Vân Tranh
liếc nhìn nàng một cái, hiểu được thắc mắc của nàng, liền giải thích”Đây là sản nghiệp của Phi Long a”, là nơi thu thập tin tức.
Ngọc Phi Yên hiểu rõ gật gật đầu, Ẩn Thành có rất nhiều căn cứ của Phi long, có thể
thấy được thế lực của Phi Long ở Ẩn Thành rất lớn, như vậy cũng không có gì kì lạ, nói không chừng, một người buôn bán nhỏ đứng kế bên cũng là
một thám tử của tổ chức Phi Long.
Hai người
gọi một ít đồ ăn, vừa ăn vừa nói một số chuyện thú vị, mà việc các nàng
cho là thú vị thì người nghe tuyệt đối không thấy thú vị chút nào.
Tỷ như ——
Hôm nào nếu nhàm chán có thể đến Hoàng Cung, vào Ngự Thư Phòng lấy trộm ngọc tỷ của Hoàng Thượng để đem ra chơi.
Hoặc là việc chuẩn bị đem chú rể Hác Xích hạ xuân dược, sau đó ném tới kỹ viện để xem chuyện gì sẽ xảy ra?
Hoặc đem đốt Phi Long Sơn thì hậu quả sẽ như thế nào?
Những việc như thế rất mạo hiểm nhưng vô cùng hứng thú!
Không biết
từ khi nào mà người nghe được chuyện này liền túa ra mồ hôi ướt đẫm, có
phải hai nữ nhân này điên không a?! Như thế là đại nghịch bất đạo, lời
nói đáng kinh hãi như vậy mà cũng nói được, thật sự là điên rồi!
“Khụ khụ!”
Người nghe
lén này thật sự không nhịn được nên bước đến, ho khan hai tiếng, nhắc
nhở hai nữ nhân đang tán gẫu kia phải có chừng mực.
Hai nữ nhân bị đánh gảy nên mất hứng, nhất tề quay đầu trừng hắn,
“Thanh Ảnh huynh gặp mặt đến đây ngồi chung là tốt rồi, vì sao còn muốn quấy rối chúng ta?”
Đôi mắt Ngọc Phi Yên trở nên sắc bén, nhìn hắn, khiến hắn không khỏi chột dạ.
“Ngươi đến
nơi đây làm gì? Chúng ta không cần bảo tiêu.”, Vân Tranh chau đôi mày
thanh tú lại, biết hắn đang đi chấp hành nhiệm vụ, không hiểu sao lại
chạy đến nơi này để quấy rầy các nàng nói chuyện phiếm.
Thanh Ảnh xấu hổ cười cười, “Vừa lúc trên đường đi qua nơi này, nhìn thấy các ngươi nên đến đây chào hỏi”
Hắn thật có lòng mà, không nghĩ tới lại làm cho người ta ngại ngùng.
Thật rất khó tưởng tượng nha, chủ tử như thế nào lại cho phép tiểu Phi Yên xuống
núi, chắc là không có vấn đề gì chứ, nội tâm hắn lại dâng lên một cảm
giác bất an!
“Tiểu Phi Yên, các ngươi ăn xong rồi chưa?”
Ăn xong hắn
sẽ chạy nhanh quay trở về Phi Long Sơn, hắn rất sợ phiền toái, hơn nữa
còn có Vân Tranh ở đây, chắc chắn phiền toái sẽ cao hơn vài phần .
Hắn nhức đầu a!
Còn sợ hắn không nhiều việc hay sao, hiện tại hắn rất sợ tiểu Phi Yên nha, nếu đắc tội với nàng hắn sẽ chết!
Ở trên núi còn có chủ tử, hắn đã sợ, hiện tại không có chủ tử ở đây, hắn càng sợ hơn!
Phi Yên nữ
thần y tuyệt đối có khả năng hủy diệt thiên địa vạn vật, nếu nàng ở dưới núi xảy ra chuyện gì thì chủ tử sẽ tính sổ với hắn, ôi ôi, hắn thật
đáng thương!
Ánh mắt hắn
ai oán nhìn về phía Vân Tranh, vì sao lại dẫn tiểu Phi Yên xuống núi a,
nếu nàng xảy ra chuyện gì, hai người bọn hắn đều không thoát khỏi liên
quan đến sự cố?!
Vân Tranh
nhìn lại hắn, hiểu được ý tứ của hắn, vô tội nhún nhún vai, Phi Yên
xuống núi là do chủ tử chấp thuận, nếu gặp phải chuyện lớn, sẽ có chủ tử gánh vác, nàng chỉ phụ trách đem Phi Yên bình an mang trở về lại Phi
Long Sơn.
Hơn nữa, nhìn biểu hiện sau khi xuống núi của nữ thần y, nàng còn cảm thấy được việc này là vô cùng chuẩn xác!
“Thanh Ảnh huynh, nhìn thấy ta rất không cao hứng sao?”
Ngọc Phi Yên buông đũa, đứng dậy đến trước mặt Thanh Ảnh, bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn, nụ cười rất sáng lạn.
Thân thể của Thanh Ảnh cứng đờ, gượng cười chống đỡ, nụ cười cứng ngắc, nghiêng đầu, thân thủ linh động thoát khỏi đôi tay kia.
Khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười, rất khó xem, sau khi nuốt nước bọt, mới nói –
“Tiểu Phi Yên à, gặp ngươi ta đâu thể nào mất hứng được, hiểu lầm a!Gặp được ngươi ta thật rất cao hứng!”
Hắn nào dám nói mất hứng a, nếu hắn nói mình mất hứng vì nhìn thấy nàng, hắn lập tức sẽ chết thê thảm!
“Phải không, nhưng sao ta thấy không phải vậy nha?”, chỉ nhìn đến quả mướp đắng này là nàng thấy được hết.
“Tiểu Phi Yên à, ta nói thật mà”
Ôi ôi, tha hắn đi, tin tưởng hắn đi!
“Phi Yên nhanh ăn cơm thôi, không phải ăn xong chúng ta còn tiếp tục đi mua đồ sao?”
Vân Tranh
hảo tâm giải vây cho hắn, tuy rằng nàng cũng thích gây sức ép cho người
khác, nhưng hiện tại nàng không quên Ngọc Phi Yên đang có mang, cần ăn
cơm để cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi.
“Được rồi, ta ăn cơm trước. Thanh Ảnh huynh muốn hay không cùng nhau ăn?”
Rốt cục, Ngọc Phi Yên cũng buông tha hắn, tiếp tục ăn cơm.
Vẫn là đùa với tướng công nhà nàng vui hơn, Thanh Ảnh có phản ứng kém, không hứng thú.
Thanh Ảnh
lắc đầu, trong lòng âm thầm nghĩ mình may mắn thoát được một kiếp nạn,
mắt rưng rưng nhìn về phía Vân Tranh, từ nhỏ đến lớn, nàng đều đối với
hắn rất tốt, trong thời điểm nguy cấp luôn giúp đỡ hắn.
Nếu hắn biết, thật ra Vân Tranh cũng không phải vì giúp hắn mà nói như vậy, không biết hắn có hộc máu hay không?
Đến khi cơm nước xong, đợi Ngọc Phi Yên đi nhà vệ sinh thì Vân Tranh mới hỏi Thanh Ảnh vì sao xuất hiện ở đây.
Thanh Ảnh ngáp một cái, đã lâu hắn không có ngủ đủ giấc,
“Người nọ ở ngay kế bên”
Vân Tranh vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, lập tức đứng lên, thẳng đến hậu viện của tửu lâu.
‘Vân Tranh, đợi ta”
Thanh Ảnh cũng cả kinh, ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến việc này.
Đến khi hai người vào đến hậu viện thì đã không thấy bóng dáng Ngọc Phi Yên đâu.
Hai người nhìn mặt nhau, nhất thời há hốc mồm.