Mưa Máu“BENG, BENG”Bà Hoa – AI ĐÓ?Nói xong câu đó bỗng từ xung quanh mấy con rắn bò lăn lúc khắp nơi, trườn vào trong giường bệnh bà Hoa, đám dân làng cứ cười mãi cho đến khi có một người bước vào.
Ai ai cũng tản ra giống như đó là trùm cuối.Bà Hoa – Ông MẠNH.Một giọng nói phát ra như đi từ địa phủ trở về:Ông Mạnh( giả dạng) – MÀY CẦM CÁI NÀY ĐI, CẦM NÓ ĐI, NẾU KHÔNG MUỐN CHẾT, CẦM NÓ ĐI.Bà Hoa người toát mồ hôi như xối, bà cố gắng nép mình vào một góc nhỏ trong phòng, bỗng một tiếng nói khe khẽ vang bên tai.“Chị Hoa ơi, chị Hoa, chị Hoa.”Bà Hoa giật mình thức dậy, bà thấy mình đang nằm trong một cái giường bằng gỗ nhỏ nằm trong tận rừng sâu.
Đám dân xung quanh cầm một chậu cây đỏ rực, rướm máu:Bà Hoa – Cái gì thế?Dân Làng – Chị không biết, làm sao chúng em biết được.
Tên sát nhân đuổi theo chúng em, rồi sau đó làm đổ cái chậu cây này trong nhà chị và anh Mạnh đấy.Bà Hoa – Thật à, nó thực sự nằm ở đâu đấy?Dân Làng – Tầng thượng.Thực sự ký ức hồi nãy làm cho bà Hoa rất choáng, bà cố gắng thức dậy nhưng người cứ bị đè xuống nặng trĩu.
Bà cảm nhận như hồi nãy, đoạn bà vào bệnh viện đó rất chân thực và cực kỳ ít những dấu hiệu cho biết là nó giả.
Bà Hoa gặng hỏi một câu:Bà Hoa – Chị đã ngủ ở đây mấy ngày rồi?Dân Làng – 2 tháng.Nghe xong câu nói đó, bà Hoa lạnh toát cả người.
Trong khoảng thời gian bà được ở trong bệnh viện đó, thì cũng là hai tháng.
Nó lặp lại chính xác đến từng chân tơ kẽ tóc.
Bà hỏi tiếp:Bà Hoa – Thế có gì mới không?Dân Làng – Thật là may mắn quá đi, chị hôn mê nhưng đã sinh được một bé trai kháu khỉnh đấy.
Chẳng hiểu sao chị chạy đi chạy lại nhiều như thế mà không bị động thai, kì lạ thật đấy.Bà Hoa vừa nghe xong thì cảm xúc của bà dâng cao trong một khắc.
Sóng lưng bà đã ướt đẫm từ bao giờ.
Bà đã nghi ngờ một chuyện nhưng không biết có phải không.
Bà vẫn còn nhớ lại về mẹ, người mẹ của bà.
Ngày xưa, mẹ bà từng bị bố đánh đập tàn bạo.
Sau đó mẹ bà chết đi trong nỗi oan ức đó.
Bố bà thì vừa tháng trước bị tử vong xong, bà nhớ như in là bố chết vì bị chặt xác, rồi các bộ phận trong cơ thể bị ăn sạch sẽ trông rất ghê rợn.
Chỉ còn khuôn mặt biến dạng rướm đầy máu và đống ròi trắng lúc nhúc mà thôi.
Bà còn nhớ tới ngày ấy, cái ngày mà bố đã đánh mẹ bà cho đến nát thịt.
Bà hận lắm, nhưng dù sao đấy cũng là người đàn ông bà cần phải biết ơn hơn là hận.
Bà Hoa người mệt lả đi, cố gắng nói một câu:Bà Hoa – Có đồ ăn không, cho chị ăn với.Dân Làng – Có ạ.Nói xong, đám dân làng mang một dĩa trái cây ra, bà Hoa nhìn rồi cũng từ từ lột vỏ một quả chuối trong đó rồi nói tiếp:Bà Hoa – Tình hình ra sao rồi?Dân Làng – Tên sát nhân đó vẫn rất là dữ dằn khiến ai cũng phải răn đe chị ạ.Nghe xong câu nói đó, tự nhiên bà Hoa nổi da gà lên, bà thấy có cái gì đó ớn ớn lạ thường rồi đột nhiên:“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”Một cái xác treo tòn ten đằng sau lưng đám dân làng, bà Hoa cố gắng chỉ tay về phía đó, nhưng đám dân thì CHỈ CƯỜI NHẾCH MÉP.
Đột nhiên, mọi thứ tối om lại, trước mặt bà bây giờ có một ánh sáng màu đỏ kì lạ, nó cứ nhún lên rồi lại nhún xuống.
