CHƯƠNG 33
Nick đón nàng tại sân bay. Khi thấy nàng anh vội chạy lại ôm thật chặt nàng và hôn nàng.
- Họ đã tìm thấy nó chưa anh?
Anh lắc đầu.
- Chưa, nhưng họ sẽ tìm ra. Anh định đi đến Carmel.
Họ bước vội ra xe, nàng thở dài khi bước vào xe.
- Em có mệt lắm không?
Anh nhìn nàng lo lắng, nàng mỉm cười. Anh tiếp.
- Anh rất tiếc là anh đã tỏ ra giận dữ trong mấy ngày qua.Anh quá yêu em.
- Ồ! Nick – Nàng lại khóc.
Nàng nói cho anh nghe về cha nàng.
- Cha em có nói là ông rất tiếc ông đã hành động như thế với đứa con độc nhất của ông.
Đã sáu giờ khi họ chạy dọc theo bờ biển. Bất thình lình, Kate kéo mạnh tay áo Nick.
- Dừng lại, Nick… em thấy thoáng chiếc áo vàng.
Trời đã gần tối nhưng nàng thoáng thấy chiếc áo vàng của Tygue.
- Đâu?
- Đằng kia, gần những cây đằng kia.
Nàng chạy nhanh lại phía có chiếc áo vàng. Tygue đang đứng đó. Nó đứng im lặng, nhìn nàng. Nàng bước từ từ về phía Tygue, giang hai tay và ôm chầm lấy con. Nàng không nói gì, nó khóc trong lòng nàng. Nàng mừng là đã trở về và Nick đã đi theo đường này.
Nàng nghe tiếng Nick bước về phía họ, giang tay ôm cả hai mẹ con và nói nhẹ nhàng với Tygue.
- Chào Tygue. Cháu có sao không!
Tygue gật đầu và nhìn lên Nick.
- Cháu muốn đi Carmel. Cháu phải đi gặp cha cháu.
- Mẹ hiểu, con yêu.
Nàng xoa đầu Tygue và gật đầu.
- Mẹ sẽ đưa con đi gặp cha. Chúng ta sẽ đi vào ngày mai.
Tygue gật đầu, hài lòng.
Nick hỏi nàng.
- Em muốn làm gì, Kate? Em muốn trở về thành phố hay ngủ đêm tại Carmel?
- Anh không phải đi làm à?
Nick lắc đầu.
- Không. Anh sẽ lại cáo bệnh.
- Jasper sẽ giận dữ.
- Không sao. Chúng ta nên gọi cho cảnh sát để báo cho họ biết.
Nàng gật đầu và nhìn Tygue.
- Đúng vậy và chúng ta ở lại Carmel đêm nay.
Lúc Tygue ngủ gục trong tay nàng, Nick nhìn nàng lo lắng hỏi:
- Em định đưa Tygue đi thăm Tom thật à?
Nàng gật đầu.
- Em có muốn anh đi cùng không?
- Em rất thích anh đến đó. Nhưng em nghĩ không nên để Tom gặp anh, có thể anh ấy sẽ bấn loạn hợac sợ hãi. Có lẽ mình Tygue lá quá đủ.
- Anh mong em có đủ can đảm để vượt qua sự khó khăn đó.
- Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
Anh hôn nàng. Anh bế Tygue vào khách sạn. Nó vẫn chưa thức dậy.
Nàng vừa chợp mắt được mấy tiếng đồng hồ thì trời đã sáng. Nàng nhìn quanh sửng sốt, nắng đã tràn khắp phòng.
- Nick?
Anh ngồi phía bên kia giường nhìn nàng cười. Anh đã uống xong một tách cà phê.
- Tygue và anh đã ăn sáng rồi.
- Khi nào?
- Cách đây gần nửa giờ.
- Trời ơi! Mấy giờ rồi anh?
- Gần chín giờ.
- Tygue thế nào anh?
- Nó bình thường và không nói gì. Nó đói muốn lả.
Nàng cúi xuống hôn Nick rồi đi vào phòng bên kia thăm Tygue. Nó đang ngồi im lặng bên cửa sổ với chú gấu bông trên tay, nàng bước nhè nhẹ đến bên nó và ngồi xuống.
- Chào con. Willie thế nào?
- Nó vẫn mạnh mẹ ạ! Sáng nay nó rất đói.
- Vậy à?
