Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 43: Anh muốn hôn em
 
Tiêu Nhược gục đầu xuống bĩu môi, cả người mất hồn.
 
Hứa Gia Ngôn đưa cô đến ghế sô pha ngồi xuống: “Hôm nay là ngày thứ năm, ngày mốt chúng ta sẽ đi, được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Nhược gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ thất vọng: “Vậy chúng ta hôm nay làm gì?” Vốn định sáng nay sẽ đến Cục Dân chính, buổi chiều đến cửa hàng 4S xem xe, hiện tại kế hoạch đã bị phá vỡ.
 
Tiêu Nhược hỏi: “Vậy hôm nay chúng ta đi mua xe được không?”
 
Tình cờ, Phan Vân đang đem sổ hộ khẩu xuống nghe thấy, “Hai đứa muốn mua xe à?”
 
Tiêu Nhược ngẩng đầu lên và cầm lấy sổ hộ khẩu mà Phan Vân đưa.
 
Cô nói: “Vâng, biệt thự Gia Cảnh Hồ không giống như Hồng Phon Uyển, nó không quá gần nơi anh ấy làm việc.”
 
Phan Vân ngồi trên ghế sofa và hỏi một cách thản nhiên, “Gia Ngôn con có bằng lái từ khi nào.”
 
Hứa Gia Ngôn: “Con có từ lúc học năm nhất.” anh có chút xấu hổ: “Bây giờ con quên gần hết rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phan Vân xua tay: “Bây giờ đều là xe số tự động, chỉ cần chạm hai lần là được.” Lúc bà nói điều này bà đã quên, có lần bà ngồi lên xe số tự động bà đã hỏi lão Tiêu: Em nên nổ máy trước hay đạp phanh trước?
 
Tiêu Nhược bất ngờ đập vào tay Hứa Gia Ngôn và tỏ ra rất tự hào: “Kỹ năng đậu xe của em rất tốt.”
 
Có phải rất tuyệt với không? Ngay cả khi không có hình ảnh radar đảo chiều, cô có thể vào trong một lần.
 
Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn dậy: “Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta tìm một nơi để luyện tập đi!”
 
Thời tiết hôm nay thật tốt, nắng đầu xuân chiếu vào dịu dàng.
 
Tiêu Nhược chở Hứa Gia Ngôn đến một con đường thưa thớt ít dân cư, bên cạnh con đường là một nhà máy, trúng vào ngày lễ mọi người trong nhà máy đều về quê ăn Tết, cả đường hầu như không có xe cộ nào đi qua.
 
Tiêu Nhược đổi vị trí với Hứa Gia Ngôn, khi Hứa Gia Ngôn thấy cô đang giữ tay vịn phía trên đầu, anh cười hỏi: “Em có sợ không?”
 
Tiêu Nhược có chút mạnh miệng: “Em không sợ.” Cô duỗi đầu liếc mắt nhìn chân phải của Hứa Gia Ngôn, nhắc nhở: “Bên trái phanh, còn bên phải chân ga. Anh đừng nhớ lộn.” Sau đó, cô nuốt nước bọt.
 
Hứa Gia Ngôn bắt đầu một câu nói đùa nhỏ: “Anh còn muốn cùng em sống bạc đầu.”
 

Lời âu yếm đột ngột này khiến phản ứng của Tiêu Nhược chậm lại, mím chặt môi, cô thì thầm: “Sao mấy ngày nay miệng anh ngọt thế.”
 
Hứa Gia Ngôn giảm số về số D, từ từ đạp ga, xe từ từ tiến về phía trước.
 
Xe duy trì tốc độ 40, lái được hai km, Tiêu Nhược chỉ tay về phía bên trái: “Thử quay đầu lại.”
 
Từ Gia Thuần mắt nhìn kính chiếu hậu, bật xi nhan trái, hướng phía trước xe quay lại. Lái xe được một lúc, Tiêu Nhược mới từ từ bỏ tay phải đang cầm tay vịn phía trên đầu xuống, ngồi thẳng hơn: “Em nói mà, xe số tự động không cần kỹ thuật.”
 
