- Anh sắp về Mỹ chưa vậy ?
- Sắp . Mày hỏi làm gì ?
Hạ Liên nhăn mặt.
- Anh sống ở nước ngoài mà chẳng văn minh gì hết . Nói chuyện với em gái mà cứ “mày , mày , tao , tao” khó nghe quá!
Véo tai cô em gái , Cường bật cười.
- Tuần sau tao về Mỹ rồi , mày có muốn nghe tao nói cũng không có đâu.
Xô tay anh trai , Hạ Liên nghi ngờ nhìn anh.
- Anh làm gì đi với bà Thu hoài vậy ? Để yên cho người ta đi.
- Mày cao thượng gớm ! Bị Đoàn Dũng đá bò lăn bò lóc vẫn còn lo cho nó . Tao sắp đi rồi , vợ nó cũng là của nó . Về nước , mày bảo tao đi với ai đây ?
- Ngày nào cũng đi hết quán bar này đến vũ trường nọ, xài tiền phung phí , ai dám lấy anh . Anh nên sống đàng hoàng cưới vợ cho ba má mừng.
- Mày nói chuyện giống bà cụ non , chán bỏ bà . Tao đi đây , cho tao mượn chiết Spacy của mày.
- Sao không mượn của mẹ ấy ?
- Để cho bả chửi hả? Nhà này , ai cũng ghét tao , tao sang Mỹ ở là phải quá . Nè ! Cho mày 200 đô nè , xem như tao thuê xe mày.
- Xí!
Cường móc túi áo , Hạ Liên tròn mắt.
- Ở đâu mà có nhiều tiền vậy ?
- Nhiều chuyện ! Hỏi làm gì , có tiền ày là được rồi . Đưa chìa khóa xe đây !
- Chìa khóa ở ngoài xe.
Nhảy điệu tango , Cường vừa nhảy vừa hát vang . Anh ta vù xe ngay đến điểm hẹn , Hoài Thu nhảy xô ra ngay khi vừa trông thấy anh ta.
- Bọn xuất khẩu lao động mà mình đã nhận tiền làm dữ quá trời , tính sao đây ?
- Tiếp tục hẹn với họ.
- Không được . Họ hăm báo công an.
- Vậy thì “vù”. Có mua 2 vé máy bay nè, sang gấp Thái Lan , rồi sau đó vù đi Mỹ.
- Tôi đi nữa à ?
- Muốn bị bắt thì ở lại.
Hoài Thu tần ngần . Cô đúng là dại dột , từ lỗi lầm này sang lỗi lầm khác cho anh ta nắm , cuối cùng kẻ có tội là cô.
- Sao , không muốn đi , còn yêu thằng Dũng lắm à ?
- Anh nghĩ xem , tôi làm đủ mọi chuyện chỉ vì Đoàn Dũng , để rồi cuối cùng phải trốn chạy , tôi vẫn mất anh ấy.
Tony Cường nói như quát .
- Đồ ngu ! Tình yêu là cái gì hả? Cô ở lại bị bắt , mọi chuyện phanh phui ra , thằng Dũng còn muốn sống với cô không ? Phải đi nghe chưa . Về nhà thu xếp quần áo đi . Cô bảo với nhà chồng cô là cô đi Đà Lạt . Nhanh đi ! Tôi đợi .
Hoài Thu thiễu não đi , c^o không còn con đường nào để lựa chọn . Phút cuối cùng , cô muốn được nhìn thấy anh , lần này có lẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.
- Anh Dũng !
Gác điện thoại , Đoàn Dũng nhìn lên.
- Em tìm anh có chuyện gì vậy ?
- Anh đưa em đi chỗ nào chỉ có 2 chúng ta , được không ?
Đoàn Dũng cau mày.
- Sao khi không lại muốn như vậy ? Anh đang lo sốt vó nợ ngân hàng , nợ tổng công ty và nợ ..
Hoài Thu sầm mặt.
- Anh không nói những thứ ấy được không ? Lâu quá , em thèm 1 ngày bên anh , chỉ có anh và em trong 1 thế giới lãng mạn.
- Chúng ta đã là vợ chồng rồi Thu ạ. Anh đang đối phó với nợ nần vây bủa , cho nên anh không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện yêu đương . Em về nhà lo cho con đi.
Nước mắt Hoài Thu rưng rưng , anh nào biết đây là lần cuối cùng anh có cô . Cô vòng tay ôm cổ anh.
- Em yêu anh , Dũng ạ. Mãi mãi không bao giờ em hết yêu anh.
- Hôm nay em lạ quá Thu ạ.
Chuông điện thoại lại reo , anh buông cô ra.
- Alô . Được . Tôi đến ngay . Em về nhà nha Thu . Chiều anh đưa em đi chơi.
- Hôn em 1 cái đi.
- Em thật như trẻ con.
Anh hôn cô , cô ghì chặt lấy anh đắm đuối.
- Em yêu anh.
- Em về nhé ! Anh đang rất bận.
vậy là anh đi , mặc cho cô đứng 1 mình trong phòng với bao nỗi niềm khó tả ..
Nhìn chiếc va li của cô , bà Bích khó chịu.
- cô lại định đi đâu nữa ?
- Con đi Đà Lạt . Mẹ nói chị vú trông coi cẩn thận bé Trúc giùm con.
- Cô đi Đà Lạt làm gì , đã nói với thằng Dũng chưa ?
- Con đi có công việc.
Bế con lên , cô ghì chặt nó vào lòng . Hãy tha thứ ẹ! Con là đứa thứ hai bị mẹ bỏ rơi , 1 đứa con mẹ mong đợi , 1 đứa con kết tinh của tình yêu.
Cô ghìm nước mắt , cô hôn con lần chót . Như linh cảm sự chia tay , con bé khóc thét lên ôm chặt lấy Hoài Thu .
- Chị dỗ bé , tôi phải đi.
- Chừng nào mợ về ?
- Chưa biết.
Hoài Thu nhấc vali lên, cô đi như chạy ..
Mặt Tony Cường sầm lại 1 đống.
- cô có muốn đi không mà bắt tôi chờ dài cả cổ vậy , hả?
- Tôi xong rồi.
- Lên xe đi . Chúng ta đi đường bộ qua Campuchia , rồi từ đó đi Thái Lan , như vậy mới không bị phát hiện.
Xe rời thành phố , 2 bên đường là những cánh đồng lúa xanh , đàn cò trắng bay là đà .. Hoài Thu khép mắt lại sau vuông kính đen . Cô biết lần chạy trốn này là vĩnh viễn không bao giờ còn có cơ hội trở về . Dũng ơi ! Em mãi yêu anh . Em nhất định tranh giành với Bạch Thu , thế mà cuối cùng định mệnh cũng không cho em sống cùng với anh.
o0o
- Anh Dũng ơi ! Có khách.
Đoàn Dũng bước ra , anh ngạc nhiên nhìn những người công an.
- Có chuyện gì , thưa các anh ?
- Có nhiều đơn tố cáo bà Hoài Thu vợ của ông , nguyên giám đốc công ty môi giới xuất khẩu lao động sang nước ngoài lừa đảo và chiếm dụng tiền của họ. Xin ông cho biết , bà Hoài Thu đã đi đâu ?
- Theo lời mẹ tôi nói , cô ấy đã đi Đà Lạt .
- mấy hôm rồi ?
- Dạ, 3 hôm.
- xin mời ông theo chúng tôi về phường để làm rõ sự việc.
- Xin đợi tôi 1 lát.
Ở nhà , bà Bích đang rơi vào nỗi sợ hãi kinh hoàng.
- Mở cửa . mở cửa .. mở cửa ..
Tiếng lắc cửa, đập cửa , la hét rồi chửi bới . 1 nhóm người đằng đằng sát khí bao vây kín cả cổng.
- Có chịu mở cửa không thì bảo ?
- Bà Hoài Thu ! hãy ra đây trả lời cho chúng tôi : Bao giờ thì chúng tôi đi Đức ? Còn không , bà phải trả tiền lại cho chúng tôi.
- Không nói nhiều . Phá cửa vào nhà lôi bả ra đánh đi . Đồ lừa đảo !
Bà Bích sợ điếng người , đóng chặt cửa lại . Gọi điện thoại chẳng gặp được Đoàn Dũng .
Ầm .. ầm . Làn sóng phẫn nộ quát tháo đập phá . Nếu như công an không đến , có lẽ họ đã vào được bên trong.
- Bà nói đi ! Bà Hoài Thu đâu ?
- Nó bảo với tôi đi Đà Lạt .. mang theo vali quần áo.
Bà bệu bạo.
- Cơ khổ, tôi nào có biết gì chuyện làm ăn của nó , con trai tôi đang khốn đốn vì nó.
- Nếu có điện thoại của bà Hoài Thu , bà phải báo ngay cho chúng tôi.
Hoài Thu đã cao bay xa chạy , để lại cho Đoàn Dũng 1 món nợ khổng lồ , đã suy sụp , Đoàn Dũng càng suy sụp hơn . Cửa hàng kinh doanh đóng cửa , và chính bản thân anh cũng bị quản thúc.
Đi thăm anh , bà Bích nức nở.
- Mẹ xin lỗi con , Dũng ơi . Mẹ đâu có ngờ nó tác tệ như vậy.
Đôi hố mắt trũng sâu , râu ria mọc rậm rì . Đoàn Dũng buồn rầu ngồi bó gối.
- Không phải lỗi của mẹ, là do con quá nhu nhược yếu mềm . Với số nợ như vậy , con chỉ đi tù thôi . Mẹ đừng khóc , cũng đừng lo gì cho con . Con hiểu vì sao cô ấy ra cớ sự này, tất cả chỉ vì yêu con . Thôi thì xem như con đền đáp lại tình cảm cô ấy dành cho con.
- Yêu gì mà làm hại hết người này đến người kia , hả con ? Còn hại con phải đi tù , mẹ thật sự sợ tình yêu ấy.
- Mẹ về đi và cố lo cho bé Trúc giùm con.
Nhìn theo dáng đi của mẹ, Đoàn Dũng không sao cầm được nước mắt . Tận đáy lòng anh , anh không hề trách cô . Phút gặp gỡ cuối cùng , anh nào có ngờ đâu nên vẫn vô tâm khi cô đòi anh đưa đến 1 nơi chỉ có 2 người . Bây giờ em ở đâu , ha? Thu ? 2 người phụ nữ cùng tên của 1 mùa thu đều cho anh 1 tình yêu nồng thắm và anh cùng có tội với cả hai .
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 3.1