"Rengg..
Reng..."
Hàn Thiên Minh khẽ nhíu mày.
Anh ngẩng đầu dậy nhìn đồng hồ.
Đã 3 giờ sáng rồi sao.
Cả đêm qua anh cứ ở công ty làm việc mà ngủ quên mất.
Hàn Thiên Minh mệt mỏi nhấc máy.
"Alo?"
Đầu dây bên kia gấp gáp nói:
"Anh...!Cô Gia Nhi bị bắt cóc rồi."
Câu nói của người bên kia làm anh tỉnh cả ngủ.
Sống lưng lập tức thẳng tắp.
"Cậu nói gì?"
"Em...!Tối hôm qua mọi chuyện vẫn bình thường.
Nhưng đến khuya đột nhiên em thấy có người vác một thứ gì đó đi từ trong nhà cô ấy ra.
Ban đầu em không nghĩ gì nhiều nhưng sau đó liền thấy không đúng.
Em đã vào trong kiểm tra thì không thấy cô Gia Nhi đâu cả."
"Cậu không đuổi theo sao?"
"Em có.
Nhưng người đó quá tinh ý.
Hắn phát hiện mình bị theo dõi nên đã chạy vòng vòng, sau đó ở đâu lại có thêm nhiều xe khác đi ra chặn đường.
Nên...!Bọn em bị mất dấu."
Hàn Thiên Minh cố gắng bình tĩnh, anh nói:
"Tạm thời cậu nói mọi người tập trung nghe theo lệnh tôi.
Không được cho bên nhà Gia Nhi biết việc này, đặc biệt là Lưu Trình.
Rõ chưa?"
"Em biết rồi.
Em sẽ đi tập hợp mọi người ngay."
Tắt điện thoại, tâm trạng Hàn Thiên Minh trở nên tồi tệ đến cực điểm.
Chuyện quái gì vậy chứ? Sao đột nhiên Gia Nhi lại bị bắt cóc? Tại sao lại là Gia Nhi chứ? Cô ấy sợ bóng tối như vậy, lỡ như cô ấy làm gì dại dột thì sao? Lỡ như tên bắt cóc đó làm hại đến cô ấy thì sao? Chết tiệt! Đáng ra anh không nên nghe theo cô.
Đáng ra anh nên đến chỗ cô mới đúng.
Bây giờ có lẽ cô đang sợ hãi lắm.
Vậy mà anh lại không thể làm gì.
Bỗng nhiên một luồng suy nghĩ vụt qua trong đầu anh.
Giang Kiều.
Có thể chính là cô ta.
Hàn Thiên Minh nhanh chóng gọi cho Giang Kiều.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Anh gọi lại lần nữa nhưng vẫn không được.
"Khốn kiếp." Hàn Thiên Minh tức giận đập tay xuống bàn.
Anh lo lắng cho cô đến mức tay cũng run run theo.
"CMN! Giang Kiều, tôi nhất định sẽ không để yên cho cô đâu."
Anh đang rối rắm, không biết phải tìm cô như thế nào thì nhớ đến Trần Lập.
"Đúng rồi.
Trần Lập.
Cậu ấy có thể giúp mình."
----
Trần Lập ở bên đây vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nhận được điện thoại của Hàn Thiên Minh.
Cậu lên tiếng trêu chọc.
"Ôi trời.
Mưa lớn mất.
Sao hôm nay Hàn thiếu gia cậu lại gọi cho tôi vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nhờ cậu."
Bình thường nếu cậu nói như vậy thì Hàn Thiên Minh sẽ hùa theo mà trêu chọc.
Nhưng hôm nay lại khác.
Giọng điệu của Hàn Thiên Minh cực kì nghiêm túc, không hề đùa giỡn.
Thấy anh như vậy, Trần Lập cũng có chút lo lắng.
"Thiên Minh cậu đừng làm tôi sợ.
Có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn cậu điều tra cho tôi một việc."
"..."
----
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
---
Một lát sau, Trần Lập và Hàn Thiên Minh đã ngồi trên xe để đi đến chỗ đó.
"Cậu xác định được vị trí rồi sao?"
Trần Lập gật đầu.
"Đúng vậy.
Vị trí thì cơ bản đã xác định được rồi.
Chỉ là vẫn cần tìm hiểu để xem hiện tại cô ấy đang bị nhốt ở chỗ nào trong căn nhà đó thôi."
Hàn Thiên Minh nắm chặt tay thành nắm đấm.
Hiện tại anh rất lo lắng cho tình trạng của cô.
Chắc cô đang sợ lắm.
Trần Lập nhìn ra tâm trạng của anh nên lên tiếng an ủi.
"Cậu cũng đừng lo lắng quá.
Tình hình hiện tại của Gia Nhi rất an toàn.
Mặc dù Giang Kiều là người lên kế hoạch này nhưng cô ta còn liên minh với một người nữa.
Và người đó chắc chắn sẽ không để Gia Nhi phải chịu ủy khuất đâu."
"Cố Tử Lâm?"
Trần Lập búng tay một cái rồi nói:
"Thats right.