Nàng cười và kéo tay Tygue sát vào người, nó làm nàng nhớ lại cách đây nhiều năm khi chỉ có hai mẹ con sống với nhau.
- Con đã sẳn sàng cho ngày hôm nay chưa?
Nàng hiểu nàng muốn nói gì và gật đầu.
- Có lẽ đây là một điều khó khăn nhất mà con phải đối phó, Tygue. Cha con không giống như các người cha khác.
- Con biết.
- Cha con giống như một đứa bé con. Nhưng là một đứa bé con bệnh hoạn.
Cha không thể bước đi được, phải ngồi trong chiếc xe lăn, và cha không nhớ gì cả.
Nó trông mệt mỏi và không vui.
Nàng ngập ngừng mãi mới nói.
- Mẹ muốn con biết rằng… rằng trước khi cha bị thế này, cha rất yêu con, trước khi con sinh ra.
Tygue gật đầu và nhẹ nhàng chùi nước mắt trên mặt nàng.
- Nick có đi với chúng ta không mẹ?
Nàng nhìn Tygue.
- Con có muốn Nick đi cùng không?
Tygue gật đầu.
- Nick có thể đi cùng được không mẹ?
- Chú ấy không thể gặp Tom… cha con được, nhưng chú ấy có thể đến đó.
- Được rồi.
Nó quay mặt lên nhìn nàng.
- Chúng ta đi ngay bây giờ nhé mẹ?
- Để mẹ uống cà phê và thay quần áo đã.
Nó gật đầu và lại đứng bên cửa sổ.
- Con sẽ chờ ở đây.
- Mẹ sẽ làm rất nhanh.
Nick nhìn nàng khi nàng trở về phòng.
- Nó vui chưa Kate?
- Vâng, nó muốn anh cùng đi đến đó.
- Anh sẽ đi cùng.
- Anh luôn luôn tốt với mẹ con em.
- Cám ơn em, em cũng thật tốt khi em đã nói điều đó.
Anh đưa nàng một tách cà phê và một miếng bánh mì nướng. Nhưng nàng không thể ăn được, và ngay cả uống cà phê nàng cũng cảm thấy khó khăn. Nàng không còn biết làm gì khác ngoài việc nghĩ về Tygue và cha nó. CHƯƠNG 34 (Hết)
Nick lái xe theo hướng Kate chỉ và dừng lại bên tòa nhà chính.
- Anh chờ ở đây nhé!
- Anh có thể đến gần hơn. Có nhiều người ở đó và sẽ không ai để ý đến anh.
Anh gật đầu và cả ba ra khỏi xe. Nàng nắm tay Tygue. Nó vẫn ôm gấu Willie. Kate đã gọi cho ông Erhard hỏi tình trạng của Tom. Ông ta trả lời Tom vẫn bình thường.
- Anh chờ ở đây nhé! Anh có thể nhìn thấy Tom từ đây.
Kate nắm tay Tygue và bước về căn nhà của Tom.
Nàng gặp ông Erhard.
- Tygue, đây là ông Erhard, ông đã chăm sóc cha con trong bao nhiêu năm qua.
- Chào Tygue, cháu có con gấu đẹp quá! Tên gấu là gì?
- Willie.
- Chúng tôi cũng có một con gấu tên Willie. Cháu có muốn xem không?
Tygue gật đầu, cố nhìn vào trong phòng. Ông Erhard đứng qua một bên và Kate nhẹ nhàng bước vào. Tom đang ở trong phòng mặc dầu hôm nay thời tiết tốt. Trông anh xanh xao như một bóng ma, chắc hẳn anh đã ở trong nhà lâu lắm rồi. Anh quay lại và thấy Tygue, Kate phải nghiến răng để không bật khóc. Tom là người lên tiếng trước.
- Bạn cũng có gấu Willie à! Tôi cũng có.
Anh vội đưa con gấu của anh và Tygue mỉm cười.
- Cho tôi xem con gấu của bạn đi.
Anh đưa cho Tygue con gấu của anh, và nó đưa anh con gấu của nó. Trong vài phút họ so sánh gấu với nhau.
- Bạn ăn bánh bích qui nhé!
Tom đưa cho Tygue dĩa bánh mà anh đã để dành hôm trước. Tygue đến sát bên xe lăn và Tom hỏi.
- Bạn tên gì?
- Tygue.
- Tên tôi là Tom và kia là Katie.
