Mỹ Nhân Phu Quân

“Tiểu Phi Yên.”

“Phi Yên.”

Nhìn thấy
Ngọc Phi Yên an toàn trở về, Vân Tranh và Thanh Ảnh vội vàng chạy ra
đón, hai người bọn họ đã ở Trúc Uyển này đợi rất lâu, hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng không yên, thắc mắc tràn đầy. Hiện tại nhìn bề ngoài của nàng, tay chân hoàn hảo, nội tâm cũng không chút oán
khí, may mắn là nàng không có việc gì, bằng không trong lòng bọn họ vô
cùng áy náy.

Ngọc Phi Yên đi theo phía sau Long Diệc Hân vào phòng khách của Trúc Uyển, nhìn thấy hai người kia bộ dạng lo lắng, trong lòng khoái trá, ngoài miệng lại
giả bộ như đang rất giận,

“Hai người các ngươi không có nghĩa khí, ta bị người khác bắt đi thế mà cũng không đi tìm”

Hai người
Thanh Ảnh, Vân Tranh liếc mắt nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ, không
phải bọn họ không muốn đi tìm nàng, mà là chủ tử không cho phép bọn họ
đi, bọn họ nào dám manh động a. Hơn nữa còn có chủ tử, khẳng định nàng
sẽ không có việc gì.

“Phi Yên, ngươi hy vọng chúng ta đi tìm ngươi?”

Con ngươi
giảo hoạt của Vân Tranh nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ rằng Phi Yên nữ thần y không hy vọng bọn họ đi tìm nàng, để nàng có thể rời khỏi Phi Long
Sơn, nhưng thật không may, chủ tử lại đi tìm nàng, mang nàng trở về,
nàng cũng không thể không trở về, như vậy, chắc chắn nội tâm của nàng có chút thất vọng rồi.

Ngọc Phi Yên đi đến bên người Vân Tranh, tựa vào trên người nàng, lườm mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng nói”Đương nhiên không hy vọng”

Ý đồ của
nàng xem ra mọi người đều biết rõ ràng, cho nên nàng cũng không thèm che đậy giấu diếm, thoải mái thừa nhận. Thật không tồi, khi bị Huyên U bắt
đi nàng mang theo hy vọng có thể trở về với trời đất bao la, quay về với tự do, tuy biết rằng hy vọng này xa vời, nhưng đó cũng là một cơ hội
tốt.

Nàng không
muốn bọn họ tìm thấy nàng, nhưng khi Long Diệc Hân xuất hiện trước mắt,
nội tâm nàng tràn ngập vui sướng, thật sự là rất mâu thuẫn! Rõ ràng là
nàng rất không muốn trở về, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại là sự chờ
đợi, chờ đợi người đó đến đem nàng trở về, cho nên khi nhìn thấy Long
Diệc Hân xuất hiện, nàng kinh ngạc, nàng thỏa mãn. Hắn vì nàng mà tới
hay vì lý do khác nhưng cuối cùng thật sự hắn cũng đã tới, điều này
chứng minh hắn không muốn buông nàng ra.

“Tiểu Phi Yên. . .”

Thanh Ảnh
đối với lời nói của nàng không đồng tình, ý nghĩ đó của nàng không phải
là muốn rời khỏi chủ tử hắn sao, sao nàng vẫn không hiểu được, hiện tại
chủ tử sẽ không bao giờ buông tay đối với nàng, cho dù nàng có đôi cánh
thật dài cũng không thể nào bay thoát khỏi chủ tử, chủ tử đã dùng lưới
sắt bao xung quanh nàng rồi a.

“Thanh Ảnh huynh có ý kiến sao?”

Ngọc Phi Yên tựa vào người Vân Tranh, chút ngạo nghễ, chút tà ác nhìn hắn.

