Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 41: Phương pháp quản lý chồng của Tiêu Nhược
 
Tiêu Nhược không trả lời anh, đứng dậy khỏi ghế sô pha, kéo dép lê, đi vào phòng ngủ, cao giọng: “Thật đáng tiếc ~”
 
Hứa Gia Ngôn: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Nhược nằm trên giường của Hứa Gia Ngôn mặt quay ra cửa, trong lòng đếm: 6... 5... 4... 3... Tiếng bước chân bước vào.
 
Tiêu Nhược cố nén nụ cười, nhắm mắt lại.
 
Hứa Gia Ngôn bước vào ngồi ở mép giường, “Nhược Nhược.”
 
Không mở mắt, Tiêu Nhược lười biếng kêu lên một tiếng “Sao?
 
Hứa Gia Ngôn biết cô vì chuyện nhà mà buồn bực, giọng điệu của anh dịu dàng hơn bình thường: “Em tức giận à?”
 
 “Không,” Tiêu Nhược cố ý cau mày, “Em đang có chuyện suy nghĩ.”
 
Hứa Gia Ngôn muốn duỗi tay ra vuốt ve đôi lông mày đang cau có của cô, nhưng không dám đưa tay ra chạm vào cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 “Em đang nghĩ đến việc bán ngôi nhà đó.”
 
Hứa Gia Ngôn không có ý định để cô bán nhà: “Đừng bán, hãy để__”
 
Tiêu Nhược ngắt lời anh: “Tại sao em phải để lại, nếu để em vẫn phải trả phí tài sản dù không ở.” Hứa Gia Ngôn quay lại chủ đề trước: “Anh vừa hỏi về ảnh của em, em còn chưa nói.” Anh không phải người tò mò, nhưng anh rất tò mò về bức ảnh mà cô vừa nói.
 
Tiêu Nhược trầm mặc: “Không có gì đâu.”
 
Hứa Gia Ngôn: “…” Thời gian im lặng, ngón trỏ vô thức cọ vào ngón cái hết lần này đến lần khác.
 
Anh đang nghĩ cách dỗ dành cô.
 
Anh nhớ lần trước cô nói anh có thể dùng nụ hôn mãnh liệt để dỗ dành cô, nhưng trong bầu không khí này, làm sao hôn đây…
 
Anh nói nhỏ với cô: “Nhược Nhược.”
 
Tiêu Nhược không thể phản kháng trước giọng nói nhẹ nhàng của anh, nhất là khi anh gọi cô bằng một giọng trầm thấp mềm mại, trái tim cô nhất thời mềm nhũn ra, nhưng phải kìm lại, Tiêu Nhược nuốt nước miếng, giọng nói có chút ủy khuất: “Làm sao?"
 
“Lại đây.” Anh nhẹ nhàng dùng tay kéo góc áo của cô, cô đang mặc bộ đồ ngủ mang từ nhà đến, màu vàng kem, nhìn cô giống một cô gái yếu đuối vô hại.
 
Trái tim của Tiểu Ruồi mềm ra, nhưng vẫn đang cố ý vùng vẫy, cô hơi nhích về phía anh, một chút thôi.
 
“Xích tới một chút nữa.”
 
Tiêu Nhược xích qua loa, rồi nằm sấp ở bên cạnh anh với tư thế quái dị.
 

Hứa Gia Ngôn cảm thấy tư thế của cô rất khó để anh cưỡng hôn cô.
 
Trong lúc do dự, Tiêu Nhược lên tiếng: “Anh muốn nói gì.” Cô lo lắng chờ đợi.
 
Hứa Gia Ngôn nắm lấy cánh tay cô: “Ngồi lên.”
 
Để biểu lộ cảm xúc của mình, Tiêu Nhược không có ngồi dậy, mà là quay đầu nhìn anh.
 
Anh hơi nghiêng người nói, “Nhược Nhược.” anh có chút hoang mang lo sợ, “Đừng tức giận, được không?”
 
Tiêu Nhược nhìn anh bằng đuôi mắt phải. chỉ liếc nhìn anh, cô cảm thấy mình đang làm ác, khuôn mặt tuấn tú hoảng sợ, dịu dàng giống như một nhát dao nhẹ nhàng cắt đứt khí thế hiên ngang của cô.
 
“Em không tức giận.” Cô nói sự thật.
 
Nhưng Hứa Gia Ngôn nghĩ cô đang tức giận: “Vậy sao em không để ý đến anh?”
 
Bởi vì cô đang trị chồng, tất nhiên cô phải giả vờ: “Anh không nghe lời em.”
 
“Anh không có.” Anh muốn giải thích, nhưng rồi lại không muốn bỏ lòng tự trọng ít ỏi của anh.
 
Tiêu Nhược ngồi dậy, nắm tay anh: “Em biết anh đang nghĩ gì”, cô thay đổi cách nói: “Em mua căn nhà đó bằng tiền của chính mình. Không liên quan đến bố mẹ em.” Cô lại gần anh hơn: “Trong nhà đó còn có anh.”
 
Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên: “Anh?”
 
 “Ừm,” cô khẽ nói, “Ngày mai em sẽ đưa anh đi xem.” Hiện tại cô đã có chút thành công, “Anh sẽ đi chứ?”
 
Hứa Gia Ngôn gật đầu.
 
Tiêu Nhược ôm cổ anh.
 
Hứa Gia Ngôn không hề chuẩn bị, nghiêng người sang một bên, anh một tay chống đỡ, một tay còn lại ôm eo cô: “Vậy em đừng tức giận.”
 
Cô ôm lấy anh, xoa xoa, đôi môi áp lên cổ anh, “Em đã nói là em không tức giận.”
 
Ngọn đèn trên đầu màu vàng ấm áp chiếu trong mắt anh, lông mi đen khẽ rủ xuống, mềm mại đến mức vô lý, đường viền môi rõ ràng. Môi mím chặt vài giây rồi buông ra: “Hai ngày nay em luôn tức giận.”
 
Người bình thường tính tình ôn hòa, nhẫn nhịn, lúc này lại có chút xúc động.
 
Tiêu Nhược di chuyển ra xa anh một chút, ngẩng mặt lên và giải thích, “Anh nói điều này vì anh chưa thấy khi em tức giận sẽ như thế nào.”
 
Tiêu Nhược quay mặt qua chỗ khác thay đổi biểu cảm của mình, rồi quay lại nhìn Hứa Gia Ngôn__
 
Vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt dữ tợn và hoang dã.
 
Hứa Gia Ngôn ngây người ra.
 
Tiêu Nhược chỉ vào mặt mình: “Đây mới là tức giận.”
 

Hứa Gia Ngôn sững sờ nói, “Sau này em sẽ—”
 
Tiêu Nhược trực tiếp che miệng lại, “Không!” Cô làm sao có thể đối xử với anh như vậy, cô sẽ không bao giờ cho anh ấy thấy kiểu biểu hiện đó trong đời.
 
Không hiểu vì sao, Tiêu Nhược cảm thấy Hứa Gia Ngôn có chút sợ cô, có lẽ vì anh đã bao dung quá nhiều nên trở nên hoảng sợ, nhất là khi anh nghĩ cô đang tức giận.
 
Cô giơ tay, quấn cổ anh rồi giải thích với anh: “Em không tức giận, em chỉ đang nghĩ cách lừa anh vào nhà đó thôi”. Dù gì thì nhà cũng làm sẵn rồi nên anh không cần tốn thời gian để lựa chọn hay tốn thời gian trang trí, cô có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để cưới sớm hơn để được mạng họ của anh.
 
Ngay khi cô nói xong, đôi lông mày u ám của Hứa Gia Ngôn biến mất, đôi môi trắng nõn của anh khẽ nhếch lên, đưa tay đặt lên eo cô. Nhìn xuống thấy ánh mắt cô dịu dàng hơn ánh đèn vàng ấm áp, hình ảnh anh phản chiếu trong mắt của cô, anh muốn hôn cô, lúc cô giả vờ giận anh không cưỡng hôn được vậy thì bây giờ làm.
 
Anh ngậm lấy môi cô mà mút nhẹ, nghe kỹ còn có tiếng nuốt nước bọt, tiếng liếm cắn, tiếng hai trái tim va chạm không ngừng.
 
Hứa Gia Ngôn vẫn đỏ mặt khi hôn, nhưng kỹ năng hôn của anh đã tốt hơn trước rất nhiều.
 
Nụ hôn của họ một chút màu mè, một chút khát khao.
 
Tiêu Nhược hơi thở không đều dựa vào vai anh để bình tĩnh lại rồi hỏi anh mấy giờ rồi.
 
Hứa Gia Ngôn nhìn thời gian nói 8 giờ 40.
 
Tiêu Nhược khẽ cắn lỗ tai của anh, “Có muốn không?” Cô ẩn ý nói, không giống cách nói chuyện thường ngày của cô lắm.
 
Hứa Gia Ngôn đỏ mặt gật đầu.
 
Khi nụ hôn trở nên khó kiểm soát, Hứa Gia Ngôn đột nhiên nhớ ra: “Anh chưa tắm.”
 
Hứa Gia Ngôn thì thào: “Làm xong rồi tắm sau.”
 
Hứa Gia Ngôn không đồng ý, bởi vì anh chưa mua bao cao su. Lúc ở trong siêu thị, anh muốn mua, nhưng vì trong siêu thị có rất nhiều người nên anh không khỏi ngượng ngùng.
 
Anh quyết định trên đường đến đài sẽ mua để chuẩn bị cho những tình huống này.
 
Tiêu Nhược ôm lấy thân thể anh, móc cổ anh và hôn lên cằm anh, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng đáp lại cô bằng đôi môi của mình, sau đó dỗ dành: "Chờ đã, được không?"
 
Tiêu Nhược đang hăng hái sao chịu được, lúc về nhà hôn anh cô đã ngứa ngáy rồi, cô ôm cổ anh không buông, dùng tay làm loạn.
 
Hứa Gia Ngôn khóe miệng trở nên nặng nề, anh nắm tay cô: “Nhược Nhược__” Tiêu Nhược chặn miệng không chịu nghe anh nói.
 
Hứa Gia Ngôn bị cô đè đến mức há miệng ra, mặc cho cô mạnh mẽ chiếm đoạt, đến bước cuối cùng, Tiêu Nhược vẫn không thể giữ anh lại.
 
Cô chỉ có thể tức giận.
 
Tiêu Nhược quay mặt đi không để ý đến anh.
 
Hứa Gia Ngôn chống cằm lên vai cô: “Anh đi tắm nhanh lắm.”

 
Tiêu Nhược đi tới bên giường, tức giận nói: “Đã 9 giờ!” Anh còn đi tắm thì không đủ thời gian.
 
Hứa Gia Ngôn mím môi im lặng một lúc: “Vậy thì đợi lúc về...”
 
“Hứ!!”
 
Hứa Gia Ngôn: “…” Chắc cô tức giận thật rồi. Tối nay anh đã chọc cô hai lần. Nếu mới này là cô giả vời vậy hiện tại là tức giận thật, tuy không phải làm vẻ mặt hung giữ nhìn anh, nhưng cảm xúc đó đã chuyền qua phía anh rồi.
 
“Tí nữa em không cần phải chở anh…”
 
Tiêu Nhược ngồi dậy hai má phồng lên nhưng một con cá vàng nhỏ: “Em sẽ chở anh.”
 
Hứa Gia Ngôn: “...” Anh đúng là không có biện phát với cô mà.
 
9 giờ 30 phút, hai người đi ra ngoài, Hứa Gia Ngôn chỉ vào phía trước: “Nơi đó có một hiệu thuốc, em dừng xe ở đó.”
 
“Anh không khỏe ở đâu à?”
 
“Không.” Giọng anh hơi trầm xuống “Mua bao cao su.” Nói xong, vành tai anh đỏ bừng.
 
Tiêu Nhược cười lớn, “Sao lại mua cái đó?”
 
Hứa Gia Ngôn không trả lời cô, anh dùng không phải để tránh thai, đề phòng lần sau anh chưa tắm cũng có thể…
 
Dừng trước cửa tiệm thuốc, Tiêu Nhược mở khóa dây an toàn: “Em đi mua.”
 
Hứa Gia Ngôn ôm cô: “Để anh đi.” Làm sao anh có thể để một cô gái đi mua loại đồ như vậy.
 
Tiêu Nhược phản bác: “Anh đợi trong xe đi.”
 
Hứa Gia Ngôn không thể giữ cô lại, khi anh xuống xe, Tiêu Nhược đã chạy vào hiệu thuốc.
 
Hứa Gia Ngôn nhìn xuống chân của mình tự khinh thường.
 
Trong vòng vài phút Tiêu Nhược đã chạy ra khỏi tiệm thuốc, trên tay cầm ba chiếc hộp hình chữ nhật, còn không có túi đựng.
 
Sau khi lên xe, Tiêu Nhược bật đèn trên nóc xe, “Em mua ba cái.”
 
Cô nhìn từng hộp: “Cái này siêu mỏng”, cô đưa cho Hứa Gia Ngôn, sau đó: “Cái này có vân.” Cô nói một lần nữa đưa cho Hứa Gia Ngôn: “Cái này có chất bôi trơn.”
 
Hứa Gia Ngôn: “…” Thật là xấu hổ囧.
 
Tiêu Nhược đã rất phấn khích, cô nhấn phanh điện tử nói rất trôi chảy mà không có chút cảm xúc nào như trước đó. “Lúc về chúng ta thử loại có vân trước.”
 
Hứa Gia Ngôn: “…” Còn xấu hổ hơn nữa囧.
 
10 giờ 50 phút, hai người trở về nhà, vừa vào nhà, Tiêu Nhược đã cởi áo khoác ném lên sô pha rồi vào phòng tắm.
 
Cô tắm rửa rất nhanh, 10 phút sau, cô tóc búi cao và quấn khăn tắm, Hứa Gia Ngôn ngồi trên ghế sô pha, đứng dậy khi thấy cô bước ra.
 
“Anh mau đi tắm đi.” Giọng điệu có chút gấp gáp
 
Cô để lộ đôi vai tuyết trắng, Hứa Gia Ngôn sợ cô lạnh, mang bộ đồ ngủ đắp vào người cô: “Mau lên giường nằm đi.”
 

“Ừm.” Tiêu Nhược đẩy Hứa Gia Ngôn: “Anh mau đi tắm đi.”
 
“…”
 
Gần 20 phút sau anh mới vào phòng ngủ sau khi lau khô tóc.
 
Đèn trần trong phòng ngủ đã tắt, còn lại ngọn đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo, Tiêu Nhược nằm trên chăn bông, lộ ra bờ vai trắng nõn, chớp chớp đôi mắt.
 
Hứa Gia Ngôn bước vào trong chăn, anh kéo chăn lên để đắp cho hai người họ, chăn được độn lên thành một ngọn đồi cao.
 
“Hôm nay trong nhà không có ai, anh còn đắp chăn bông làm gì ~” Nàng cười tủm tỉm, âm cuối còn làm nũng.
 
Hứa Gia Ngôn không nói, hôn cô dưới chăn bông, hôn lên cằm cô một chút dọc theo giữa lông mày, lúc đầu chỉ là mổ nhẹ, nhưng sau đó có chút mất kiểm soát.
 
Chiếc chăn bông được che đậy chặt chẽ, bên trong tối đen, và hơi thở hai người quấn vào nhau.
 
Hứa Gia Ngôn không nghĩ anh là người có nhiều dục vọng, nhưng từ khi ở bên cô, anh biết mình có dã thú trong người, chỉ vì cô mà phát điên lên.
 
Anh ôm mặt cô và hôn thật mạnh.
 
Cô ngoan ngoãn mở miệng, để cho đôi môi anh làm rối loạn nhịp thở của cô.
 
Anh không buông cô ra cho đến khi cướp hết hơi thở của cô, áp môi cô nói nặng nề, giọng nói uể oải tràn vào tai cô, nói những lời yêu thương cảm động nhất: “Nhược Nhược, anh yêu em.”
 
Tiêu Nhược nghiêng người. Nở nụ cười hôn lên má anh: “Nói lại lần nữa.” Cô thích nghe.
 
Anh lại nói: “Anh yêu em,” hết lần này đến lần khác.
 
 “Anh yêu em.”
 
 “Anh yêu em.”
 
 “Anh yêu em.”
 

 
Ngoài cửa sổ, trăng khuyết một góc màn đêm mờ mịt.
 
Hứa Gia Ngôn đắp chăn bông cho cô, hôn lên trán cô và nói “Ngủ ngon.”
 
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu qua tắm rèm đang hé mở, Hứa Gia Ngôn tỉnh dậy, Tiêu Nhược vẫn còn ngủ. Anh cúi đầu xuống nhìn thấy những vết tím đỏ trên vai cô.
 
Là do tối hôm qua anh để lại.
 
Hứa Gia Ngôn cúi đầu hôn nhẹ nơi đó, động tác rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức Tiêu Nhược.
 
Tiêu Nhược duỗi tay ôm anh.
 
“Đói không?” Anh mổ vào trán cô “Gần trưa rồi, anh nấu cơm cho em.”
 
Tiêu Nhược mơ hồ trả lời.
 
Hứa Gia Ngôn ngồi dậy, đắp chăn bông lên người cô. “Em ngủ thêm một lát đi.” Tiêu Nhược quấn chăn, một lúc sau lại ngủ tiếp.
 
Hơn một giờ sau, Hứa Gia Ngôn đến gọi cô dậy ăn cơm, tối hôm qua hai người đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, cả hai đều đói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận