Phiêu bạc cũng như mạng người bạc, rơi đi khoảng không lưu luyến, bay tới nói phong lưu.
Tuy là cỏ cây cũng biết sầu, cả đời bị duyến lầm, chưa lão nhưng lại đầu bạc.
Trên đường
cái ở Ẩn Thành bày bán rất nhiều đồ vật, hôm nay chính là phiên hội chợ, đám đông bắt đầu khởi động, náo nhiệt vô cùng.
Đã lâu không được nhìn thấy cảnh náo nhiệt như thế này, Ngọc Phi Yên lôi kéo Vân
Tranh đi khắp nơi xem cảnh náo nhiệt, đường phố chen chúc người, mua bán đủ loại, còn có các loại xiếc ảo thật diễn ra trên đường thu hút rất
đông người xem.
Ngọc Phi Yên nhìn mọi thứ rất lâu, nội tâm vô cùng cảm khái, thế gian này thật rộng lớn, nàng đã bao lâu không khám phá a ?
Phi Long Sơn phong cảnh tuyệt đẹp, tựa như thế ngoại đào nguyên, làm cho tâm tư buồn chán của nàng tiêu tan không ít.
Hôm nay nàng cảm thấy mình lại được tự do, tình thần khoái trá, tràn ngập ý cười.
Nàng thật đã buồn rất lâu nha!
Nhớ trước
đây, nàng cùng Thanh Nhi vượt núi lội sông, ở dưới trời xanh rong chơi
tự do. Hoặc tìm tòi khám phá bí mật, hoặc nhanh như gió đến hội chùa
tham gia náo nhiệt, cảm thụ hạnh phúc bình thường, muốn chạy liền chạy,
muốn nghỉ liền nghỉ, tuyệt không như ngựa nhớ tới chuồng, buông hết tất
cả những gánh nặng, mặc nhiên vui chơi.
Đó là loại tiêu sái, tự do, hiện tại suy nghĩ, nhận ra đó là những chuyện cũ, luôn phảng phất trong mộng.
Không biết
Thanh Nhi hiện tại như thế nào, nghe tin tức của Tam ca, hình như là đại ca nàng chưa bức hôn thành công, ha ha, Thanh Nhi tính tình ngoài lạnh
trong ấm, sao có thể dễ dàng bị đại ca nàng thuyết phục được. Cũng không ngẫm ra, là ai dạy Thanh Nhi như vậy, nếu đại ca nàng biết trước được,
chắc chắn ba năm trước đây sẽ không đáp ứng cho Thanh Nhi đi cùng nàng.
Nghĩ đến đây, tâm tình nàng lại hảo tới cực điểm.
Vân Tranh
nhìn thấy nàng từ khi rời khỏi Phi Long Sơn thì tâm tình trở nên vô cùng tốt, sức sống của nàng càng thêm sặc sỡ lóa mắt hơn khi ở Phi Long Sơn, có lẽ đối với nàng mà nói, Phi Long Sơn chính là một cái lồng giam, là
nơi giam cầm tự do của nàng, nàng vốn là chim bay trên cao, phóng khoáng mạnh mẽ, hợp với tính tình tinh quái của nàng, chủ tử chắc hẳn cũng chú ý đến điều này nên mới cho nàng xuống núi?
Nàng dừng ở giữa đường, khuôn mặt mang chút mệt mỏi, Vân Tranh dừng lại cước bộ.
Người mang thai không thể để mệt nhọc quá mức được.
Ngọc Phi Yên chậm rãi bước tiếp, cảm giác mình bị Vân tranh kìm hãm, không khỏi quay đầu lại nhìn nàng một cái,
“Làm sao vậy, dừng lại làm gì vậy?” – Phía trước còn có rất nhiều nơi chưa đi
Vân Tranh
khẽ cười, chỉ chỉ mặt trời trên đỉnh đầu, “Hiện tại đã là giữa trưa, tuy rằng ngươi không biết đói, nhưng hãy nghĩ đến bé con trong bụng của
mình, chúng ta tìm một chổ ăn cơm đi”
Nghe lời
nàng nói, Ngọc Phi Yên mới ý thức được bây giờ đã là giữa trưa, tâm tình vô cùng khoái trá nên làm cho nàng quên cả thời gian, bụng quả thật rất đói.
Kỳ thật, lần này xuống núi, nói là vì mua đồ chuẩn bị cho hôn lễ của Mạc Lục, đó
cũng chỉ là một cái cớ, chính yếu là nàng muốn được đi ra ngoài du
ngoạn, nhìn xem sự nhộn nhịp sống động của thế gian rộng lớn, tạm thời
có thể thoát khỏi nhà giam tù túng.
Những thứ
cần thiết để chuẩn bị cho hôn lễ của Mạc Lục chỉ cần viết ra giấy, đầy
tớ rất nhanh sẽ làm tốt, căn bản là nàng không cần nhúng tay vào.
“Chúng ta đi nơi nào ăn cơm?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tranh dạo quanh bốn phía một vòng, kéo Ngọc Phi Yên đi về
phía bên trái, tiến vào một tửu lâu xa hoa, tìm một chổ ở vị trí có thể
nhìn xuống đường trên lầu hai, ngồi xuống.
“Ngươi đối với nơi này giống như rất quen thuộc!?”
Ngọc Phi Yên mĩm cười, tiểu nhị, chưởng quầy đều cùng chào hỏi nàng, cho nên không chỉ đơn giản là khách quen mà thôi a.