Hứa Gia Ngôn cười: “Vậy hiện tại chúng ta về đi?"
 
“Hả?” Tiêu Nhược hỏi: “Anh không tập nữa à?”
 
Không có xe trên đường, Hứa Gia Ngôn không có thấy cảm giác trên đường: “Anh sẽ chở em về”
 
Tiêu Nhược lại nhanh chóng nắm lấy tay vịn, lắp bắp: “Vậy, vậy thì anh chạy chậm thôi.”
 
Trên đường về, xe từ từ chạy. Hứa Gia Ngôn lái xe không nhanh. Trên đường có Giới hạn tốc độ 60, anh giữ tốc độ 50 và thỉnh thoảng có xe phía sau bấm còi, Hứa Gia Ngôn giữ nhẹ vô lăng bằng hai tay, thỉnh thoảng liếc qua kính chiếu hậu, không vội vã. .
 
Xe rẽ vào một khúc cua, một chiếc Audi phía sau đột nhiên vượt lên từ bên phải khiến Tiêu Nhược sợ hãi, Hứa Gia Ngôn quay lại nhìn cô và thấy cô đang hoảng sợ, anh cười nhẹ.
 
Tiêu Nhược không thường xuyên lườm anh: “Sao anh lại cười…”
 
“Em sợ à?”
 
Tiêu Nhược vẫn không thể thừa nhận, cứng rắn nói: “Em không có.” Nói xong, cô thu tay lại, kê tay trên đầu.
 
Lúc đó đã gần trưa, trùng hợp một ngã tư có rất nhiều người, Hứa Gia Ngôn muốn rẽ phải. Mặc dù không có đèn giao thông bên phải, nhưng người đi bộ thỉnh thoảng vẫn băng qua, Hứa Gia Ngôn thấy có người băng qua đường. Một chiếc xe địa hình phía sau hơi mất kiên nhẫn, bấm còi hai lần, Hứa Gia Ngôn vừa muốn đạp ga, thì một học sinh khác chạy tới, Hứa Gia Ngôn đợi người đi qua rồi mới đạp ga.
 
Sau khi rẽ phải, anh cho xe chạy với tốc độc bình thường, Hứa Gia Ngôn vừa tăng tốc, chiếc xe địa hình vừa bóp còi đã vượt lên từ phía sau, sau hơn mười giây song song với xe của Hứa Gia Ngôn, anh ta đột nhiên rẽ sang phải. Hứa Gia Ngôn trong tiềm thức cũng xoay vô lăng sang phải.
 
Tiêu Nhược đột nhiên mắng một câu chửi thề: “Chết tiệt!”
 
Tất nhiên, Hứa Gia Ngôn sẽ không làm như vậy, anh bình tĩnh và dã quen với điều đó nhưng có một số người thích chêu chọc.
 
Xe địa hình lại đi tới bên phải, Hứa Gia Ngôn đạp nhẹ phanh, tốc độ xe chậm lại, chạy phía sau xe địa hình.
 
Tiêu Nhược sao có thể chịu đựng được loại tức giận này, giọng điệu của cô rất dữ dội: “Anh dừng bên kia đường để em lái xe.” Làm sao Hứa Gia Ngôn có thể đưa xe cho cô? Với tính khí của mình, cô có thể đánh người khác. Anh một tay cầm vô lăng, một tay lắc lắc nắm đấm nhỏ của Tiêu Nhược: “Đừng tức giận, loại người như vậy em đừng nên để ý.”
 
Giọng điệu hung ác của Tiêu Nhược gần như nghiến răng nghiến lợi, “Cái loại người đó nên cho một bài học mới nhớ đời!”