Thanh Ảnh
thấy vậy ngẩn ra, tiện đà lắc đầu, ngay cả chủ tử cũng không để ý, Thanh Ảnh hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ có phúc đức gì mà dám có ý kiến a,
hắn ở trước mặt Phi Yên nữ thần y chỉ có thể cúi đầu bái phục

Hắn ân cần rót một ly nước đưa tới trước mặt Phi Yên, nịnh nọt cười,

“Tiểu Phi Yên à, ta muốn nói là ngươi hiện tại đang mang thai, vẫn là nên an tâm dưỡng thai, không nên chạy loạn khắp nơi”

“Ta chạy loạn?” – Nữ thần y chau đôi mày thanh tú lại, ánh mắt chợt lóe những tia quỉ dị.

Thanh Ảnh tự biết mình nói lỡ lời, “không không không, là làm chính sự, về sau sự
việc này để người khác làm là được, không nhọc thân ngươi xuất mã”

Nữ thần y hơi chút vừa lòng nên gật gật đầu, đột nhiên mở miệng nói”Ta đói bụng”

Ơ ???

Ánh mắt của ba người trong phòng đều chỉa hướng vào nàng.

“Ta đói bụng a”

Trời đã tối
rồi nhưng nàng chưa có ăn cơm mà, bọn họ sao không biết phụ nữ có thai
là một người ăn bổ cho hai người à, cho nên rất mau đói. Buổi chiều nay
đã ăn cá nướng nhưng nó đã tiêu hóa không còn tí gì, nàng hiện tại rất
đói bụng.

Thanh Ảnh và Vân Tranh lại liếc mắt với nhau một cái, cùng kêu lên”Chúng ta đi chuẩn bị thức ăn”

Tiếp theo, liền biến mất.

Ơ ?

Ngọc Phi Yên ánh mắt rưng rưng, gần đây võ lâm cao thủ đều ở trước mặt nàng khiêu
chiến nàng a, khi dễ nàng không có võ công sao?

Ánh mắt ai
oán của nàng nhìn người đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế bên cửa
sổ, đều là tại hắn, nếu không có hắn, nàng khẳng định chắc chắn hôm nay
nàng đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ,

“Tướng công, cởi bỏ cấm chế kinh mạch cho ta đi”

Nàng cũng muốn có võ công a, nhìn bọn họ ở trước mặt nàng nhanh chóng biến đi quay lại, trong lòng nàng buồn bực đến cực điểm.

Long Diệc
Hân không hề có phản ứng đối với yêu cầu của nàng, tiếp tục nhắm mắt
dưỡng thần, làm cho nàng ai oán vô cùng, dù sao nàng cũng vì nhàm chán
mà vui đùa một chút, nếu trả lời nàng thì nhất định nàng sẽ không đùa
dai như thế.

Thấy người
ta không để ý đến mình, Ngọc Phi Yên bĩu môi ngồi lên ghế, nàng hỏi
Huyền U ở nơi nào, hắn cũng không trả lời nàng, hỏi hắn cùng Huyền U có
quan hệ gì, hắn cũng không nói cho nàng biết, rốt cục thì hỏi hắn cái gì thì hắn mới bằng lòng nói cho nàng a? Hắn không muốn biết nàng thích
Huyền U sao?

Huyền U a
Huyền U, nàng chính là rất thích hắn, thích thủ nghệ của hắn, thích
chuyện xưa của hắn. Nhưng không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào, có khi nào đã bị tướng công nàng nàng thu thập rồi không?

Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Long Diệc Hân đang nhắm mắt, nàng đã suy nghĩ được
một cách, tuy rằng không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện tình gì,
nhưng quan sát kỹ các dấu hiệu đã qua, cái khác không dám nói, nhưng dám uy hiếp tướng công nhà nàng thì tình cảnh của Huyền U hiện nay chắc
chắn không tốt.

Nàng sẽ âm
thầm đồng tình với Huyền U, chỉ là một chút mà thôi, để hắn có thể nướng cá cho nàng ăn trước đã. Có câu là, tự làm bậy không thể sống, cho nên
hy vọng là hắn và nàng đều may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui