Ngọc Phi Yên hào phóng trừng mắt nhìn lại bọn họ, nàng không có gọi sai a, người kia chính là Diệu Trúc Âm, vừa rồi, nàng cũng không có nghe bọn họ gọi nàng ấy là gì, nhớ lại nàng ấy cùng tướng công nhà nàng thân mật, nàng còn
chưa đoán ra quan hệ của họ như thế nào.
Bọn họ ra vẻ rất thân thiết với người này, như là một người thân, nhưng theo nàng
biết, ở Thành Quận Vương phủ không có nhân vật số 1 này a…một giọng nói
quái dị cắt ngang suy nghĩ của nàng.
“Tiểu Phi Yên, ngươi gọi nàng ‘Trúc Âm tỷ’?”
Thanh Ảnh có chút há hốc mồm, Diệu Trúc Âm chính là trưởng bối của nàng đó nha, nàng gọi như vậy không phải thất lễ sao?
Ngọc Phi Yên gật đầu, không phải bọn họ đã nghe được rồi sao, còn hỏi cái gì nữa chứ?
“Phi Yên thích gọi gì đều được, các ngươi không phải nhiều lời”
Thanh âm
trấn an lòng người của Diệu Trúc Âm lại vang lên, nàng không thèm để ý
đến bối phận, nghĩ rằng tiểu nữ oa Phi Yên này nếu gọi nàng là Diệu di
hoặc sư phụ sẽ nghe rất xa lạ, nàng thích Phi Yên gọi là Trúc Âm tỷ.
Thanh Ảnh, Vân Tranh thật không có gì, vì bọn họ cũng không phải là người quá câu nệ lễ tiết, ngược lại Mạc Lục nói thầm,
“Tẩu tử, đây là sư phụ ta”
Sư phụ?
“Sư phụ? Nàng thật là sư phụ?”
Ngọc Phi Yên lúc này thật sự có vạn phần kinh hỉ, từ lâu nàng đã sớm muốn gặp cao
nhân đã dạy dỗ tướng công nhà nàng rồi, chỉ căn bản là tướng công nhà
nàng không cho nàng gặp, hiện tại người này đang ở trước mắt mà hắn cũng không nói cho nàng biết người này là sư phụ hắn, lòng dạ tướng công nhà nàng quả là không tốt, làm cho nàng ghen…ăn dấm chua thật vui lắm sao?
Diệu Trúc Âm gật gật đầu, xem ra khúc mắc của đứa nhỏ này đã được giải đáp, sáng sớm nàng cũng đã nghe được tiếng cười của Long Diệc Hân rồi, xem ra sức ảnh hưởng của Phi Yên nữ thần y thật không thể đo lường, nữ tử này có thể
làm cho đứa nhỏ kia là người sống nội tâm mở rộng tấm lòng mình, nàng
thấy thật an tâm.
“Sư phụ, người ta sớm đã muốn gặp người, nhưng mà tướng công không cho ta xuống núi”
Nhìn thấy
được người mà mình ngưỡng mộ, Ngọc Phi Yên tựa như tiểu hài tử thiếu
chút nữa đã tựa vào trong lòng ngực của Diệu Trúc Âm, may mắn là bị Mạc
Lục ngăn lại, bằng không, cho dù nàng không phải là người khổng lồ thì
Diệu Trúc Âm cũng không chống đỡ nổi sức nặng của nàng.
“Lục muội tử sao lại ngăn ta lại a? Ta cùng sư phụ thân thiết một chút không được sao?”
Nàng thật oán hận!
Khó khăn lắm Mạc Lục mới mở miệng được “Tẩu tử cũng biết, thân thể sư phụ không tốt” – Nữ nhân này, không biết phân biệt nặng nhẹ là gì sao.
Ngọc Phi Yên nghe được nhắc nhở mới chợt bừng tỉnh, đến bàn đem ghế cho Diệu Trúc Âm ngồi xuống, không cho nàng chui vào lồng ngực bây giờ, khi mọi người đi hết nàng sẽ làm!
Nàng nhìn
Trúc Âm cười hì hì, quả nhiên là sư phụ tướng công nhà nàng, từ khi chưa gặp nàng đã vô cùng kính ngưỡng cao nhân này, nhìn kỹ, khí chất người
sư phụ này quả nhiên không bình thường nha.
Thật khó
trách, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy thì nàng đã cảm thấy được không
đơn giản, quả nhiên là mang phong thái của một cao nhân ẩn cư, khí chất
như tiên nhân, khí chất của tướng công nhà nàng đúng là do học được từ
sư phụ.
“Ha hả, sư phụ hôm nay cảm giác thân thể như thế nào?”
“Thanh Tâm đan thật sự dùng tốt, cơ thể của ta tốt hơn nhiều.”
Diệu Trúc Âm nhìn thần thái đang bay lên của tiểu nữ oa này, trong lòng vui vẻ vô
cùng, đứa nhỏ này nhất cử nhất động đều mang đến cảm giác vui vẻ cho
người khác, ánh mắt nàng bộc lộ tình cảm dạt dào.
“Còn nữa, Phi Yên cứ gọi ta Trúc Âm tỷ là tốt rồi!”
Nghe nàng gọi sư phụ, thật không quen tai!
Ngọc Phi Yên thích thú chấp thuận, dù sao gọi nàng ấy là gì cũng không quan trọng, đó chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi.