Giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau:
“Đỗ Nguyệt Thiền, tránh ra.”
Cô choàng tỉnh, máu tanh sắc đỏ che khuất tầm nhìn, mi mắt trở nên nặng trĩu, nhưng Nguyệt Thiền nhìn rõ. Máu đỏ thấm dần qua lớp vải sơ mi trắng nơi bả vai người trước mắt, cô chợt tỉnh, lao đến bên anh.
Giọng nói run run gấp gáp:
“Quang Viễn… Quang Viễn.”
Nguyệt Thiền ngoái đầu lại, ánh mắt tràn đầy tia tuyệt vọng, tìm kiếm sự giúp đỡ. Cô không biết tại sao người này lại làm ra loại trò này, lời chưa kịp nói hết đã bị làm cho kẹt lại. Đầu súng đang chĩa về phía Nguyệt Thiền, dáng người cao lớn tạo ra một áp lực vô hình trên đối phương.
“Pằng”
Một lần nữa, lại một lần nữa tiếng súng trường vang vọng trong không gian vô thanh, khiến con người ta khó thở. Chân Quang Viễn bị đạn bạc xuyên qua, vô lực mà gục xuống, đột nhiên có giọt nước mắt rơi trên má cô, nhìn cảnh trước mắt.
Nguyệt Thiền quỳ xuống nền tuyết trắng, cắn xé lấy vải váy trên người mình, vừa khóc vừa cố cầm máu trên chân anh.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Thanh âm trầm lạnh lại lần nữa vang lên:
“Nguyệt Thiền, tránh ra.”
“Pằng”
Tiếng súng thứ ba vang lên, ngay sát lưng cô, trên nền tuyết in hằn dấu tròn của đạn bạc. Nguyệt Thiền không quan tâm, thứ cô quan tâm lúc này là Quang Viễn, bên tay Nguyệt Thiền truyền đến tiếng bước chân.
Chầm chậm di chuyển trên nền tuyết, thân ảnh cao lớn, trên dưới đều là một sắc đen.
Ánh mắt Mạc Quang Viễn tối dần, máu đỏ tiết ra rất nhiều, vải váy trắng cũng bị máu nhuộm thành sắc đỏ. Cô còn có thể làm gì không?
Giọng Nguyệt Thiền run run:
“Quang… Viễn…”
Anh mỉn cười, ánh mắt xanh mang màu biển tối dần, nói:
“Không sao hết.”
Nền tuyết trắng thanh bạch bị máu đỏ nhuộm lên, trên thân thể cô cũng dính sắc đỏ, nước mắt lăn dọc trên má.
Thanh âm trầm lạnh lại lần nữa vang lên:
“Chưa chết được đâu.”
Vương Cảnh Nghi giơ súng trường, lên đạn, chĩa đầu súng về phía Quang Viễn. Nguyệt Thiền thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ôm lấy anh vào lòng như để che chắn.
Hét lên:
“Tên điên, mau dừng lại đi.”
Cảnh Nghi không nói gì, anh từng bước từng bước, di chuyển tới bên Nguyệt Thiền. Bấy giờ cô mới ngước mắt lên nhìn, nhìn rõ gương mặt chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, làn da trắng lạnh, con ngươi đen như hố sâu vô tận. Cảnh Nghi điều chỉnh súng trường, chĩa thẳng vào đầu Nguyệt Thiền.
Lời nói ra không mang chút âm sắc nào, đều là lạnh lẽo như tuyết:
“Đang bảo vệ hắn ta à?”
Anh nên nòng, thanh âm như muốn bóp chết người nghe trong từng giây:
“Cạch”
Thân thể cô run lên, nhưng vẫn không buông người trong lòng ra, cảm xúc Nguyệt Thiền như một mớ hỗn độn, cô chẳng biết gì hết, chỉ là không muốn nhìn Quang Viễn ra đi.
“Pằng”
Phát súng thứ ba vang vọng, màng nghĩ Nguyệt Thiền đau nhức, cả người lạnh toát. Không bắn vào cô, đạn bạc lần nữa lại in hằn trên nền tuyết trắng. Nguyệt Thiền có thể cảm nhận rõ ràng, viên đạn sượt qua tai cô, vào khoảnh khắc ấy, chỉ một cử động nhỏ cũng đủ khiến chính mình trúng đạn.
Ánh mắt Cảnh Nghi không động, chẳng có chút biểu cảm gì trên khuôn mặt như được trạm khắc tinh sảo, anh nhìn cảnh tượng trước mắt. Lấy từ túi trước ngực ra một điếu thuốc dài, nhàn nhã châm lửa.
Cảnh Nghi khom lưng, tay kia bóp mạnh lấy cằm Nguyệt Thiền, đặt điếu thuốc vào trong cô.
Anh nói:
“Tỉnh táo lại đi, Đỗ Nguyệt Thiền.”
Mùi thuốc lá phẳng phất quanh Nguyệt Thiền, trong khoang miệng đều là cảm giác khó chịu, cô không chịu được mà ho sặc sụa. Điếu thuốc đang cháy rơi tự do xuống nền tuyết trắng, Cảnh Nghi nắm mạnh lấy cánh tay Nguyệt Thiền, lôi cô ra khỏi người kia.
Nguyệt Thiền bị lôi bất ngờ, không kịp phản ứng gì đã bị hất sang một bên, máu tanh phẳng phất trong không khí vẫn còn đó. Anh quỳ một gối, tay kia nắm chặt lấy tóc Mạc Quang Viễn.
Quang Viễn lúc này sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, máu đỏ trên cánh tay vẫn không ngừng chảy. Sắc trời không tốt, âm u quỷ dị trên đỉnh đầu, mây mù kéo đến giăng kín một khoảng trời bao la, khiến con người ta u uất khó chịu.
Cô bò tới bên anh, đầu gối tiếp xúc với nền tuyết lạnh, van nài cầu xin:
Đến bây giờ Nguyệt Thiền vẫn không nhận ra người này là ai.
“Xin anh, giúp anh ấy đi, xin anh.”
Vương Cảnh Nghi liếc mắt nhìn cô nước nước mắt lưng tròng, tay kia vẫn nắm chặt lấy tóc Quang Viễn không buông, gân xanh nổi lên. Anh đứng thẳng dậy, buông tay ra, trước khi vào bước đi còn phủi sạch tay.
Như thể vừa động vào thứ không sạch sẽ.
Nguyệt Thiền nhìn người đàn ông thân ảnh cao lớn bước vào nhà, cô liền gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má, muốn đưa Quang Viễn tới bệnh viện. Anh nhìn Nguyệt Thiền, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Nguyệt Thiền đừng khóc, khóc không tốt.”
Cô cố gắng dịch chuyển Quang Viễn, mắng mỏ:
“Đồ ngốc, anh mới là người sắp có chuyện đấy.”
Nguyệt Thiền còn chưa kịp đưa anh vào che, đã bị nước lạnh hất vào người, cả Quang Viễn cũng ướt nhẹp. Cô cau mày lại, nhìn về ở phía Vương Cảnh Nghi đang đứng, hắn nói:
“Định đưa hắn ta đi đâu?”
Anh đi tới bên Nguyệt Thiền, túm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn mà kéo lên, quát:
“Vẫn chưa tỉnh táo lại à? Đỗ Nguyệt Thiền.”
“Cô nghĩ tên này yêu cô thật à? Ngu muội ít thôi, tỉnh táo lại chút đi.”
Cô hất tay Cảnh Nghi ra, yêu hay không yêu Nguyệt Thiền không cần biết, không quan trọng bằng việc cứu Mạc Quang Viễn lúc này.
Cô lần nữa đi tới bên anh, định cúi xuống muốn đưa Quang Viễn vào xe, lại lần nữa bị người kia túm chặt lấy cánh tay mà kéo ra, dấu đỏ in hằn trên cổ tay Nguyệt Thiền, khiến cô rất đau đớn.