Dù Giang Kiều có muốn gây khó dễ cho Gia Nhi đi chăng nữa nhưng chắc chắn không thể được.
Bởi vì một lý do duy nhất, Cố Tử Lâm ở đó.
Hắn sẽ không để cho Giang Kiều động đến Gia Nhi dù chỉ một cọng tóc.
Tin tôi đi."
Dù Trần Lập nói vậy nhưng việc có Cố Tử Lâm ở đó mới khiến anh thêm lo lắng.
Ai cũng biết Cố Tử Lâm hắn là người như thế nào.
Hắn luôn muốn Gia Nhi trở về bên hắn.
Liệu ai biết được hắn sẽ nói với cô những gì trong lúc này.
Nếu như hắn bịa ra một chuyện nào đấy để Gia Nhi tin tưởng hắn thì phải làm sao? Không! Anh phải tin tưởng Gia Nhi.
Cô nhất định sẽ không nghe theo những lời bịa đặt của Cố Tử Lâm đâu.
Đúng vậy! Nhất định không đâu.
"Đúng rồi Thiên Minh." Trần Lập gọi nhưng không nghe thấy câu trả lời thì quay sang nhìn anh.
Cậu đập vào vai anh.
"Này."
Hàn Thiên Minh hoàn hồn, anh hỏi lại.
"Sao vậy?"
"Cậu sao thế? Cứ như người mất hồn."
"Không có.
Chỉ là suy nghĩ một số vấn đề thôi.
À lúc nãy cậu gọi tôi có việc gì thế?"
"À lát nữa, chúng ta cứ hành động như thế này...."
----
Gia Nhi đang ngồi trong căn phòng kia, lòng tràn đầy hoang mang thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Hình như có người đi đến.
"Cạch" cửa phòng mở ra.
Cố Tử Lâm lại đi vào.
Hắn mang đồ ăn sáng đến cho cô.
"Anh biết em thích ăn sandwich nên đã đặt biệt làm cho em đây."
Gia Nhi nhìn hắn, cô thiết tha cầu xin.
"Cố Tử Lâm, anh thả tôi đi được không? Tôi cầu xin anh."
"Em vẫn không hiểu sao? Anh có thể thả em tự do nhưng với điều kiện: rời xa Hàn Thiên Minh.
Chỉ khi em đồng ý trở về bên anh thì mọi thứ sẽ ngay lập tức trở về quỹ đạo của nó."
Hắn ngồi xuống, đưa sandwich đến trước mặt cô.
"Em mau ăn đi.
Sức khỏe em vốn không tốt đâu, không thể nhịn ăn sáng được."
Gia Nhi vội tránh đi, cô quay mặt sang bên khác.
"Tôi không ăn.
Tôi chỉ cần anh thả tôi ra mà thôi."
"Em đừng bướng nữa.
Mau ăn đi." Vừa nói hắn vừa đưa sandwich đến trước miệng cô.
Gia Nhi cứ tránh né còn hắn cứ đưa đến.
Hai người họ giằng co một hồi thì có người đi vào.
Người đó đi đến cạnh Cố Tử Lâm, nói nhỏ vào tai hắn điều gì đó.
Nghe xong sắc mặt hắn liền thay đổi.
Hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Em không ăn cũng được.
Lát nữa sẽ có người mang sữa vào cho em uống." Dặn dò cô xong hắn đi ra ngoài.
Có vẻ đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra.
Hai người kia ra khỏi thì căn phòng lại trở nên yên ắng.
Nhưng bỗng nhiên lại có tiếng động.
Lần này hình như không phải của Cố Tử Lâm.
Gia Nhi hoảng sợ, cô lùi về phía sau.
"Cạch".
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra nhưng không thấy ai đi vào cả.
Cô len lén nhìn về phía cửa thì giật mình khi thấy một người đang đi vào.
"Bác sĩ Trần?"
"Suỵt." Trần Lập ra dấu bảo cô im lặng.
Gia Nhi ngạc nhiên khi thấy Trần Lập ở đây.
Sao cậu có thể vào đây được? Trần Lập đi đến chỗ cô, cậu nhanh chóng tháo dây trói cho cô.
"Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?"
"Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là đến để cứu em rồi."
"Vậy...!Hàn Thiên Minh anh ấy..."
"Cậu ta cũng có đến nhưng đang ở ngoài kia đối chất với Cố Tử Lâm rồi.
Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây rồi tính."
Trần Lập đi lên phía trước để thăm dò.
Gia Nhi vừa đứng lên, đi chưa được ba bước đã loạng choạng.
"Em ổn không?"
"Em không sao.
Chỉ là ngồi lâu nên vậy thôi."
Hai người nhanh chóng rời khỏi nhà kho.
Khi đi vòng ra sân thì họ bắt gặp Hàn Thiên Minh và Cố Tử Lâm đang tranh cãi.
Cố Tử Lâm tức giận rút ra một con dao, hắn lao đến phía anh.
Gia Nhi nhìn thấy thì hoảng sợ.
"Thiên Minh cẩn thận." Cô vội vàng lao đến đứng chắn trước anh.
Khoảnh khắc cô vừa đứng trước người anh thì mũi dao cũng đến ấn đường của cô.