Tiêu Nguyên quỳ trước gương đồng trang điểm.
Nàng nói: “Nhũ mẫu yên tâm.
Ta hiểu mà.”Chúc thị vui mừng nhoẻn miệng cười.
Bà dùng lược sừng trâu trải một trăm cái từ chân tới ngọn mái tóc mây mượt mà đen nhánh, mát xa da đầu nhẹ nhàng rồi mới bắt đầu vấn tóc.
Tiêu Nguyên bị phương pháp chải chuốt chậm rì rì này tra tấn phát khổ phát sở.
Sau vô số lần phản kháng không hiệu quả, nàng học cách chấp nhận.
Nàng sẽ tự làm việc riêng phân tán sự chú ý.Tô Nguyên vặn mở nắp hộp kem dưỡng da hương hoa hồng.
Khều lấy lượng vừa đủ, hai lòng bàn tay xoa tròn cho kem tan, áp lần lượt từng vùng má, trán, cằm, thoa đều.
Mùa đông khô lạnh khắc nghiệt, nếu lười chăm sóc, da mặt bị gió thổi sẽ nứt nẻ bong tróc.Ngọc Nhị mở nắp gỗ, nhấc đĩa điểm tâm nhỏ nóng hổi khỏi hộp cơm, đặt trên bàn ăn.
Nàng ta giới thiệu:“Tiểu thư, đây là món chè táo đỏ do Tô ma ma nấu ạ.
Bà nói thời tiết Ký Châu giá rét, sức khoẻ tiểu thư lại yếu đuối thiên hàn.Tiểu thư nên uống chén chè dưỡng sinh cho ấm bụng trước khi đi thỉnh an.”Tuy món ăn tên chè nhưng giống cháo hơn.
Ninh nhỏ lửa gạo nếp và táo đỏ đến khi hỗn hợp hoà quyện nhuyễn mịn.Ngọc Nhị nhấc nắp chung sứ chứa nước đường phèn cô đặc, đặt bên cạnh.
Tô Nguyên sẽ nêm nếm theo khẩu vị yêu thích.“Các em cũng lui ra ngoài uống cốc trà nóng đi.” Tiêu Nguyên vẫy tay ra hiệu, Ngọc Nhị nhanh trí dọn chung đường phèn.
Chu thị giám sát nghiêm khắc hành vi cử chỉ của nữ chủ nhân.
Dưới ánh mắt chăm chú kia, nàng bưng chén cháo táo đỏ, bờ môi mọng khẽ nhấp từng ngụm.
Chút xiu nữa thỉnh an, nàng sẽ được ăn điểm tâm sáng cùng phu nhân nhưng thực chất chỉ nếm miếng nhỏ đủ thủ tục.
Lượng thức ăn chưa đủ nhét kẽ răng, nói chi no bụng.Nhóm nha hoàn đồng loạt nhún chân cúi đầu thưa vâng.Bất kể hoàn cảnh, tầng lớp hạ nhân luôn duy trì nếp sinh hoạt: giờ dần thức giấc, giờ hợi ăn cơm.
Họ phải theo sau nàng hầu hạ, túc trực trong lễ thỉnh an.
Mùa đông vùng Ký Châu rét mướt, mặt hồ đóng băng dày cả thước.
Bọn họ chịu cực nhọc lâu năm, dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Tiêu Nguyên động lòng trắc ẩn.
Nàng cho phép nhóm nha hoàn thuộc viện riêng ăn lót dạ.Chúc thị nhíu đôi lông mày.
Bà thở dài: “Tiểu thư quá nhân từ thiện lương rồi.
Nhỡ người ngoài biết thì…”Hạ nhân nhà ai dám ăn trươc chủ nhân chứ.
Quy củ tổ tông cần cẩn thận giữ gìn.
Cô nương không nên tự ý phá bỏ.
Chu thị gắng lắm mới nhịn nổi lời khuyên răn trực chờ nơi cuống họng.
Bà xót tiểu thư phải dậy sớm giữa tiết đông..