Lúc này, trong phòng khách của Trúc Uyển có ba người đứng thẳng bất động.
Ai?
Thanh Ảnh, Vân tranh, Mạc Lục đều tự hỏi như vậy.
Không phải
nói đến Thanh Ảnh vì hắn vốn ở tại Trúc Uyển, Vân Tranh thì mỗi ngày đều đến đây để dưa tin tức, còn Mạc Lục hôm nay tới đây là để thỉnh an sư
phụ nàng.
Nhưng mà, ba người vừa mới đi đến phòng khách liền nghe được một trận cười phóng
túng, nhất thời thân thể ba người cứng như đá, người phát ra tiếng cười
này là người bọn họ rất quen thuộc, nhưng mà cũng thấy không quen. Bởi
vì, bọn họ biết rất rõ người kia nhưng lại chưa bao giờ thấy qua chuyện
này. Người kia từ trước đến nay đều luôn tự kiềm chế bản thân mình, ngay cả tức giận cũng rất hiếm, tiếng cười phóng túng này thật là của người
kia sao, như thế thì người lãnh tâm lãnh tình cũng sẽ có lúc phóng túng
sao?
Bọn họ đều
là những người ở bên cạnh người kia rất lâu, đối với người kia không nói là hiểu hết, nhưng so với người khác thì bọn họ hiểu hơn nhiều lắm,
sáng sớm nay, chợt nghe được tiếng cười phóng túng ác liệt của người ấy, thật sự không thoát khỏi một trận kinh hách lớn.
Tiếng cười
này từ trong phòng của nữ thần y truyền ra, nên điều này càng làm cho
bọn họ khó có thể lý giải, tất cả mọi người ở Phi Long Sơn đều biết chủ
nhân tiếng cười và Phi yên nữ thần y không ở cùng phòng, bây giờ sự việc như thế này, tựa hồ là đã có phát sinh biến hóa thầm lặng, bọn họ có xu hướng phát triển cũng là bình thường, không phải là bất khả tư nghị!
Ngọc Phi Yên nhìn khắp phòng khách một lượt, nhìn thấy ba người đang đứng thẳng bất động như tảng đá trong phòng,
Đây là làm sao vậy?
Đi đến trước mặt Thanh Ảnh, phất phất tay “Thanh Ảnh huynh?”
Bất động, không nhúc nhích!
Chuyển hướng sang Vân Tranh, vỗ vỗ bả vai nàng, “Tranh Tranh?”
Con mắt nàng ấy vòng vo một chút, nhưng vẫn bất động!
Lại đến bên Mạc Lục, kéo kéo tóc nàng “Lục muội tử?”
Í, người này tốt hơn một chút, trả lại cho nàng một nụ cười, thật cảm động!
Thật sự không hiểu tại sao ba người này lại phát ngốc ra như vậy?!
Ba người lợi hại này lại cùng nhau ngây ngốc cùng một lúc, chẳng lẽ là bị người ta điểm trúng huyệt câm a?
Cũng không
đúng, chỉ có một số rất ít người được vào Trúc Uyển, mà người nào lại có thể thắng được cả ba cao thủ này thì thật là hiếm a. Tướng công nhà
nàng tuyệt đối có thể thắng bất cứ ai, nhưng mà hắn và nàng cùng ở một
chổ nên không thể tính được. tam đại đường chủ cũng có thể, nhưng Tam ca nàng không có ở đây, hai người kia sẽ không nhàm chán đến nỗi làm
chuyện này, người ngoài thì càng thật khó vào được đây, rốt cục là đã
xảy ra chuyện gì?
Thật hao tổn tâm trí nha!
Hiện tại
nàng là phụ nữ có thai, vì giữ gìn sức khỏe cho bảo bối trong bụng, nên
không cần phải lãng phí tâm tư đi đoán già đoán non là bọn họ rốt cục
đang diễn xiếc gì!
Cho nên nàng đi đến cái bàn trước mặt, trên bàn còn có một bình trà lạnh, cầm ấm trà lên, không hề báo động vung nước vào ba người đang bất động kia, nàng
vì bọn họ nên mới làm như vậy a!
Xôn xao!
Cũng may là bọn họ đứng rất gần nhau, bằng không thì không đủ nước để trúng hết cả ba người một lúc.
“A!”
Ba tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên.
“Tiểu Phi Yên, ngươi đang làm gì vậy?!”
“Phi Yên!”
“Ngọc Phi Yên, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì nè!”
Thanh Ảnh
bực mình lau nước trên mặt mình, Vân Tranh tức giận vẫy vẫy quần áo, Mạc Lục hổn hển lấy tay phủi nước trên quần áo xuống ánh mắt bốc hỏa nhìn
trừng trừng Phi Yên nữ thần y.
Ngọc Phi Yên vô tội nhún nhún vai, ai kêu bọn họ không để ý tới nàng làm chi.
“Là ta thấy các người đứng ngây ngốc thật vất vả nên nhanh nhanh làm cho các người khôi phục thần trí a!”
Ba người
nghe được lời ấy của nàng, đồng thời hừ lạnh một tiếng. Bọn họ ngẩn
người là có nguyên do, mà ba người bọn họ đều là võ lâm cao thủ, lại bị
một tiểu nữ tử không có võ công hất nước vào người nên trong lòng không
khỏi sầu thảm, việc này mà nói ra thì bọn họ làm sao còn dám lăn lộn
trên giang hồ nữa đây chứ!?
Nhìn nữ tử
trước mắt đang cười đến không biết chết là gì, thật muốn đem nàng xé ra
từng mảnh, nhưng mà bọn họ lại không dám, vì sau lưng nàng có chổ dựa
vững chắc quá đi thôi, bọn họ cho dù có mười lá gan cũng không dám đắc
tội.
“Tốt lắm tốt lắm, ta xin lỗi, ba vị không phải so đo tính toán!”
Ngọc Phi Yên thấy bọn họ tức giận, cũng không đùa nữa, không nên chọc quá nhiều người tức giận.
Ba người từ
chối cho ý kiến, Thanh Ảnh và Vân Tranh thật không có gì, bọn họ chơi
thân với Ngọc Phi Yên, hiểu rõ tính tình của nàng nên không thể tức giận được. Mạc Lục tuy rằng không thân, nhưng biết nàng không có ác ý, hơn
nữa bây giờ lại sợ nàng làm cho thiên hạ đại loạn nên cũng không thể tức giận luôn, chỉ tiếc là mình sáng nay vừa mới thay quần áo mới, giờ lại
phải đổi quần áo khác mà thôi.
“Đúng rồi, các ngươi tại sao lại ngẩn người a?”
Vẫn cùng nhau ngẩn người, thật khó mà trả lời vì sao a —-
Đột nhiên khuôn mặt của Ngọc Phi Yên ửng đỏ, là do tướng công nhà nàng cười lớn sao, tại sao lại cười lớn như vậy làm chi?!
Khi ba người này nhìn thấy khuôn mặt Phi Yên nữ thần y tự nhiên ửng đỏ thì không nói được lời nào, một người chuyện gì cũng không để trong lòng như nàng lại có vẻ mặt như lúc này sao?!
Xem ra tình
yêu là một điều gì đó thật bất khả tư nghị nha, nó có thể làm cho một
người lãnh tâm lãnh tình trở nên phóng túng như khôi thủ đại nhân bọn
họ, cũng có thể làm cho một người yêu thích phiêu bạt và tự do, tiêu sái như Phi Yên nữ thần y trở nên tràn đầy nhu tình.
“Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì?” – Thanh âm nhu nhuận, ôn hòa như có ma lực trấn an lòng người đúng lúc vang lên.
Mọi người
nghe được thanh âm liền nhìn về phía cửa, một tố y nữ tử xinh đẹp đột
nhiên xuất hiện, khuôn mặt tuyệt sắc thản nhiên mĩm cười, làm cho người
ta thấy như mùa xuân đang đến gần đâu đây, toàn thân thư sướng.
“Trúc âm tỷ”
“Sư phụ”
“Diệu di”
Bốn người, ba loại xưng hô, ba người lại thẳng tắp trừng mắt nhìn Ngọc Phi Yên.
Trúc âm tỷ?!