Anh chỉ Kate với nụ cười rộng mở. Nàng mỉm cười.
- Cô ấy thường đến đây thăm tôi. Cô ấy là một phụ nữ rất đễ thương. Tôi yêu cô ấy. Bạn có yêu cô ấy không?
Tygue lặng lẽ gật đầu.
Anh tiếp tục hỏi.
- Bạn muốn xem thuyền của tôi không?
Tygue mỉm cười gật đầu.
- Vâng. Tôi cũng có một chiếc thuyền.
- Cả hai có muốn đi dạo ra hồ không?
Kate mỉm cười khi anh lăn chiếc xe ra ngoài. Tygue đi bộ một cách hãnh diện bên cạnh anh. Đến một bụi hoa, anh ngắt hai bông hoa hồng lớn, trao cho nàng một và trao cho con trai anh một bông. Anh nắm tay Tygue hỏi.
- Tại sao bạn đến thăm tôi?
Tim nàng muốn ngừng đập, nhưng Tygue nhìn anh trả lời.
- Con muốn gặp cha.
- Tôi cũng muốn gặp bạn. Hãy chăm sóc Katie.
Tygue gật đầu và nước mắt tuôn nhanh xuống má. Tom chưa bao giờ nói chuyện như thế trước đây.
- Con sẽ…
- Còn Willie? Hãy chăm sóc Willie.
Tygue không nói gì, chỉ gật đầu và bất thình lình nó nghiêng người hôn lên má Tom – Tom mỉm cười ôm nó một lát.
- Con yêu cha. – Tygue thốt lên.
- Tôi cũng yêu bạn.
Tom bật cười và Tygue cũng vậy. Anh chợt nói.
- Tôi muốn trao đổi với bạn.
- Cái gì?
- Gấu Willie. Tôi sẽ cho bạn gấu Willie của tôi và bạn đưa tôi con gấu của bạn. Gấu Willie của tôi đã mệt mỏi vì ở đây lâu quá rồi.
Mắt Tygue sáng lên như thể cha nó đã cho nó món quà quý báu nhất trên thế giới.
- Chắc chắn được.
Nó đưa gấu Willie của nó cho Tom và Tom trao cho nó con gấu của anh. Anh nói.
- Hãy chăm sóc gấu Willie cẩn thận nhé!
- Vâng, con sẽ.
Tygue lại hôn anh lần nữa và Tom chỉ mỉm cười.
- Chào tạm biệt.
Tygue nhìn anh thật lâu và bước ra cửa.
- Chào.
Kate bước ra phía Tom và đứng bên anh, ôm vai anh trong tay nàng rời cả hai cùng nhìn Tygue đang đứng ở cửa, ôm gấu Willie và mỉm cười sung sướng. Nó đã gặp cha nó. Nó đã chiến thắng.
- Chào Katie.
Có một điều gì đó trong giọng nói của anh như xé tim nàng. Nàng không thể nói tạm biệt. Tygue vẫn còn đứng ở cửa nhìn họ.
- Em sẽ trở lại thăm anh sớm.
Anh gật đầu với nụ cười im lặng. Nhưng rất hạnh phúc. Anh vẫn còn chăm chú nhìn Tygue và dõi theo họ mãi khi họ ra về.
Nàng ngồi xuống cạnh Tygue và lau nước mắt.
- Mẹ vui mừng là con đã đến thăm cha.
- Con cũng vậy.
Rồi nó đi về phía Nick vui vẻ khoe.
- Chào. Cháu có chú gấu Willie mới.
Nick nhìn sâu vào mắt Tygue và anh nhận thấy mắt nó ánh lên niềm hân hoan và một tình thương mới. Cuộc viếng thăm đã không gây ấn tượng xấu nào cho Tygue mà trái lại.
- Nó là gấu của cha cháu, cha cháu đưa nó cho cháu giữ.
- Cháu muốn nói là cha cháu cũng có một con à?
Nick nhìn Tygue một cách trìu mến và nó gật đầu. Nick nhìn sang Kate, nàng vẫn còn cầm hai bông hoa.
– Em thế nào?
- Em rất vui là anh đã ở đây.
Rồi nàng ngập ngừng hỏi.
- Chúng ta hãy về thăm nhà cũ của em nhé!
- Được rồi.
Anh vui vẻ choàng tay quanh vai nàng và vai Tygue rồi cả ba trở ra xe.
HẾT