Một Đêm Gió Xuân Tới

Edit: Tiệm Bánh Sò (đã beta)

Lục Tinh Mang nhớ rõ, lúc anh tặng đồng hồ cho Dư Lí đã nói thế này với cô: Chỉ e trông cô yếu đuối mỏng manh như vậy rất dễ bị bắt nạt, nếu lúc ấy không có anh ở cạnh thì có thể dùng đồng hồ liên hệ. Mà giờ không phải là thời khắc mà anh đã tưởng tượng vô số lần sao?

Giám thị đang ngồi trên bục giảng lướt điện thoại, đột nhiên ông cảm thấy có trận gió vụt qua.

"..."

"Em nào nộp bài trước vậy! Giờ còn chưa đến thời gian nộp bài trước mà!"

Mọi người trong phòng nhìn quay mặt nhìn nhau. Cả đám vừa che miệng cười trộm, định nhân cơ hội châu đầu ghé tai thì lại bị tiếng quát của giám thị kéo lại kỷ luật.

Mà đừng nói giám thị, ngay cả bảo vệ trước cổng cũng không phản ứng kịp, chỉ nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đã chạy ra ngoài cổng từ khi nào. Lục Tinh Mang đứng trước cổng trường, ném cặp ra ngoài cổng, bảo vệ trực chưa kịp chạy đến can ngăn thì anh đã vung mình nhảy ra ngoài cánh cổng điện tử. TV trong phòng trực đang chiếu cảnh đấu võ, vừa hay phát đúng cảnh giống hệt tình cảnh vừa rồi.

"...???"

Mấy bác bảo vệ hai mặt nhìn nhau, một hồi mới hoàn hồn. Dù sao cũng không cản được học sinh kia được nữa, họ nhanh chóng chạy về vị trí, người thì gọi lên ủy ban học sinh, người thì xem camera, ai nấy đều bận rộn. TV vẫn đang phát bộ phim kia, nhân vật chính vừa vượt nóc băng tường vừa quay đầu khiêu khích phía sau: "Có ngon bắt được thì xem như ông đây thua!"

"..."

Bên đường lớn, Lục Tinh Mang nhìn xe tới xe lui, không phải xe riêng thì cũng là xe buýt, chỉ mỗi taxi là không có. Huống chi, anh cảm thấy dù có đi taxi cũng không nhanh nổi. Càng nghĩ, lòng bàn tay anh càng mướt mồ hôi.

Lần đầu tiên Lục Tinh Mang cảm thấy trong đời lại có việc khiến lòng mình rối loạn đến vậy, tim cứ như bị đặt trong chảo dầu sôi. May mà lúc rời khỏi trường thi, anh đã thuận tay túm theo cặp sách đặt trước cửa phòng học. Nhất trung Hành Hương có quy định, lúc thi cử mọi thiết bị di động đều phải tắt máy đặt trong cặp sách, sau đó để tất cả ở phòng học, nếu không sẽ bị quy là gian lận.

Lục Tinh Mang cắn răng, bất chấp hình tượng gọi ngay cho Thẩm Gia Minh: "Mẹ nó, Thẩm Gia Minh mày ở đâu rồi! Mày đừng hỏi gì hết, giờ tao có việc gấp, mày lái xe máy đến cửa Đông trường đón tao đi. Ngay, đừng hỏi gì hết, tao đã sốt ruột còn hơn cháy nhà rồi, mày nhanh lên!"


Mà bên kia, Thẩm Gia Minh còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã chỉ còn lại tiếng tút tút tút.

"..."

Cậu ta chỉ định nói là, cậu ta đang ở Pluto thôi mà. Không phải cũng là đường đối diện cửa Đông trường sao. Vì vậy Thẩm Gia Minh lập tức cất điện thoại chạy ra ngoài, nhưng trong đầu vẫn loạn lạc. Nếu vừa nãy cậu ta không nghe lầm thì hình như Lục Tinh Mang nói chuyện còn hơn cả cháy nhà, chẳng nhẽ là công ty của cha anh cháy? Dù gì thì nhà cháy một căn còn căn khác, công ty mới là cái cây rụng tiền.

Xem như Lục Tinh Mang may mắn, xe máy của Thẩm Gia Minh đang đậu trước cửa, nhanh hơn taxi nhiều. Chưa đến một phút, Thẩm Gia Minh đã đội mũ bảo hiểm, lái chiếc xe phân khối lớn màu trắng phanh gấp trước cửa Đông trường, tiếng xe ồn ào đến chói tai dừng trước mặt Lục Tinh Mang.