Nó là những cục máu kinh dị nằm sõng soài trên đất tạo nên một cái gì đó rất kinh dị.
Bà cứ nhìn nó mãi cho đến khi được thức tỉnh bởi một người.“CON GÁI YÊU.”Bà từng từng ngoảnh mặt lại, bà thấy ông Mạnh đang cầm chậu cây màu đỏ hồi nãy rồi miệng cứ nói:“CON GÁI YÊU, CON GÁI YÊU.”Tâm trí bà mách bảo rằng hãy chạy đi, bà chạy đi như dã thú về phía khu rừng rậm sâu, bầu trời cứ như tản ra làm hai để cho bà trốn thoát.
Bà chạy càng ngày càng nhanh, quần áo cứ xốc xác làm cho bà trở nên nhọc nhằn hơn.
Bỗng ông Mạnh lột cái gì đó ra khỏi mặt, đó là một cái mặt nạ, người đó có bóng hình thấp thoáng đen thui, một tiếng kim loại gì đó vang lên trong khu rừng như không có lối thoát này, TIẾNG DAO.
Gió cứ vù vù thổi làm cho lá cây tung bay phấp phới.
Bà la hét một tiếng trong tuyệt vọng:“ CỨU TÔI, ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”-------------------------------------------------------------------------------------Bà chợt tỉnh dậy sau tiếng la thất thanh đó, bà đang ở đâu đây, khu cảnh màu trắng tinh với thêm mấy người khác đang nằm ở một phòng nào đó mở cửa, hình như....như là NHÀ XÁC.
Bà chợt nhận thức lại mọi thứ khi đọc được dòng chữ ấy, bà cau mày, lí trí và con tim bà giờ đây đã hợp thành một, bà đang dần mệt lả đi.
Nhưng bà vẫn cố gắng, chống chọi khỏi cái mệt rã rời này rồi cố gắng đi về hướng nhà xác.Khu cảnh ở đó âm u lạ thường, bà thấy mấy tấm vải màu trắng phủ lên tấm thân từng người cứ như là một trận địa ma quái âm u.
Bà lần mò xung quanh như muốn tìm cái gì đó.
Bà bỗng thấy một thứ dưới sàn, bà nhặt lên rồi nhìn vào lên, đó hình như là một người phụ nữ chạc tuổi cỡ 60 – 70 tuổi.
Bà bỏ tấm khăn màu trắng xuống, và ngỡ ngàng trước những gì nhìn trước mắt:Bà Hoa – Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ ơiKhóe mắt bà đã nhòe đi từ bao giờ, trong tiếng nói thổn thức của bà, nó chất chứa một tình yêu thương mãnh liệt.
Tưởng chừng như nhà xác là một nơi âm u, nhưng hóa ra nó cũng chứa đựng tình mẫu tử thiêng liêng.“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”Dân Thành Phố - Cô Chi, cô bình tĩnh đi, Minh nhà cô không dễ dàng tử vong thế đâu.Cô Chi – Ôi KHÔNG.Minh – một cảnh sát hình sự đã tử mạng trong khi làm công tác điều tra vụ việc cái chết thảm của những khách hàng trong nhà hàng.
Ai cũng thấy thương xót cho cô Chi – mẹ Minh.
Cô Chi vài ngày sau đã thắt cổ tự tử xuống một hố sâu.
Vậy là cả thành phố bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Người dân chết thảm do trộm cướp, công an không lo làm việc chỉ có ngủ và ăn.
Cả thành phố chết hết người chỉ còn lại là trộm cướp.
Chúng nó cũng tự tử chết luôn.
Giờ đây từ một thành phố tươi đẹp đã trở thành một biển máu kinh dị xác người.
Nhìn từ Làng Đen ra ngoài thì cấp độ kinh khủng gọi là dã man hơn rất là nhiều.“BỊCH, BỊCH”Tiếng bước chân của ai đó vang vọng trong đêm, thật kinh khủng khi không có ai ở đây cả.
Vậy rốt cuộc nó của ai?Bà Hoa nhắm nghiền mắt lại, miệng lẩm bẩm cái gì đó, tay nắm chặt vùng bụng của xác mẹ bà.
Bà bắt đầu tịnh tâm lại:Bóng Trăng Êm ẢMưa Tanh Gió MùKẻ Nào Ác ĐộcGây Ra Đại HọaThích Chơi Bùa NgảiDưới Gốc Cây XanhĐồng Cỏ Mát RượiDòng Sông Êm ÁiChính là Quỷ NhânBài thơ này đã ăn sâu vào tiềm thức của bà Hoa, bà cảm thấy đây là một mấu chốt quan trọng nhất trong việc đi tìm sự thật, kẻ đã giết mẹ bà, đã hiến tế người sống cho quỷ, người đã châm ngòi cho mọi thứ, bà kiên cường, cứng rắn, suy nghĩ càng ngày càng mạnh mẽ.
Bà nghĩ rằng bà sẽ tự làm nên một cuộc đại trả thù mạnh mẽ, suy nghĩ đó đã giúp bà thoát khỏi thế giới song song.Thầy Bói – May cho bà đấy, ơn trời cuối cùng bà cũng thoát khỏi thế giới song song.Bà Hoa giật mình tỉnh dậy, ánh mắt của bà len lói qua các bụi cây rồi bà lên tiếng:Bà Hoa – MẸ ƠI.Thầy Bói – Bà vừa vào thế giới song song đấy.Bà Hoa – Gì cơ?Thầy Bói – Đúng rồi mà, nó gọi là Song Trụ, khi một người nhân hậu và có ý chí kiên cường thì có thể đi tới đó, dòng thời gian song song.
Bà nhớ mẹ, hận tên sát nhân, muốn trả thù cho Làng thì bà đã vượt thời gian đến đây.Bà Hoa trừng mắt nhìn ông thầy bói, miệng bà há hốc ra, bà vừa ngạc nhiên vừa choáng váng nhẹ lại còn thêm cảm giác nôn mửa nữa, bà chầm chậm nói điềm tĩnh:Bà Hoa – Thế giới song song thì có gì nguy hiểm chứ?Thầy Bói – Rất nguy hiểm là đằng khác, bà Hoa đây có biết rằng nếu ý chí không đủ mạnh thì có thể bị mắc kẹt trong thế giới bốn chiều, khi bị mắc kẹt ở đó thì sẽ bị những con ma con quỷ giết chết đấy.Bà Hoa - Ừ, tôi biết rồi.Nói xong ông thầy bói đứng dịch ra một chút, bỗng cái cây màu đỏ vừa nãy nhảy tới, nó khoác lên mình tấm áo màu đỏ, mùi thối nát lan tỏa khắp nơi như mùi xác chết:Thầy Bói – ÔI KHÔNG.Bà Hoa – Gì thế?Thầy Bói – Huyệt Máu Ngải.Bà Hoa – Này nha, nói sai nha, nhờn nha, trên đời này tui chỉ biết về Huyết Ngải chứ chả bao giờ có Ngải đấy cả nha.Thầy Bói – Tui nói thật, đây là loài ngải có thể giết chết toàn nhân loại nếu dùng không cẩn thận.
Nó nguy hiểm tới mức mà tất cả con quỷ trên thế giới này hợp lại cũng không đánh nổi.Bà Hoa – TRỜI.Nói rồi bà ngoảnh mặt lại bà thấy một cánh tay nhúc nhích, một quả tim đang bị ăn dở dang, máu đổ lênh láng khắp nơi.
Những cục thịt cựa quậy, máu cứ tuôn ra như xối.
Sự kinh khủng bao trùm lấy bà Hoa, bà muốn ngất xỉu nhưng không thể nào ngất được.Bà Hoa nghe thấy ông thầy bói lẩm nhẩm cái gì đó.Thầy Bói – Xin chúa, mong bà Hoa không đi vào đó, PHÒNG ĐỐI MẶT, KHÔNG.“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”Bà Hoa tỉnh lại, bà thấy xung quanh có một khu rừng bị cháy, một khu hồ nước đục ngầu, một ngôi nhà cũ kĩ, và những bóng người trên vệ đường.Bỗng từ dưới nước trồi lên một con ma, nó đứng yên ở đó.
Từ đám cháy xuất hiện một người đàn ông đang bị thiêu người.
Từ ngôi nhà cũ kĩ xuất hiện một con ma đi bằng cả tứ chi.
Bà Hoa hoảng sợ nhìn lên trời:“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”Một cái xác treo tòn ten đang mỉm cười, cái đầu sắp lìa khỏi xác, đôi mắt rớt ra nhuốm nhem máu, trông muốn phát ói ngay lập tức.
Bà Hoa lẩm bẩm:Bà Hoa – MÌNH BIẾT RỒI, MÌNH ĐÃ VÀO MỘT NƠI KHÔNG NÊN VÀO, PHÒNG ĐỐI MẶT, mọi thứ chắc chắn không xong đâu, những thứ kinh khủng nhất đang ở đây, MA ĐUỐI, MA BỊ THIÊU CHÁY, MA CHẾT TRONG NHÀ, MA MÁU, NHƯNG THỨ MÀ MÌNH SỢ NHẤT CHÍNH LÀ CON MA CỦA THẦN CHẾT..