“Trúc Âm tỷ, để ta xem lại mạch cho ngài nha”
Nói xong,
nàng đặt tay trên cổ tay trắng như tuyết của Diệu Trúc Âm, trong chốc
lát liền tươi cười rạng rỡ, xem ra lần này nàng đã dùng rất đúng phương
thuốc rồi. Không biết vì nguyên nhân gì mà Diệu Trúc Âm bị hao tổn nội
tức, lại chậm chữa trị, qua một tháng sau là có thể hoàn toàn bình phục, kế tiếp là từ nhỏ nàng đã mang bệnh trong người nên cần từ từ dùng
thuốc để điều tức, nhưng trước tiên hết là phải dùng Thanh Tâm đan để
điều trị cho nàng.
“Tốt hơn nhiều, có phải hay không?”
Diệu Trúc Âm mĩm cười hỏi, trò giỏi hơn thầy, Phi Yên nữ thần y luôn làm cho người ta kinh ngạc.
Ngọc Phi Yên gật gật đầu.
“Tẩu tử thật có thể chữa khỏi bệnh của sư phụ?”
Mạc Lục kích động vô cùng, từ nhỏ nàng đã thấy sư phụ chịu khổ đau vì bệnh nên rất
buồn, hiện tại biết được Phi Yên có thể chữa khỏi bệnh cho sư phụ thì bị kích động vạn phần, tâm nguyện lớn nhất của đời nàng là tìm người chữa
bệnh cho sư phụ để sư phụ nàng có cuộc sống bình thường như bao người
khác.
Ngọc Phi Yên liếc mắt nhìn nàng, cười ma mãnh, “Lục muội tử thật quan tâm sư phụ a, hảo hiếu thuận đồ nhi!”
Thanh Ảnh,
Vân Tranh hiểu nàng quá rõ, đứng một bên tràn ngập hứng thú xem màn biểu diễn này, đừng nói là bọn họ không có biết gì, rõ ràng là vừa mới sáng
nay tâm tình của nữ thần y còn buồn bực a, cơ hồ như bây giờ Mạc Lục sắp có chuyện không hay ho rồi!
“Ngọc Phi Yên sao ngươi không mau trả lời câu hỏi của ta?”
Tính tình
Mạc Lục vốn nóng nảy, lần này là chuyện quan hệ đến sư phụ mình, lại bị
Ngọc Phi Yên nói khích nên sự nóng nảy liền trỗi dậy.
“Ai da!”
“Lục muội tử không gọi ta là tẩu tử sao, gọi thẳng tên, ta thật sự không quen đâu, mau gọi ta tẩu tử đi?!”
Ngọc Phi Yên thấy Mạc Lục bốc hỏa thì vô cùng thích thú, cảm giác buồn bực lúc sáng sớm biến mất.
“Ngươi?!”
Khuôn mặt
kiều diễm của Mạc Lục ẩn ẩn dấu hiệu tức giận, nàng không hiểu được Phi
Yên nữ thần y vì sao lại thích trêu chọc mình, mau trả lời cho nàng biết tại sao có được không???
“Ta làm sao hả Lục muội tử? Không cần tức giận, tức giận sẽ làm cho gương mặt xấu
xí, vài ngày sau ngươi sẽ làm tân nương tử rồi, đừng để đến lúc đó Xích
ca không cần ngươi nữa a”
Ôi, ôi… nhìn xem nàng chỉ vừa mới xuất kích một chiêu thì đã làm cho người ta tức giận rồi, thật là quá sung sướng nha!
Mạc Lục tức giận đến nỗi không nói được gì, càng không nói gì được thì khuôn mặt càng đỏ.
“Í, Lục muội tử sao lại đỏ mặt nha? Có phải là đang nhớ tới Xích ca không…?”
Mạc Lục oán
hận trừng mắt nhìn nàng một cái, dậm chân, rời khỏi Trúc Uyển, không
thèm quay đầu nhìn lại khuôn mặt đắc ý của nữ thần y!
Oái? Lại chạy sao, vì sao mỗi lần cùng nàng ấy nói chuyện, nàng ấy đều bỏ đi?! Nàng hưng trí ngẩng cao đầu.
Ngọc Phi Yên chưa từ bỏ ý định lại thêm một câu, “Lục muội tử sao không ngồi xuống bồi sư phụ ăn sáng, sao lại bỏ đi thế này?”
Vì lúc này
có Diệu Trúc Âm ở đây, hai người Thanh Ảnh và Vân Tranh đều ngượng ngùng cười, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng. Còn ăn cơm sao? Nếu không đi mau sẽ bị nàng đùa chết đó nha, không đi mới chính là đứa ngốc!
“Thanh Ảnh huynh, Tranh Tranh, sao mặt hai người lại cũng hồng a?”
Ngọc đại thần y nhanh chóng di chuyển mục tiêu, một người đi rồi, còn lại hai người, thật mệt nha!
Thanh Ảnh và Vân Tranh liếc mắt lẫn nhau một cái, nhiều năm làm việc ăn ý khiến cho bọn họ đồng thời mở miệng,
“Thời tiết quá nóng”
Đúng a, hôm nay thời tiết thật nóng, hai người thật ăn ý phối hợp nhau.
Nóng?
Ngọc đại
thần y từ chối cho ý kiến chỉ gật gật đầu, bọn họ với nàng và Trúc Âm
không giống nhau, cơ thể luôn nàng và Trúc Âm luôn lạnh nên lúc nào cũng phải giữ ấm.
Xem ra bình trà lạnh kia cũng không thể làm cho bọn họ bớt nóng!
“Kia ——”
Nàng mới vừa mở miệng, Thanh Ảnh đã cướp lời ——
“Tiểu Phi Yên, ngươi có đói bụng không, ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng nha?”
Vân Tranh đuổi kịp phía sau, “Thanh Ảnh chờ ta một chút, ta cũng đi”
Nhanh như chớp, thân ảnh hai người biến mất khỏi phòng khách.
Ngọc Phi Yên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm Diệu Trúc Âm.
“Phi Yên đuổi bọn họ đi là có điều gì muốn nói cho ta biết sao?” – Tiếng nói thật nhẹ nhàng, êm tai.
Tuy rằng
gặp qua Ngọc Phi Yên không lâu, nhưng nàng biết là Phi Yên cố ý muốn
đuổi bọn họ, chắc hẳn là muốn cùng nàng nói chuyện gì đó.
Ngọc Phi Yên lém lỉnh cười, nàng thích cùng người thông minh nói chuyện.
****
Sắp gặp lại a.Thiên rồi…