Giọng cậu ta ồ ồ phát ra: "Lên xe."

Buồn cười là, trông một người giờ đang mặc đồng phục, đeo cặp sách đứng bên đường mím chặt môi, tóc anh bị gió thổi hơi rối, hệt như một học sinh hư vừa bị đuổi khỏi trường. Một người lại mặc quần áo đua xe, ngầu đến không chịu nổi.

Lục Tinh Mang lập tức lên xe, đưa định vị trên đồng hồ cho Thẩm Gia Minh xem rồi dội mũ bảo hiểm vào, vào thẳng vấn đề: "Nhanh lên, một giây tao cũng không đợi được, xong việc tao mời mày ăn, chơi game làm gì cũng được. Tán cho mày một cô cũng được."

"...Cút!"

Thẩm Gia Minh nhỡ kỹ vị trí, cậu ta rồ ga, chiếc xe nhanh chóng lao vụt ra ngoài.

"Mẹ nó, đồng hồ thông minh à, đó là gì vậy, đồ tình nhân hả? Không phải anh nói sẽ không bao giờ quen bạn gái thật sao? Giờ sao đột nhiên lại thay đổi thế?" Thẩm Gia Minh hỏi lớn, giọng cậu ta bị tiếng gió xé đứt quãng. Trước giờ anh Lục luôn hờ hững với con gái, thế mà giờ lại còn chơi trò định vị, còn gấp hơn cháy nhà nữa.

"Không phải, là bạn cùng bàn." Một lúc lâu sau, Lục Tinh Mang ngồi sau mới hậm hực trả lời.

"...?"

Nghe vậy, Thẩm Gia Minh mới nhớ. Đúng là cậu ta có nghe nói bạn cùng bàn mới của Lục Tinh Mang là một cô gái mù, cũng không biết ở đâu tới, làm thế nào vào được Nhất trung Hành Hương. Cậu ta chỉ biết, cô nàng đó có mối quan hệ không thường với Lục Tinh Mang, khiến cả những nữ sinh trường cậu ta cũng đứng ngồi không yên, bàn tán xôn xao.


Nhưng mấy lời đồn đãi thế này vốn dĩ không đáng tin. Tuy cậu ta cũng biết mỗi ngày tan học Lục Tinh Mang đều đưa cô gái ấy về, nhưng Thẩm Gia Minh thấy cũng chẳng có gì. Nếu bạn cùng bàn của cậu ta cũng là một người mù thì nói không chừng cậu ta cũng bộc phát lương tâm đưa đón mỗi ngày.

Thế mà giờ thì sao đấy...

"Nè, Lục Tinh Mang." Thẩm Gia Minh sâu sắc nói: "Em thấy, cách nhìn của anh với bạn gái rất đặc biệt đấy."

"Gì?" Lục Tinh Mang nhất thời không hiểu ý cậu ta.

Thẩm Gia Minh liền giải thích: "Không tìm bạn gái, có con gái tìm đến cũng làm mặt lạnh cả ngày, anh nghĩ bạn gái là gì..." Nói rồi, cậu ta lại tự lẩm bẩm: "Thôi em cũng tùy tiện nói thôi, kỳ thật em cũng không biết bạn gái rốt cuộc là cái gì. Nhưng ít nhất em cũng không nhận lung tung, sao anh không biết giữ mình trong sạch chút nào vậy."

Lục Tinh Mang: "..."

"Được rồi, mày câm miệng đi."

Thẩm Gia Minh phóng xe nhanh chưa từng thấy, Lục Tinh Mang không chơi mấy thứ này, cũng không biết tên nhóc này có vì anh mà phạm luật giao thông không nữa. Thế thì mẹ nó cảm động quá đi mất!

Hai người xuất phát từ cửa Đông trường, Thẩm Gia Minh tránh khỏi giao lộ trung tâm thành phố, cuối cùng chạy đến khi nhà Dư Lí chỉ trong vòng chưa đến năm phút. Mà lúc này trong hẻm nhỏ, Dư Lí nghe Triệu Hiểm Huy nói đến ân oán khúc mắt với Lục Tinh Mang, cô còn đang nỗ lực kéo dài thời gian.

"Tôi cảm thấy... có phải trong này có sự hiểu lầm gì không, dù sao thì cậu làm vậy cũng là không đúng."

Nhìn cô gái nhỏ đơn thuần chính trực như vậy, những suy nghĩ xấu xa bỉ ổi trong đầu mấy tên côn đồ như bị tiêu mất. Còn cái tên Triệu Hiển Huy cứ mãi đứng kể chuyện này nữa, mẹ nó chán chết, bọn họ nghe đến sắp ngủ luôn rồi.

Cả đám bọn họ đều không mặn mà gì với vở kịch của Triệu Hiển Huy, nhưng cô gái nhỏ này quả là rất thú vị. Bọn họ lăn lộn trong xã hội cả ngày, có thứ xa hoa trụy lạc gì mà chưa gặp, nhưng lại chưa từng thấy cô gái nào đơn thuần như vậy, trông cứ như kiểu em gái nhà bên mới đến.


Ngay cả tên ban đầu nhao nhao nói phải cho Dư Lí biết tay giờ còn đứng gần cô nhất, dường như có thể ngửi được mùi hương thiếu nữ thoang thoảng. Tảng đá trong tay cậu ta cũng đã sớm biến thành đồ chơi nắm tới nắm lui.

Nếu thật sự có một cô em gái như vậy, thôi đừng có lăn lộn xã hội nữa, quay đầu là bờ còn quý hơn vàng. Mà nếu, có thể có một cô bạn gái như vậy...

Mấy người đang còn suy nghĩ bậy bạ, Triệu Hiển Huy đương bất bình kể lại ân oán của mình và Lục Tinh Mang thì đột nhiên, từ đầu phát ra tiếng uỳnh lớn, là tiếng thứ gì đó bị đạp đổ. Cùng với đó... là một tiếng kêu nặng nề thảm thiết.

Triệu Hiển Huy từ từ quay đầu lại, thầm nghĩ chắc chỉ là do kiến trúc ở đây cũ qua rồi nên mới có chậu hoa rơi xuống thôi. Người anh em bị nên kêu thảm thiết kia cũng xui xẻo quá đi mất. Kết quả, khi cậu ta nhìn rõ tình huống phía sau thì mới hiểu, người xui xẻo, là bọn họ rồi.

Lục Tinh Mang tới thì thôi đi. Thậm chí cậu ta đã nghĩ đến tình huống này, còn ước gì Lục Tinh Mang đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó bọn họ lại đem vị anh hùng này đánh thành chó luôn. Sau đó thì có hậu quả gì cậu ta cũng gánh, dù sao giờ cậu ta cũng đã bị ép thành thế này, cũng không còn ở Nhất trung Hành Hương nữa, hà cớ gì phải ôm một bụng tức. Nếu cơn tức này không được xả ra ngoài, sớm muộn gì cũng có ngày nó vỡ toang.

Nhưng... giờ nhìn người đứng ở đầu hẻm đang vứt mũ bảo hiểm xuống đất, cơn tức trong người Triệu Hiển Huy tiêu biến như bong bóng xì hơi. Không phải Lục Tinh Mang, là Triệu Hiển Huy. Là ma đầu đen trắng gì cũng ăn của trường bọn họ.

Nếu nói Lục Tinh Mang thâm trầm, lạnh lùng tàn nhẫn, thì vị này lại thể hiện hết ra bên ngoài, nhìn không thuận mắt sẽ lao lên vặn đầu mày xuống ngay. Năm đó, Triệu Hiển Huy cũng từng học tại võ quan cạnh trường, cậu ta biết, người này không thể đánh đồng với mấy tay côn đồ này được.

Mà giờ không hiểu sao Thẩm Gia Minh lại xuất hiện ở đây, cậu ta thô bạo ném mũ vào tên đứng ngoài cùng. Chiếc mũ trúng đùi của tên kia rồi văng ra, khiến hắn ta hụt chân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống. Vừa rồi cũng chính là tiếng kêu của hắn ta và tiếng mũ bảo hiểm bị nện xuống đất, phát ra tiếng vang rợn người quanh quẩn trong con hẻm nhỏ.

Thẩm Gia Minh ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Hiển Huy: "Mày? Ra đây."

Vốn dĩ đám côn đồ đang mềm lòng vì Dư Lí, giờ đột nhiên có người mới đến, cả đám hưng phấn xoa tay hầm hè: "Triệu Hiển Huy, thằng này là Lục Tinh Mang à?"

Triệu Hiển Huy không trả lời, trầm mặt đi ra ngoài. Mấy tên côn đồ cho rằng cậu ta định đến đó gây chiến, liền đi theo. Bấy giờ bọn họ mới phát hiện bên cạnh người vừa ném mũ kia còn có một người khác. Người đó đang ngậm điếu thuốc trong miệng, thấy cả đám kéo nhau ra, anh cũng không thèm nhấc mắt lên nhìn.

"Ông mày ở đây."

Bầu không khí im lặng vài giây, hóa ra đây mới chính là Lục Tinh Mang.

"Mẹ nó mày dám nói vậy hả?" Tên đứng gần Lục Tinh Mang nhất lao đến, dậm chân định cho anh một đấm, lại bị anh túm được. Lục Tinh Mang hung tợn bẻ cổ tay hắn ta, rồi đạp thật mạnh lên đầu gối hắn ta một cái. Tiếng hét thảm vang lên, tên kia ngã lăn vặn vẹo dưới đất, trống vô cùng buồn cười.

Đám còn lại thấy vậy, lập tức nhào đến chỗ Lục Tinh Mang, không ngờ lại bị Triệu Hiển Huy ngăn lại, còn bị cậu ta hét lớn: "Đợi đã."


"Triệu Hiển Huy, mày điên rồi à? Đầu óc mày có vấn đề à?" Đám nguoif kia thật sự nhịn không nổi, chửi ầm lên.

"Mày chơi bọn tao à?"

"Muốn đánh thì tìm tao đánh này." Thẩm Gia Minh lên tiếng: "Hôm nay đánh không đủ thì sau này chúng ta từ từ đánh tiếp, mãi đến khi chúng mày phải lăn đi mới thôi, thế nào?"

"Ấy đừng đừng, nhất định là có hiểu lầm gì đó rồi, huống chi chuyện hôm nay vốn dĩ đâu liên quan đến cậu."

Không ngờ Triệu Hiển Huy lại lật mặt nhanh như vậy, vây quanh Thẩm Gia Minh nịnh nọt như chó. Mẹ biết nó, ai mà biết Lục Tinh Mang lại quen Thẩm Gia Minh chứ?

Bản thân Lục Tinh Mang đã đáng gờm rồi, huống chi giờ Triệu Hiển Huy đã không còn ở Nhất trung Hành Hương nữa. Nhưng Thẩm Gia Minh gì cũng ăn, bụng dạ cũng rất đen, nếu thật sự chọc tới cậu ta thì đừng nói trong trường, chỉ khi ra khỏi thành phố mới yên ổn.

"Mẹ, thằng khốn Triệu Hiển Huy này..."

"Được lắm, bọn tao nhìn lầm mày rồi, mày mau cút đi, mày không đánh thì bọn tao đánh!"

"Nhưng không phải đây là chuyện của Triệu Hiển Huy sao, đã xé rách mặt rồi mà chúng ta còn giúp nó đánh cái khỉ gì!"

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Dư Lí vẫn đứng yên trong con hẻm, không biết làm gì cả. Cô nghe thấy có tiếng vật nặng rơi xuống dất, nghe tiếng tên cô đồ kêu thảm thiết, nhưng người nói chuyện kia không phải là Lục Tinh Mang.

Mãi đến khi nghe được giọng Lục Tinh Mang, cô mới hơi mím môi cười, hai tay luôn giấu phía sau mới thả lỏng, những hoang mang trong lòng cô mới bình tĩnh lại. Cái gì mà ông ở đây chứ, vẫn là cái kiểu cà lơ phất phơ không ai bì nổi ấy, kiêu ngạo muốn chết.

Thẩm Gia Minh ở ngoài xử lý đám người đó, Lục Tinh Mang chậm rãi đi vào hẻm trước. Trong hẻm nhỏ hẹp, âm u ẩm ướt, dưới đất đầy những viên đá nhỏ và rác đọng. Mỗi lần đi một bước đều sẽ phát ra tiếng động xào xạc.

Cuối con hẻm, đúng là cô gái nhỏ khiến anh có thể hoảng hốt nôn nóng trong nháy mắt. Lục Tinh Mang đi đến trước mặt cô. Không ngờ, Dư Lí lúc ăn mặc bình thường mà không phải đồng phục lại có kiểu đáng yêu khác đến vậy.

Giữa mùa hè khô nóng,cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng đơn giản, trông cứ như thiếu nữa đi ra từ trongtranh. Tay chân vừa nhỏ vừa trắng, đẹp muốn chết. Lục Tinh Mang há miệng, muốnnói gì, rồi lại không nói nên lời. Không hiểu sao, trong lòng anh có một cảmxúc mãnh liệt, anh trầm mặc vài giây, rồi giang tay ôm chầm lấy Dư Lí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận