Tỷ muội nhìn nhau cười, khoác áo choàng lông thỏ thuần sắc, đội mũ, ôm lò sưởi ấm, dắt tay nhau ra ngoài.
Nha hoàn vén tấm màn gấm nặng nề, gió lạnh xen lẫn bông tuyết ào ào phả thẳng mặt, Tiêu Nguyên kìm lòng chẳng đặng, phát rùng mình.
Lạnh chết mất! Nàng thít chặt cổ áo, miệng thở ra khói trắng."Tiểu Nguyên, muội chịu nổi không? Hay mặc thêm lớp áo nữa nhé?" Nhị cô nương ân cần quan tâm."Muội không sao, sắp muộn giờ rồi."Hai người men theo hành lang uốn khúc, chầm chậm tới viện tử của đại phu nhân.
Nhiệt độ quá thấp, giá rét thấu xương thui chột cảm hứng buôn chuyện.
Tiêu Nguyên vùi sâu mũi dưới lớp vải dày dặn, hé lộ mỗi đôi mắt hạnh sáng ngời.
Tỷ muội không ai bảo ai, đồng thời tăng nhanh tốc độ di chuyển, tiếng guốc gỗ nện xuống nền đá xanh cồng cộc phá tan bầu không khí yên tĩnh.Đồng hồ chớm điểm giờ mão, đèn đuốc trong phòng đại phu nhân sáng trưng."Thưa phu nhân, nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư tới ạ."Nha hoàn trực trong chính viện thấy Tiêu Nguyên và nhị tiểu thư, thuần thục vén rèm thông báo.Từ sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn chim nhạn, một vị phụ nhân mặc áo lụa xanh, dung mạo đoan chính thanh nhã, tươi cười đi ra: "Nhị tiểu thư, ngũ tiểu thư đã đến rồi ư? Vẫn còn sớm mà!"Bà tiến lên treo áo choàng, cất lò sưởi tay, ngồi xổm cởi guốc gỗ giúp Tiêu Nguyên."Nhị di nương." Nhị tiểu thư, Tiêu Nguyên cất tiếng chào.
Tiêu Nguyên hỏi thêm: "Phu nhân dậy chưa?"Nhị di nương đáp: "Dậy rồi, đang uống thuốc.""Uống thuốc?" Nhị tiểu thư và Tiêu Nguyên ngỡ ngàng liếc nhìn nhau.
Nhị tiểu thư hỏi thăm tình hình: "Phu nhân bị ốm ạ? Đã mời đại phu khám chưa?" Hai người vén rèm tiến vào noãn các.Lưu thị - đương gia chủ mẫu Tiêu phủ, ngồi dựa lưng lên gối, uống thuốc.
Tam di nương bưng khay dụng cụ, tứ di nương bưng chén trà súc miệng, lục di nương bưng chậu đồng.
Đại tiểu thư và lục tiểu thư lần lượt ngồi hai bên trái phải tiếp chuyện đại phu nhân.
Họ thấy nhóm Tiêu Nguyên tà tà đến, lục cô nương đứng dậy tiếp đón, mấy vị di nương khụy chân cong lưng hành lễ.Nha hoàn trải sẵn tấm nệm lót hình tròn.
Hai tỷ muội song song quỳ gối , cung kính dập đầu hành lễ: "Nữ nhi thỉnh an thái thái.""Mau đứng dậy.
Người một nhà đừng khách sáo khuôn phép quá." Đại phu nhân cười ôn hòa, vẫy tay ra hiệu cho hai người ngồi."Tối qua ta đã phái hạ nhân truyền lời: mấy nay trái gió trở trời, tạm dừng thỉnh an.
Các con không cần dậy sớm."Nhị tiểu thư cười khúc khích: "Sớm chiều thăm hỏi thỉnh an là việc chúng con nên làm.
Thái thái càng thương yêu, chúng con càng hiếu thuận gấp bội."Nghe lời ngon tiếng ngọt, đại phu nhân hài lòng cười híp mắt: "Ôi con bé này, Thật sự tri kỷ hiếu tâm." Bà chấm dứt chủ đề, chuyển qua hình tượng mẹ hiền: "Mùa đông Ký Châu khắc nghiệt hơn Giang Nam, thân thể ngũ cô nương yếu đuối, nhất định phải cẩn thận giữ gìn, chớ để nhiễm phong hàn."Tiêu Nguyên vừa đặt nửa mông chạm ghế gỗ.
Nàng nghe tiếng đại phu nhân dặn dò, vội vội vàng vàng thẳng lưng vâng dạ.
Đại phu nhân vui vẻ cầm bàn tay nàng, kéo ngồi sát sang gần mình.
Bà ân cần phân phó bốn nữ nhi: "Hôm nay các con lưu lại ăn điểm tâm nhé.
Chút nữa phụ thân các con sẽ trở về.""Dạ" Bốn người đồng thời thưa."Cộc cộc!" Bên ngoài bình phong vang thanh âm guốc gỗ giẫm gạch xanh giòn tan đều đặn, tiếng nha hoàn bẩm báo nối gót theo sau: "Thưa phu nhân, tứ tiểu thư, tứ thiếu gia và ngũ di nương tới ạ.".