 
Vừa vặn gặp đèn đỏ, Hứa Gia Ngôn dừng xe, xe địa hình cũng đang đợi, bởi vì đây là một làn đường thẳng, Hứa Gia Ngôn dừng lại sau xe địa hình, Tiêu Nhược lấy điện thoại di động ra chụp ảnh biển số xe.
 
Cô không cho người đó một bài học, cô không phải Tiêu Nhược.
 
Khi đến gần dinh thự của bố mẹ Tiêu Nhược, Tiêu Nhược đột nhiên nhếch miệng: “Dù sao thì buổi chiều không có việc gì. Tại sao chúng ta không chuyển đồ đến biệt thự Gia Cảnh Hồ luôn?"
 
Hứa Gia Ngôn vẫn mở to mắt, “Bây giờ ở làm luôn sao?”
 
Đương nhiên, Tiêu Nhược muốn ở ngay, nhưng cô nói: “Em nghe lời anh, anh là chủ nhân trong nhà.”
 
Hứa Gia Ngôn cười nói: “Thật sự để cho anh làm chủ nhân sao?” Trước đây không phải em nói anh phải nghe lời em à?
 
 “Đương nhiên,” Tiêu Nhược liếc anh một cái, nở nụ cười đắc ý: “Trên sổ hộ khẩu, anh là chủ hộ.”
 
Xe chậm rãi lái vào tiểu khu, Hứa Gia Ngôn đậu xe ở cửa biệt thự. Trước khi thắt dây an toàn, anh hơi nghiêng người về phía trước, “Nhược Nhược.” Anh vươn tay đặt tay lên má Tiêu Nhược, “Anh muốn hôn em.”
 
Hôn cô, Tiêu Nhược nghe anh nói vậy, cô không làm giá đưa môi qua, trong khi hôn cô còn tự cởi dây an toàn của mình.
 
Hứa Gia Ngôn là người chủ động, chỉ trong vài giây, Tiêu Nhược đã chủ động, cơ thể cô gần như đã vượt qua bảng điều khiển trung tâm.
 
Hứa Gia Ngôn thở hổn hển, hơi thở trở nên khó khăn hơn một chút, anh nhẹ nhàng kéo cô ra, hai môi của Tiêu Nhược tỏa sáng, cô liếm môi, lại liếm nước miếng trên môi mình vào miệng, cô không biết đó có phải là của mình không hay là của Hứa Gia Ngôn, cô kéo tay áo Hứa Gia Ngôn: “Chiều nay chúng ta đi chứ?” Cô hỏi là việc đến biệt thự Gia Cảnh Hồ.
 
Hứa Gia Ngôn lỗ tai hơi đỏ, nhẹ gật đầu.
 
Vào bữa trưa, lão Tiêu hỏi Hứa Gia Ngôn: “Con muốn mua loại xe gì?”
 
Hứa Gia Ngôn nói, “Chỉ là một chiếc xe bình thường thôi ạ.”
 
Thực ra, lão Tiêu muốn nói trong nhà đã có hai chiếc xe, vì vậy Hứa Gia Ngôn không cần mua nên khéo léo nói: “À trong gara có hai chiếc xe màu xám.”
 
Hứa Gia Ngôn nghe thấy đã hiểu ý ông, cúi đầu ăn một ngụm cơm, trầm ngâm suy nghĩ trước khi nói: “Nếu vậy thì trước hết con sẽ__”
 
Còn chưa nói hết câu, lão Tiêu đã trả lời: “Ừm đây mới là người một nhà.” Ông cười cởi mở: “Không phải trong nhà không có xe , cần gì phải tốn tiền mua thêm, con nói xem có phải không?”
 
Ai biết, Tiêu Nhược không đồng ý: “Bố muốn thì cứ lấy dùng, chúng con đi mua cái mới.”
 

“Con nhóc này.” Lão Tiêu cầm đũa gõ đầu cô: “Gia Ngôn đã đồng ý rồi!”
 
Tiêu Nhược gắp một miếng thịt bò vào bát của Hứa Gia Ngôn: “Không phải chúng con không có tiền, tại sao phải lái chiếc xe cũ của bố.”
 
 “Sao lại là xe cũ?” Lão Tiêu tức giận: “Bố mua rồi có lái được mấy lần đâu!”
 
Phan Vân đá Lão Tiêu dưới gầm bàn ăn: “Người trẻ có sở thích riêng. Cả hai chiếc xe đều quá phô trương, không phù hợp với chúng.”
 
Lão Tiêu không nói nữa.
 
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Nhược trở về phòng, lấy quần áo chuẩn bị đem qua Gia Cảnh Hồ, ném lên giường, Hứa Gia Ngôn ngồi ở mép giường vừa gấp quần áo vừa hỏi cô: “Anh tưởng em sẽ để anh lái xe của chú.”
 
 “Hai chiếc xe của bố em đắt quá.” Tiêu Nhược lấy váy ra so lên người, sau đó để lại: “Em không muốn người khác buôn chuyện về anh. ”
 
Hứa Gia Ngôn không nói gì.
 
Tiêu Nhược quay đầu lại nhìn anh, ngồi trên giường với anh: “Thật ra anh cũng không muốn lái xe đó phải không?”
 
Hứa Gia Ngôn im lặng vài giây trước khi phát ra một “Ừm.”
 
 “Thực ra, Anh định mua một chiệc xe mấy chục vạn là được rồi, nhưng chú cũng có ý tốt, anh sợi anh từ chối, chú sẽ nói anh xem chú như người ngoài.” Nhưng nếu anh thật sự lái một chiếc siêu xe đến đài, những người khác nhất định dị nghị sau lưng anh.
 
“Thực ra, trên thương trường bố em rất mưu mô xảo quyệt.” Tiêu Nhược đã học được từ lão Tiêu nhiều chiêu trò trên thương trường, “Nhưng ông ấy đối xử rất tốt với người trong gia đình.” Tiêu Nhược chạm vào đầu Hứa Gia Ngôn: “Bố em đối xử với anh rất tốt.”
 
Lúc này Hứa Gia Ngôn mới biết Lão Tiêu thực sự coi anh như người nhà, cho nên anh đối với bố mẹ của Tiêu Nhược rất biết ơn.
 
Tiêu Nhược nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: “Mua một chiếc xe hai hoặc ba triệu đô la là được.” Cô biết trong thẻ Hứa Gia Ngôn đưa cho cô có rất nhiều tiền, vì vậy cô đề nghị: “Cứ dùng cái thẻ anh đưa cho em mua xe đi.”
 
Ngoại trừ chiếc thẻ đó, Hứa Gia Ngôn không có nhiều tiền trên người. Anh nói: “Được.”
 
Tiêu Nhược đưa tay gấp quần áo của mình: “Hứa Gia Ngôn.”
 
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu: "Hả?"
 
“Anh có thể phân của anh hay của của người ta.” Vẻ mặt cô quá nghiêm túc: “Nhưng của anh là của em, của em là của anh.”
 
Đôi mắt nóng rực đập vào mắt anh, Hứa Gia Ngôn như bị mê hoặc bởi thứ nào đó, anh gật đầu: “Anh không phân biệt.”
****
Sáng thứ bảy, hai người đến Cục Dân Chính từ sớm. Lúc đến Cục Dân Chính, mới 8 giờ 40, nhân viên vẫn chưa đi làm.
 
Hai người đợi ở cửa. Hai ngày nay nhiệt độ giảm, Hứa Gia Ngôn nâng cổ áo của Tiêu Nhược lên: “Có lạnh không, chúng ta trở lại xe đợi đi.”
 
Tiêu Nhược lập tức lắc đầu: “Chúng tôi phải vào đầu tiên!”
 
Hứa Gia Ngôn chỉ có thể cởi cúc áo khoác ôm cô vào lòng.
 

Tiêu Nhược ngẩng đầu lên: “Hứa Gia Ngôn.”
 
Tiêu Nhược có thể nhìn thấy cằm anh từ góc độ lúc này. Cô đã cạo râu cho anh sáng nay.
 
Hứa Gia Ngôn cúi đầu đáp lại cô: “Hả?”
 
 “Khi nào chúng ta nhận được sổ đỏ nhỏ, nghĩa chúng ta đã kết hôn.” Chỉ nghĩ đến điều đó, cô đã rất phấn khích.
 
Hứa Gia Ngôn hôn lên trán cô: “Anh nợ em một đám cưới.”
 
Tiêu Nhược không nghe thấy anh nói gì, “Em là vợ anh”, khóe miệng cười rạng rỡ: “Anh là chồng của em.”
 
Niềm vui nho nhỏ trên mặt cô không giấu được, cũng không muốn giấu, cô sắp được nằm trên tờ giấy kết hôn màu đỏ với người đàn ông cô yêu nhất.
 
Chín giờ, Cục Dân chính bắt đầu làm việc. Họ đến từ sớm, là cặp đầu tiên, sau khi chụp ảnh xong, người đăng ký kết hôn đóng dấu xác nhận vào giấy chứng nhận và cùng nói những lời chúc phúc đến từng cặp đôi đến đăng ký: “Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc.”
 
Hứa Gia Ngôn cùng nhìn Tiêu Nhược nhìn ảnh bọn họ trên sổ đỏ, cười nói: “Cảm ơn.”
 
Tiêu Nhược ở bên cạnh sờ sờ tên chính mình trên sổ, vẫn có chút không thể tin được, cho đến khi nhân viên đăng ký kết hôn nhắc nhở: “Phía sau còn có người đợi…”
 
Hứa Gia Ngôn kéo Tiêu Nhược, người vẫn còn đang bàng hoàng, từ trên ghế: “Hãy đi sang một bên chúng ta đừng ảnh hưởng đến người khác.”
 
 Sau đó Tiêu Nhược định thần lại: “Ồ, được.” Cô mới đi được hai bước, chợt nhớ: “Không phải nói còn có tuyên thệ sao, tuyên thệ sau khi đăng ký kết hôn.”
 
Vừa vặn có nhân viên công tác đi qua cô chặn lại hỏi: “Tôi có thể tuyên thệ ở đâu?”
 
Nhân viên trả lời: “Ở đây không có tuyên thệ.”
 
Không có tuyên thệ? Tiêu Nhược cau mày. Tối qua cô đã tra trên điện thoại di động kết hôn xong phải tuyên thệ. Cô còn tưởng rằng mình sẽ được tuyên thệ. Cô kéo cánh tay Hứa Gia Ngôn. “Trên mạng nói là cần tuyên thệ!” Cô ủy khuất đến mức hai mắt nóng bừng.
 
 “Nhược Nhược.” Hứa Gia Ngôn một tay cầm tờ giấy đăng ký kết hôn ôm lấy mặt cô: “Nhược Nhược.”  Tiêu Nhược đã tức đến phát khóc.
 
“Em nhìn anh.” Hứa Gia Ngôn không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên như thế này, có chút thất thố.
 
Thời điểm Tiêu Nhược ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt đã rơi.
 
“Có thể là mỗi nơi có cách làm khác nhau”, Anh giải thích, “Nhưng kết quả là như nhau. Chúng tôi giờ là một cặp vợ chồng hợp pháp.”
 
Nhưng Tiêu Nhượcvẫn không hài lòng, cô hít hít mũi, thút tha thút thít nức nở.
 
Hứa Gia Ngôn lau nước mắt, dỗ dành cô: “Buổi tối chúng ta sẽ về biệt thự Gia Cảnh Hồ ở nhé?”
 
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhược lập tức quét sạch bộ dạng đau khổ vừa rồi, mở mắt ra, “Thật sao?”
 
“Ừ,” Hứa Gia Ngôn nắm tay cô đi ra ngoài: “Chúng ta bây giờ sẽ trở về lấy hành lý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận