Một Đêm Gió Xuân Tới

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Cũng không biết miệng Lục Tinh Mang đen hay là vận mệnh đã chú định trước. Dù sao, bất luận là ở trường Nhất trung Hành Hương hay trường chuyên khác, thậm chí là trong thành phố Hành Hương này, anh đều được xem như là một người nổi tiếng. Không chỉ cây to đón gió mà những người có khúc mắc với anh cũng không ít.

Tỷ như, Triệu Hiển Huy.

Bất luận là thân thủ hay bối cảnh, Triệu Hiển Huy đều thua Lục Tinh Mang, sau khi cậu ta chật vật rời khỏi Nhất trung Hành Hương, cậu ta dần biến mất khỏi mắt mọi người rồi không còn động tĩnh gì nữa. Dần, mọi người cũng từ từ quên mất cậu ta, tiếp tục cuộc sống bình thường.

Nhưng  quên lãng ấy không bao gồm bản tính ỷ mạnh xấu xa của cậu ta, nghe đồn cậu ta còn quen biết không ít thanh niên lêu lổng trong các võ quán. Đúng là đám hồ bằng cẩu hữu[1] đích thực, khác hẳn đám bạn của Lục Tinh Mang.

Bạn gái ngang nhiên ngoại tình, bản thân hùng hổ đi tuyên chiến khẳng định chủ quyền, thế mà lại bị người ta áp đảo đánh một trận tơi bời. Dù là trên trường hay ngoài xã hội, Triệu Hiển Huy cũng lâm vào kết cục bại trận bi thảm.

Thôi học, phải chuyển sang trường chuyên bên cạnh, Triệu Hiển Huy bị khinh thường, cười nhạo như chó mắc mưa. Nào là: "Hình như kia là Triệu Hiển Huy thì phải, nghe nói trước kia cậu ta học Nhất trung Hành Hương, ngồi cùng bàn với cậu ấm Lục Tinh Mang kia, kết quả lại..."

Đời mà, chuyện gì không bị phóng đại, một câu chuyện bé xíu bị nói đến xuất sắc tuyệt hảo. Ngay cả người nghe cũng phải tán thưởng: Quá xuất sắc!

Ngay cả cha mẹ từng sống cuộc sống túng quẫn của cậu ta cũng bị số tiền nhà họ Lục vung tay thu phục, chủ động một sự nhịn chín sự lành. Bọn họ còn chuẩn bị lấy số tiền kia mua một căn hộ ở Hành Hương cho cậu ta, dù vị trí căn hộ đó ở tít ngoại thành, khu dân cư xập xệ không ai quản lý, thậm chí còn là hàng second-hand.

Họ chỉ đơn thuần nghĩ rằng, Triệu Hiển Huy sẽ chẳng học hành gì ra hồn, ít nhất có được một căn hộ thì sau này chuyện cưới vợ cũng được bảo đảm.

Những việc này liên tiếp xảy ra khiến đầu Triệu Hiển Huy choáng váng, lúc nào cũng kêu ong ong như sắp bị gõ rơi não.

Đúng, xã hội không công bằng thế đấy. Mày là thái tử ngậm thìa vàng lớn lên, tao chỉ là một tên côn đồ ngay cả đánh nhau cũng không lại mày. Nếu tao không động đến mày được thì động đến bạn cùng bàn mới mà mày thích được chứ?


Nghĩ vậy, Triệu Hiển Huy đứng trong một con hẻm trong khu dân cư lụn bại cười gằn âm trầm. Xung quanh cậu ta có mấy tên thanh niên lêu lổng đứng xiêu vẹo, bọn họ nếu không để tóc húi cua thì cũng là tóc dài nhuộm màu sặc sỡ, không biết là do xịt quá nhiều keo hay lâu ngày không gội mà bết thành từng mảng.

Tất cả đều mặc áo thun chữ T màu đen, quần đen bó sát. Bọn họ không mang giày đồng phục bình thường mà là những đôi giày thể thao lòe loẹt thường thấy trên Taobao. Thậm chí, có một hai tên còn đẹo vòng Phật giả, ngọc giả, dây xích vàng giả cho ra dáng. Cơ bản ai cũng ngậm thuốc lá trong miệng, toát ra đầy hơi thở anh lớn xã hội.

Triệu Hiển Huy đã điều tra trước rồi. Không biết vì sao mà chuyện của Lục Tinh Mang và bạn cùng bàn mới của anh ta lại lan truyền rộng rãi tại trường của cậu ta đến vậy. Mấy chuyện thối đó của Nhất trung Hành Hương rõ ràng chẳng có chút liên quan gì đến trường cậu ta cả.

Giờ Triệu Hiển Huy không chỉ biết nhà Dư Lí mà còn biết cô chưa từng tham gia thi đầu vào Nhất trung Hành Hương. Thời gian này đang là đợt kiểm tra cuối kỳ của Nhất trung, mà trường cậu ta đã bắt đầu nghỉ hè rồi. Cậu ta nhân cơ hội này tập hợp mấy anh em giúp cậu ta làm một số chuyện vui.

Đúng vậy... là chuyện vui.

Triệu Hiển Huy ném điếu thuốc thứ ba xuống đất, dùng mũi giày dẫm tắt thuốc. Cậu ta muốn xem thử rốt cuộc Lục Tinh Mang có thật đúng như trong lời đồn chiều cô bạn cùng bàn kia đến muốn sống muốn chết không.

Huống hồ, Dư Lí chỉ là một con nhỏ mù, phỏng chừng bị bắt nạt còn không biết là ai bắt nạt mình, trong nhà cũng chỉ có một bà già, làm gì khuấy được tí sóng nào. Chẳng lẽ còn có thể đánh cậu ta đến nằm viện hay bị đuổi học lần nữa? Cậu ta muốn người của Lục Tinh Mang phải ngậm đắng nuốt cay, khổ mà không nói nên lời.

Nghĩ rồi, Triệu Hiển Huy lại ngẩng đầu nhìn quanh, xác nhận rằng trong con hẻm ở cái khu lạc hậu này không có camera theo dõi gì.

Kế đến là hai ngày cuối của kỳ thi. Ngày đầu tiên, Dư Lí không đi qua đường này. Hôm sau Triệu Hiển Huy vẫn không bỏ cuộc, cậu ta mang theo bè lũ anh em đến thủ sẵn trong hẻm. Vì hai ngày này, cậu ta phải mua nước, cơm cho anh em, túi tiền vốn đã chẳng có bao nhiều liền bẹp dí, cậu ta gần như đem hết tài sản trên người dồn lên đây nên rất buồn bực. Nhưng dù đã cơm nước đầy đủ, tâm trạng mọi người vẫn rất tệ, sự kiên nhẫn đang dần bị tiêu hao hết.

Rốt cuộc, buổi chiều ngày thứ hai, bọn họ cũng nhìn thấy Dư Lí chậm rãi đi đến từ đầu hẻm bên kia. Vừa vào con hẻm, cô đã bị mấy người nào đó ngang ngược kéo vào sâu trong hẻm. Sức lực quá mạnh, hoàn toàn khác Lục Tinh Mang, khiến cánh tay cô rất đau.

Con hẻm rất hẹp, mỗi âm thanh phát ra đều vang vọng lại. Dư Lí không kịp kêu lên, cô lui lại vài bước, sau lưng là bức tường cứng ngắc lạnh lẽo. Cô không rõ tình hình xung quanh, cũng không dám lên tiếng.

Một giọng nói xéo sắc vang lên: "Không phải chứ, Triệu Hiển Huy, chúng ta lăn lộn cả nửa ngày kết quả là vì con nhỏ mù này à?"


Tuy không nhìn thấy, nhưng Dư Lí vẫn có thể cảm nhận được vô số ánh mắt rét lạnh đang tập trung trên người mình.

"Nhưng mà..." Bên cạnh có ai đó đang xem xét Dư Lí: "Vầy có phải quá khinh thường chúng ta rồi không?"

"Hay là..." Một người khác suy nghĩ đen tối sâu xa hơn, phát ra tiếng cười ghê tởm: "Kỳ thật không phải tập hợp chúng ta đến đánh nhau nhỉ?"

"Mẹ nó, thế thì đúng là có phúc cùng hưởng rồi. Triệu Hiển Huy, đúng là phải lau mắt mà nhìn đấy!"

"Lợi hại, lợi hại lắm!"

Vốn Triệu Hiển Huy còn đang ôm tâm lý may mắn sau khi xong việc, có hỏi thì Dư Lí cũng không biết ai làm. Không ngờ mấy tên đầu heo này nói mấy câu đã bán đứng cậu ta rồi.

"Mấy người biết cái gì chứ!" Cậu ta gầm nhẹ, rồi lại quay đầu về phía tên đang bày ra vẻ mặt đáng khinh kia, thấp giọng đánh bay ý nghĩ trong đầu hắn ta: "Mày đừng có làm bậy, xảy ra chuyện thì ai gánh nổi!"

Mẹ nó, phỏng chừng bây giờ Dư Lí đã nhớ kỹ tên cậu ta rồi."

"Không phải tao đã nói với bọn mày rồi sao, con nhỏ mù này giờ đang là trân bảo trong lòng cậu ấm họ Lục kia. Không cảnh tỉnh bọn mày, đợi lát nữa người tới thì làm sao. Bọn mày cảnh giác chút đi!"

Nghe thấy, Dư Lí đang lén gõ vào đồng hồ gọi Lục Tinh Mang giật mình sửng sốt. Triệu Hiển Huy cũng có chút đầu óc đấy, đúng là đã bị cậu ta nói trúng rồi. Nhưng giờ, ngoại trừ gọi Lục Tinh Mang thì cô có thể làm gì được bây giờ. Trên người cô không có gì cả, ngay khoảnh khắc phát hiện mình gặp nguy hiểm, người cô có thể trông cậy vào... chỉ có anh.

"Hừ, thế mày định làm gì nó?" Lăn lộn hết hai ngày, kết quả lại nghẹn như vậy à.


Tuy bọn họ đã sớm biết bạn cùng bàn của Lục Tinh Mang là nữ, nhưng không ngờ lại là một con nhỏ yếu đuối mong manh đến vậy, thậm chí hai mắt còn bị mù. Nếu làm lớn chuyện lên thì ai gánh nổi cho Triệu Hiển Huy chứ? Mấy tên anh chị chẳng còn hưng phấn như ban đầu nữa.

Bị hỏi như vậy, Triệu Hiển Huy ngẩn ra, cậu ta đứng ấp úng nửa ngày không nói được gì. Kế hoạch bị nghẹn ở đây à? Đúng vậy, bọn họ làm gì được Dư Lí chứ? Đánh một trận? Vậy thì kỳ lắm, cũng hơi có cảm giác... chẳng xuống tay được.

"Hầy, tao nói này, nhanh lên đi, chẳng vui gì cả, đợi lát đừng để người ta tới thật đấy." Một tên trong đó mất kiên nhẫn nói, hai ngày này hắn ta bị Triệu Hiển Huy lãng phí không biết bao nhiêu thời gian rồi.

"Hừ, mẹ nó cứ tùy tiện nện mấy cái đi, dù sao mấy cô gái ai chẳng yêu khuôn mặt mình." Một tên nói rồi tiện tay nhặt tảng đá dưới đất lên, cà lơ phất phơ đi về phía Dư Lí.

Bầu không khí trở nên phức tạp. Cả đám đứng một bên nhàn nhã xem kịch, còn không quên đùa mấy câu: "Í, nhưng con nhỏ này làm gì nhìn thấy mặt mình!"

"Ha ha ha!"

Dư Lí vẫn luôn im lặng, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Không biết Lục Tinh Mang có hiểu ý cô không, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian trước đã. Còn nữa, hy vọng anh có thể thông minh hơn một chút, ít nhất đừng có chạy đến đây một mình!

Dư Lí đã nghĩ kỹ rồi, nếu cuối cùng thật sự không được thì có thể uy hiếp lại Triệu Hiển Huy. Cô đã biết tên cậu ta, có thể ép cậu ta phải suy xét hạu quả mọi việc, đừng giẫm lại vết xe đổ cũ. Vì thế...

"Khoan đã." Đây là câu đầu tiên Dư Lí nói trước mặt đám người kia, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng, còn mang theo hương vị ngọt thanh như trái cây của thiếu nữ.

"Hử?" Tên đang đến gần Dư Lí bị giọng nói của cô hấp dẫn, hắn ta khựng lại tò mò đánh giá cô.

Cô gái nhỏ đứng dán sát tường, hai tay đặt chồng lên nhau, trông rất ngoan ngoãn. Cô mặc một chiếc váy hoa, cánh tay và chân lộ ra trắng nõn, cứ như được nuôi lớn từ nhà giàu có. Khuôn mặt cô cũng rất xinh đẹp, hai mắt không nhìn thấy vô tội nhưng lại linh hoạt kỳ diệu, khiến người khác luyến tiếc phá hỏng nó.

"Tôi chỉ muốn biết sao các người lại làm vậy với tôi? Tôi đâu làm gì sai." Dư Lí cô gắng nói thật bình tĩnh và thong thả.

Giọng nói cô đã nhợt nhạt, đôi mắt bẩm sinh sóng sánh nước, trông rất yếu đuối đáng thương. Thậm chí, trong đám anh chị kia còn có người dao động: "Ầy, Triệu Hiển Huy, tao thấy lần này mày đúng là quá... Thôi thôi, chuyện của mày với Lục Tinh Mang thì tính với Lục Tinh Mang đi, cùng lắm thì bọn tao giúp mày đánh nó một trận, dù sao bọn tao cũng không đi học, chẳng bận tâm gì. Có câu gì nhỉ, đi chân trần không sợ mang giày, việc gì phải làm khó một cô gái yếu đuối như vậy chứ!"

Triệu Hiển Huy: "..." Mẹ nó, mấy tên chó này!


"Bọn mày biết gì chứ!" Cậu ta siết chặt nắm tay, không quan tâm đến đám kia, đi đến trước mặt Dư Lí.

"Được, tôi nói cho cô biết, tất cả là do cô xui xẻo, tôi và Lục Tinh Mang..."

________________

Trong phòng thi trường Nhất trung Hành Hương, kỳ thi cuối kỳ đã tiến hành đến môn cuối cùng. Lục Tinh Mang đã sớm chuyển giao diện màn hình đồng hồ thành đồng hồ điện tử, trông nó không khác gì đồng hồ bình thường, đặt trên bàn học rất khó có thể phân biệt.

Nhưng Lục Tinh Mang không hề gian lận. Nguyên tắc không là không, anh không thích làm chuyện lừa đảo. Lục Tinh Mang đặt đồng hồ trên bàn là vì đây là đồng hồ tình nhân với Dư Lí, mấy ngày nay Dư Lí không đến trường, anh chỉ đành dùng nó để nhìn vật nhớ người.

Haiz, không biết kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng phải làm thế nào đây...

Lục Tinh Mang chống cằm trên bàn học, thẩn thơ suy nghĩ, lần đầu tiên anh cảm thấy sao kỳ nghỉ hè lại dài đến vậy. Ngẫm lại cũng gian nan thật...

Mãi đến khi đồng hộ đột nhiên rung lên mãnh liệt, ngay cả bàn học cũng chấn động theo. Bạn học xung quanh đồng loạt nhìn sang, Lục Tinh Mang hoàn hồn, nhanh chóng cầm đồng hồ lên.

Giao diện hiển thị vị trí định vị của Dư Lí gửi cho anh.

Lục Tinh Mang ngẩnngười. Nhất định đã xảy ra chuyện rồi!




________________


[1] Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận