Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 42: Bức ảnh bí mật
 
Hai giờ chiều, Tiêu Nhược lái xe đưa Hứa Gia Ngôn đến biệt thự Gia Cảnh Hồ.
 
Hứa Gia Ngôn mỉm cười khi nhìn thấy trước cửa có cái bảng treo tên khu biệt thự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Là do trong tên có chữ ‘Gia’ sao?” Anh quay đầu lại hỏi cô.
 
Tiêu Nhược chỉ cười mà không nói.
 
Đúng là cô đã mua nó vì tên của khu này có chữ ‘Gia’.
 
Tất cả các biệt thự ở đây đều xây theo kiểu Pháp, các ngôi biệt thự đơn lập với nhau. Tiêu Nhược đã mua một biệt thự dành cho một gia đình gần khu vực trung tâm nhất.
 
Biệt thự có ba tầng, gara xe ở tầng hai dưới lòng đất được trang trí lộng lẫy.
 
Tiêu Nhược đậu xe, hai người vào thang máy.
 
Hứa Gia Ngôn một tay chống gậy, một tay ôm eo cô: “Sao em không nói chuyện?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược nhìn anh nghiêng người, bởi vì cô sợ anh lại bộc phát tính bướng bỉnh của mình. Cô nói, “Em đang nghĩ nếu anh còn từ chối thì làm sao em thuyết phục được anh?”
 
Hôm qua cô ấy chỉ nói là nhà, mà không phải biệt thự.
 
Sau khi vào biệt thự, Tiêu Nhược không dám giới thiệu thêm, lúc đầu trang trí nhà cũng mất gần một năm, từng món đồ trang trí trong đó, từ việc lớn như chọn chất liệu làm tủ, đến việc nhỏ như đồ trang trí trên tủ, cùng được Tiêu Nhược lựa chọn cẩn thận.
 
Biệt thự có không gian rộng rãi, một chiếc đèn chùm pha lê xoắn ốc treo phía trên trần nhà phòng khách, một chiếc ghế sô pha màu vàng kem hình chữ U, một dãy bàn cà phê dài bằng kính kim loại, một chiếc TV lớn trên tường, không hoàn toàn là kiểu Âu, toàn bộ trang trí rất khí thế nhưng nó không mất đi bầu không khí ấm áp.
 
Hứa Gia Ngôn quay lại nhìn Tiêu Nhược, người sợ hãi đứng sau lưng anh.
 
Tiêu Nhược mím môi, đi tới nắm lấy cánh tay anh: “Phòng của chúng ta ở lầu hai.” Nơi đó là đòn sát thủ của cô.
 
Thang máy hoàn toàn trong suốt, hai người đi thang máy lên lầu hai.
 
Tại cửa phòng ngủ chính, Tiêu Nhược cầm tay nắm cửa và nói hèn nhát: “Nếu anh nhìn vào căn phòng này và vẫn không muốn sống ở đây, chúng tôi sẽ quay trở lại sống trong Hồng Phong Uyển.”
 
Sau khi nói xong, cô vặn tay nắm cửa, cánh cửa phòng từ từ mở ra.
 
Hứa Gia Ngôn mới tiến một bước thì đôi chân của anh đã bị đóng băng.
 
Trên các bức tường treo đầy hình ảnh của anh.
 
Anh ngồi trên xe lăn, chống nạng, lúc nhìn ra phía sau lúc thì nhìn một bên, có mấy bức bởi vì chụp vào ban đêm nên ánh sáng không tốt, mọi hình ảnh không được rõ ràng và khoảng cách chụp cũng không được gần lắm.
 

Chỉ có một bức ảnh duy nhất được phóng to và treo trên bức tường ở giữa đối diện với giường ngủ, trong ảnh là anh đang ngồi trên xe lăn trong lớp học, ánh nắng ấm áp chiếu vào tóc mái có chút dài của anh, có vài sợi tóc còn rủ xuống. Có ba bốn đứa nhỏ xung quanh anh, anh ít khi nở nụ cười hiền hậu như cơn gió đầu hè sưởi ấm lòng người, anh đã hút tâm hồn của cô gái lén chụp anh.
 
Đúng vậy, nó được chụp một cách bí mật, mọi bức ảnh trong căn phòng này đều do Tiêu Nhược bí mật chụp, nhưng trong tất cả các bức chụp lén chỉ có bức hình này là anh đang mỉm cười.
 
Hứa Gia Ngôn sững sờ đứng đó, đôi môi hơi hé mở, thật lâu sau mới dời chân đi tới, sững sờ nhìn lên tấm ảnh.
 
 “Khi em chụp bức ảnh đó, em đã trốn sau bức tường.”
 
Hứa Gia Ngôn quay lại nhìn cô, cổ họng anh như nghẹn lại, không thốt nên lời.
 
Tiêu Nhược nhìn lên bức ảnh: “Trong thời gian đó, nếu em không bận công việc thì mỗi tuần em sẽ lẻn đến trấn Niển Yên cùng với anh.
 
Cô như đang hồi tưởng, nhớ lại thanh xuân tươi đẹp của một năm trước, Ở thị trấn Niển Yên cô trốn sau cửa sổ lớp học nơi Hứa Gia Ngôn dạy, chỉ để lộ vầng trán và một đôi mắt từ bên ngoài theo dõi anh.
 
Nắng dịu, gió hiu hiu, trong lớp học, người ngồi xe lăn, tay cầm sách, tiếng đọc sách cũng rất nhẹ nhàng.
 
Hứa Gia Ngôn nhìn chằm chằm những bức tranh trên tường hồi lâu, khớp tay chống nạng đều lộ rõ ​​vì dùng lực. Tất cả những suy nghĩ về việc từ chối không ở đây đã bị đảo lộn vào lúc này và anh bất lực.
 
Cô gái đã lén lút chụp ảnh cho anh, giấu trong bóng tối, thầm yêu anh suốt ba năm bằng tình yêu giấu kín.
 
Tiêu Nhược chỉ vào tấm ảnh quay lưng ngồi trên xe lăn, “Ngày đó, là lần đầu tiên em đi theo anh.”
 
Hứa Gia Ngôn không khỏi mỉm cười, quay đầu nhìn cô: “Em có thường xuyên đi theo anh không?
 
Cô gật đầu, sau đó liều mạng lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Không thường xuyên.” Khi đó cô không có dũng khí nhìn anh công khai, chỉ có thể trốn trong bóng tối.
 
Hứa Gia Ngôn chỉ vào một bức ảnh chụp anh mặc áo sơ mi trắng và chống nạng đi bộ, “Đây có phải là trong siêu thị không?”
 
“Đúng rồi đây là siêu thị anh thường đến.” Cô nói, “Hôm đó anh mua thịt bò.”
 
Đúng là anh thường mua thịt bò vì bác sĩ bảo ăn nhiều thịt bò để tăng chất đạm.
 
Để khiến anh thích mình hơn, cô đã nói một bí mật: “Đoạn đường gập ghềnh mà anh nhất định phải đi qua để đi làm, anh có nhớ không?”
 
Hứa Gia Ngôn nhớ lại một lúc: “Đoạn đường lên dốc đó hả?”
 
Tiêu Nhược gật đầu.
 
Trong mắt anh hiện lên một tầng sương mù, “Là em sửa sao?”
 
Tiêu Nhược gật đầu, sau đó sửa lại: “Không phải em, em cho người sửa.”
 
Còn có thể nói gì được nữa, cô gái trước mặt vì anh mà đã làm bao nhiêu chuyện, quay đầu lại nhìn khoảng không trống trải phía sau giường, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ cao tới trần, ánh sáng và bóng tối kết hợp, nhẹ nhàng như giọng nói của hắn: “Nhược Nhược, từ giờ chúng ta sẽ treo ảnh cưới ở đó.” Anh hỏi cô, “Có được không?”
 
Tiêu Nhược cười, mắt cô đỏ hoe. Cô gật đầu thật mạnh: “Được.”

 
Anh nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Đôi mắt như ánh nắng vàng rực, “Nhược Nhược chúng ta kết hơn đi!”
 
Trước khi cô có thể trả lời, anh đã hỏi lại, năn nỉ: “Chúng ta kết hôn nhé?”
 
Anh nói rằng anh sẽ cưới cô, không phải vì anh đã hứa, mà vì anh muốn cưới cô. Anh muốn cưới cô từ lúc bắt đầu ở bên cô.
 
Đôi mắt cô nóng bỏng và chân thành, cô yêu anh không màn tất cả, cô nói: “Được.”
 
Anh nói ra điều ước lớn nhất của đời cô.
 
Tiêu Nhược duỗi tay ra, ôm lấy eo anh, úp mặt vào lòng anh, vừa nghe nhịp tim của anh vừa hỏi anh: “Nếu không có mấy tấm ảnh này, anh có đồng ý ở đây không?" Cô đoán rằng anh sẽ nói không.
 
Nhưng Hứa Gia Ngôn không nói không rằng, anh chống nạng vào tường và ôm cô chặt hơn một chút, “Nhược Nhược, em luôn làm những chuyện mà anh không thể từ chối,” anh nói trong sự bất lực: “Em đã chọc vào tim anh rất tốt. "Đó thực sự là một cú chọc hoàn hảo.
 
Tiêu Nhược cười đáp: “Em thích anh lâu như vậy, đương nhiên em biết điểm yếu của anh ở đâu.”
 
 Nhưng cô không biết, thực ra anh không có điểm yếu, chỉ từ khi yêu cô, cô lại trở thành điểm yếu của anh.
 
Sau khi cả hai ra khỏi Gia Cảnh Hồ, họ trực tiếp đến gặp bố mẹ của Tiêu Nhược.
 
Hứa Gia Ngôn đứng trước ghế sô pha, nắm tay Tiêu Nhược, cầu xin hai vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sô pha: “Chú dì, con muốn cưới Nhược Nhược.”
 
Lão Tiêu sững sờ, “Không, không phải chú đã đồng ý rồi sao.” Ông mới đồng ý vài ngày trước đó.
 
Phan Vân cũng sững sờ một lúc: “Ừ, không phải hai con đều đã cầu hôn sao?”
 
Anh đã cầu hôn. Lần này anh đến để nói về chuyện kết hôn: “Con muốn tổ chức đám cưới với Nhược Nhược và lấy giấy đăng ký kết hôn.”
 
Tim của lão Tiêu giật giật, chuyện nhà còn chưa giải quyết xong mà.
 
Nghiêm Tượng sẽ lại quở tránh ông cho coi.
 
Lão Tiêu nhếch mép, “Sao nóng lòng như vậy? Kết hôn là một sự kiện trọng đại, cần có chút thời gian chuẩn bị.” Nói xong, hai tay xoa đùi.
 
Tiêu Nhược rất lo lắng: “Vậy thì bố mẹ chuẩn bị đi. Ngày mười lăm tháng giêng âm lịch có được không?” Chỉ còn mười ngày nữa là ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, lão Tiêu nghiêm nghị nói: “Không được!”
 
Tiêu Nhược suy nghĩ một chút: “Vậy cuối tháng này!”
 
Cuối tháng cũng không được. Lão Tiểu cảm thấy chuyện nhà phải giải quyết trước: “Tháng năm, tháng năm là tốt nhất. ”Ông đột nhiên nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Tháng năm, mặc váy cưới sẽ không lạnh. ”
 
Tiểu Nhược không sợ lạnh, chỉ cần cô có thể nhanh chóng kết hôn với Hứa Gia Ngôn, cho dù là vào mùa đông âm lịch tháng mười hai, cô vẫn sẵn sàng lộ vai trần: “Lâu quá”, Tiêu Nhược từ chối thẳng: “Cuối tháng ba đi.”

 
Phan Vân lo lắng, đánh tay Lão Tiếu mắng thầm, không phải ngại nói về vấn đề nhà ở sao, vậy thì để bà hỏi: “Vậy hai đứa sau khi lấy nhau thì sống ở đâu?” Bà ẩn ý nói.
 
“Chúng con sống ở biệt thự Gia Cảnh Hồ,” Tiêu Nhược nói tỉnh queo, ánh sao nhỏ trong mắt lóe lên: “Hứa Gia Ngôn đã đồng ý!” Nói xong, cô nói hehe.
 
Lão Tiêu sững sờ, giải quyết nhanh như vậy, còn nhớ lần trước Hứa Gia Ngôn nhất định đòi mua nhà, Nghiêm Tượng còn nói đây là vấn đền liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông…
 
Con gái ông ta dùng cách nào vậy?
 
Ông muốn học hỏi từ nó.
 
Bây giờ căn nhà đã được hoàn thiện, mọi chuyện dễ dàng để xử lý rồi.
 
Lão Tiêu vỗ đùi: “Vậy thì cuối tháng ba!”
 
Chỉ còn chưa đầy một tháng rưỡi nữa là hết tháng Ba. Phan Vân mê tín: “Mai mẹ tìm người tính ngày.”
 
Tiêu Nhược nhìn Hứa Gia Ngôn bên cạnh, nheo mắt lại, bên trong có chút vui mừng không giấu được.
 
Nghĩ đến sau này có thể nằm trên sổ hộ khẩu của Hứa Gia Ngôn, cô thật sự muốn nhảy lên trời.
 
Trong sân, lão Tiêu đang gọi Nghiêm Tượng.
 
“Lần này ông bạn đã tiết kiệm tiền cho tôi rồi.” Nghiêm Tượng chỉ lấy về 4 triệu tệ cho căn biệt thự hơn 50 triệu tệ, không phải đã tiết kiệm cho ông một khoản tiền sao?
 
Nghiêm Tượng không muốn tiết kiệm số tiền này: “Ông có chắc là thằng bé sẵn lòng không?”
 
“Con gái tôi ra tay đương nhiên thành công!” Lão Tiêu rất tự tin.
 
Nghiêm Tượng cười khẩy môi, “Được rồi.” Vốn dĩ ông muốn đợi Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược tổ chức đám cưới ông sẽ bỏ 4 triệu đó vào thùng tiền. Căn biệt thự giống như một món quà cưới cho cặp vợ chồng mới cưới. Ông phải chuẩn bị món quà khác rồi.
 
Sau khi cúp điện thoại, Lão Tiêu ngâm nga một bài hát rồi đi vào bếp, trong khi Phan Vân đang hầm tổ yến.
 
“Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.” Lão Tiêu vẫn vẻ mặt không tin được.
 
Phan Vân liếc ông một cái: “Anh không có chút công lao nào trong chuyện này đâu.”
 
Lão Tiêu vặn lại, “Tại sao anh không có công lao?”
 
Phan Vân đậy nắp xoong: “Nhà là anh mua hay tiền là anh cho, chính Nhược Nhược mới có thể thuyết phục Gia Ngôn đến ở. Liên quan gì đến anh?”
 
Lão Tiếu á khẩu không nói được lời nào, suy nghĩ hồi lâu rồi lật lại: “Nhược Nhược không phải do anh sinh ra sao.”
 
Được rồi, lý do này không thể phản bác, Phan Vân chỉ có thể cười nhạo ông.
 
Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược trở về Hồng Phong Uyển sau bữa tối.
 
Trên đường trở về, Hứa Gia Ngôn đang nhìn vào điện thoại di động, cho đến tận khi xe chạy vào Hồng Phong Uyển, Tiêu Nhược cởi dây an toàn, vươn đầu qua: “Anh đang nhìn gì vậy?”
 
 “Đang xem xe.” Hứa Gia Ngôn vuốt màn hình điện thoại.
 
 “Xe?” Tiêu Nhược ngạc nhiên: “Anh muốn mua xe?”

 
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn để điện thoại xuống: “Tương lai anh không thể để em đưa đón anh mãi được.” Biệt thự Gia Cảnh Hồ không giống Hồng Phong Uyển, tuy cách đài không xa., nhưng cũng cách sáu bảy cây số, nếu ngồi xe lăn thật bất tiện.
 
Tiêu Nhược không biết anh còn bằng lái xe, đôi chân của anh...
 
Hứa Gia Ngôn xua tan lo lắng của cô: Anh có bằng lái xe, chân trái bị tàn tật không ảnh hưởng đến việc lái xe.” Anh có được bằng lái xe khi anh còn là một sinh viên năm nhất. Mặc dù đã có bằng lái xe nhiều năm nhưng anh không đụng đến chiếc ô tô nào trong nhiều năm.
 
Anh nói đùa: “Nếu không phiền em hãy làm thầy của anh đi.”
 
Tiêu Nhược nghiêng người về phía trước và tựa đầu vào vai anh: “Hứa Gia Ngôn.”
 
 “Hả?”
 
 “Ngày mai chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn nhé.” Cô ấy thực sự không an tâm. Ngay cả khi mối quan hệ của họ ổn định như vậy, cô vẫn lo được lo mất.
 
Quá yêu một người sẽ trở nên như vậy sao?
 
Hứa Gia Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và kiên định: “Được.”
 
Tiêu Nhược nhìn lên, giọng điệu của cô xen lẫn tiếng cười, nói không đứng đắn: “Đã lên thuyền giặc của em rồi thì đừng nghĩ đến việc xuống thuyền!”
 
Hứa Gia Ngôn cười và nói, “Anh sẽ ở trên con thuyền của em cả đời.”
 
Tiêu Nhược khuôn mặt tươi cười lại đột nhiên trở nên lo lắng hơn một chút: “Vậy sau này anh có chán ghét em không?”
 
Ngoài cửa sổ xe, màu vàng mờ ảo, ngọn đèn đường nhẹ nhàng, tuy nhẹ nhàng nhưng trong bằng giọng nói của anh: “Không.” Làm sao anh có thể chán ghét cô được? Anh sẽ dành cho cô sự dịu dàng và tất cả tình cảm trong suốt quãng đời còn lại của anh.
 
Tiêu Nhược dựa vào vai anh mỉm cười, ngẩng đầu lên, “Vậy sáng mai chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn và mua xe vào buổi chiều.”
 
Anh nói “OK.” Trên xe hiện lên hai khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.
 
Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ, phảng phất có hơi thở của mùa xuân.
 
Hứa Gia Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi trắng với áo khoác đen thẳng đứng bên ngoài, đặc biệt anh ta còn đeo một chiếc cà vạt, rất trang trọng.
 
Tiêu Nhược cũng thay quần áo của mình, chúng cũng màu trắng chỉ khác kiểu dáng với Hứa Gia Ngôn. Cô cũng cố tình trang điểm nhẹ nhàng và tô son có màu tự nhiên.
 
Hai người đến chỗ bố mẹ của Tiêu Nhược trước, hai người lớn đang ăn cơm.
 
Lão Tiêu nhai cơm rang trong miệng, muốn cười, lại kìm lòng không được: “Hôm nay Cục Dân Chính không đi làm!”
 
Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ngơ ngác nhìn nhau.
 
Tiêu Nhược không tin: “Cục Dân Chính có ngày nghỉ sao?”
 
Lão Tiêu: “…” Đây là lẽ thường là căn bản đó được không? Ai làm việc vào ngày lễ Tết?
 
Hứa Gia Ngôn vẻ mặt cũng xấu hổ, bởi vì không nghĩ tới, hắn nắm chặt tay Tiêu Nhược trong lòng bàn tay: “Là anh không tốt, anh vui quá nên nhất thời quên mất.”
 
Phan Vân: “Hai ngày nữa đi là được.” Bà đặt đũa xuống, lên lầu: “Mẹ đưa cho hai đứa trước, mấy hôm nữa cứ trực tiếp đến đó.”
 
Tiêu Nhược gục đầu xuống bĩu môi, cả người mất hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận