Hoàng hônbuông nhẹ xuống thế gian, phủ lên khắp mọi nơi một gam màu vàng cháynhạt nhoà. Đâu đó một vài giọt nắng còn rơi rớt lại chiếu xuông thềmnhà, mang theo một hương vị thật trong trẻo.
Vào khoảnh khắc cuối ngày này, anh chàng đào hoa Young Min trở về, khuôn mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười đầy mê hoặc, dù là sau một ngàylàm việc bận rộn cũng không hề biến đổi.
_ “Anh về rồi đây!” – Vừa mở cửa bước vào nhà, hình ảnh hiện lên trongmắt chàng mỹ nam lúc đó lại là cảnh bốn người là đang ngồi trên ghế ởphòng khách, rất chú tâm chơi bài.
Ngay cả Jae Sung cũng có mặt trong cuộc chơi, thật khó tin chuyện này cũng có ngày xảy ra trước mắt cậu.
Vừa nghe thấy tiếng nói của tên yêu nghiệt, có một người đã vội quay trở lại với ánh nhìn dào dạt hi vọng, như thể vừa trông thấy một vị cứutinh giúp mình thoát ra khỏi những ấm ức đang phải gánh chịu. Không cầnphải nói, ai cũng có thể đoán được người đó là ai.
_ “Anh ơi! Anh…!” – Quay mặt lại, Minh Tuyết không nhịn được suýt nữabật khóc, ánh mắt đầy chờ mong và cảm động, trên tay vẫn cầm chắc bộbài. Tuy nhiên, với cái khuôn mặt đen sì đầy vết mực vẽ chồng chéo khắpmọi nơi kia, cái biểu cảm đó thật có chút doạ người.
_ “Ôi trời!” – Không biết mọi chuyện thế nào, nhưng nhìn thấy thảm trạng của Minh Tuyết hiện tại, chàng mỹ nam có chút giật mình, bỏ vội gói đồtrên tay xuống , bước tới xem kĩ tình hình thế nào. Chỉ đến khi đã dámchắc cô không bị làm sao trừ bỏ cái đám vết tích của mực chằng chịt trên mặt kia, cậu mới yên lòng, ngẩng lên hỏi đầy quan tâm. – “Em làm saothế? Mặt mũi thế là sao?”
Cô chính là cô gái duy nhất trong căn nhà, thế nên dĩ nhiên là cần phảiđược bảo vệ và che chở. Nếu mà cậu phát hiện có ai dám bắt nạt MinhTuyết thì kết cục của kẻ đó sẽ không thể tốt đẹp rồi.
Nhìn thấy cái ánh mắt đó của Young Min, Yo Seob cũng có chút đoán rađược ý nghĩ của tên đàn anh bất công kia, vội vã thanh minh ngay tắp lự. Nếu không lát nữa cậu rất có khả năng sẽ chết không có chỗ chôn.
_ “Thì tại cô ta ngốc quá thôi.” – Mở miệng nói, ánh mắt của chàng trailúc đó cũng tỏ vẻ vô cùng thành thật, nhưng bàn tay thì vẫn cầm lấy bàikhông buông. – “Bọn em chỉ chơi bài, ai thua sẽ bị vẽ vào mặt. Nhưng emlàm sao mà ngờ được trên đời này có người lại lập được kỉ lục chơi dởnhất như cô ta chứ.”
Ý là từ đầu tới cuối do ai đó ngốc nên tự chịu thôi, đâu có phải do cậu muốn vẽ vào mặt cô ấy đâu.
Đến tận giây phút này, Young Min mới có thời gian nhìn đảo qua một lượt, cũng nhận thấy tình trạng của những thành viên còn lại.
Đầu tiên là Yo Seob, có một hình trái tim ở trên mặt, gắn với hình tượng đáng yêu của cậu thì cũng không có gì quá khác thường cả. Jae Sung cũng bị một vòng tròn quanh mắt trông không khác gì con gấu trúc. RiêngHyung Ki thì có một tạo hình rất phong cách với hai vết gạch chéo nhaunhư vết sẹo trên mặt những tên cướp biển.
_ “Mọi người…” – Nhìn dáng vẻ lúc này của mấy người, Young Min khôngnhịn được bật cười. Mấy cái vết này rất có tính nghệ thuật khiến cậuchẳng biết phải nói thêm gì nữa. Chỉ nhìn thôi, cậu cũng đoán được támchín phần mười chúng được xuất phát từ tay ai. – “Minh Tuyết! Đây là tác phẩm của em à?”
Nghĩ ra mấy thứ này mà vẽ lên mặt người khác, cũng chỉ có cô mới mất công đến thế.
_ “Vâng. Trông rất hợp mà.” – Vừa nghe thấy tên yêu nghiệt hỏi, MinhTuyết vội vã gật đầu ngay tắp lự, còn rất tự hào khoe khoang thành tíchcủa bản thân. Chỉ có điều cô gái ấy không hề hay biết rằng khuôn mặtcủa chính cô lúc này trông mới thật là hết nói nổi. Nhất là khi nó gắnvới những biểu hiện ngây ngốc của cô, không khác gì một phần tô điểm cho bộ phim kinh dị vậy. – “Nhưng em chơi bài rất liều mạng nên nếu khôngđứng nhất thì sẽ đứng bét. Mà từ đầu tới giờ hầu như toàn chỉ có bétthôi nên giờ em thành ra như thế này đấy.
Càng ngày càng thấy khâm phục cho da mặt được tôi luyện dày đến cả métcủa Minh Tuyết. Cái việc như vậy cũng có thể nói đầy tự hào, không cóchút cảm thấy xấu hổ thế đấy.
_ “Minh Tuyết! Cô làm trò gì ở đấy thế hả?” – Không có thời gian để côtiếp tục than vãn, phía bên kia Yo Seob dường như không có đủ kiên nhẫnđể tiếp tục chờ đợi, vừa gắt gỏng vừa đập đập tay xuống ghế báo hiệu chỗ của ai đó đang vắng, cần trở lại gấp. – “Còn không mau lại chơi đi à?Cô còn định bắt bọn tôi chơ đến bao giờ nữa hả?”
_ “Tới ngay đây.”
Không để ai đó phải nhắc thêm một câu, cô gái đã cuống quýt định trở về chỗ. Tuy nhiên, đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên kéo cô trở lại.
_ “Đợi chút nào!” – Có chút suy nghĩ nhìn khuôn mặt đen sì sắp không còn chỗ trống của cô một lát, Young Min cuối cùng vẫn là không đành lòngnhìn ai đó tiếp tục bị vùi dập, đành mở miệng đề nghị. – “Anh muốn nhờem mua một chút đồ ở siêu thị, liệu có được không.”
Thế rồi, không cần đợi ai đó trả lời, chàng mỹ nam đã tiện tay giật lấyđám bài trên tay cô, quyết định luôn, không cho cô có chút thời gian đểkịp hiểu điều gì đang diễn ra.
_ “Để anh chơi hộ cho.”
Âm thanh thật mềm nhẹ, có một sự cuốn hút đặc biệt của một thần tượngnổi tiếng, tên yêu nghiệt khiến máu trong người cô đột nhiên vận chuyểnthật chậm, phải mất một lúc thì mới lên được não.
Đến khi hiểu được ý của tên đàn anh, Minh Tuyết mới gật gật đầu, nghe chàng trai nhắc nhở những gì cần rồi nhanh chóng đi mua.
Kì thực ban đầu cô cũng là góp mặt cho đủ số, nhưng cuối cùng lại thànhra đam mê quá mức. Nếu mà còn chơi tiếp, chắc mấy chàng trai cũng chẳngbiết phải từ chỗ nào xuống tay đối với bộ mặt sắp thành Bao Công của cômất.
Tuy nhiên, do quá vội vàng, tính cách thì lại ẩu đoảng nên có một sốviệc cô đã quên mất tiêu. Mà đó lại là việc vô cùng quan trọng nữa chứ.
_ “Ê! Cô đi đâu thế hả?” – Luôn để ý tới cuộc trò chuyện của hai người,Hyung Ki rất nhanh phát hiện ra vấn đề, hốt hoảng gọi lại. – “Cô đừngnói với tôi là cô định đi ra đường với khuôn mặt như thế đấy nhé!”
Vác y nguyên bộ dạng ấy ra ngoài, Minh Tuyết đang định đi doạ ma vào tầm nhập nhoạng tối này chắc. Hơn nữa, để cho cô đi quanh chỗ này một vòng, cậu rất có khả năng phải tới đồn cảnh sát để lĩnh cô ta về.
_ “Ừ nhỉ.” – Đến tận giây phút đó người con gái ấy mới giật mình nhận ra vấn đề. Cũng may là có cậu hảo tâm nhắc nhở, chứ cái tên Yo Seob kia mà thấy cũng chỉ lặng im chờ xem cô xấu mặt thôi. – “Tôi quên mất tiêu.”
Chạy đến nửa đường lại vòng về, Minh Tuyết vốn định trở lại phòng rửamặt cẩn thận thì đồng thời lại nghe thấy lời nhắc của Young Min.
_ “Tiện thể em cầm luôn cái túi kia về phòng luôn nhé!”
Về phòng? Kêu cô mang về phòng mình, tức là tặng cho cô đúng không?
_ “Cái này hả anh?” – Nhấc túi lên, nhìn vào bên trong bằng cái ánh mắttràn ngập tò mò, Minh Tuyết vừa nhận ra nó là gì thì cả khuôn mặt đãsáng rực lên, miệng cũng cười đầy vui sướng. – “Cho em thật ư?”
Nhìn cái vẻ mặt ngây ngô, đầy hạnh phúc của ai đó, chàng mỹ nam bỗngdưng cảm thấy thật thoải mái, tựa như niềm vui đơn giản của cô cũng cóthể lan truyền vậy.
_ “Dĩ nhiên rồi!” – Không thì cậu mất công mang về làm gì? Young Min một lần nữa khẳng định lại đáp án, trên môi cũng bất giác nở một nụ cườisáng lạn, lại có chút gì đó hơi khác với thường ngày.
Nụ cười ấy rất tự nhiên như phát ra từ tận đáy lòng, làm cho chàng mỹnam trong khoảnh khắc trông đẹp mê hồn, toả ra những ánh sáng lấp lánhcủa thiên thần.
_ “Đẹp thật đấy!” – Biết là tặng ình, Minh Tuyết cũng không chútkiêng dè, lôi con gấu bông ra khỏi túi ngắm nhìn. Con gấu trông rất xinh xắn, bộ lông đặc biệt rất dày và mềm mại, sờ lên rất êm tay, kết hợpvới bộ váy đáng yêu mặc trên người khiến cô vừa nhìn đã không có sứcchống cự lại sự hấp dẫn.
Tuy nhiên, sau vài giây nghĩ kĩ lại, cô mới thấy có vài vấn đề mình đãbỏ sót. Tại sao bỗng dưng anh Young Min lại mang về một con gấu bông vào cái ngày chẳng phải ngày gì đặc biệt như hôm nay đấy chứ?
_ “Uả! Mà nó không phải do bạn gái hay fan tặng cho anh đấy chứ?” – Cuối cùng thì người con gái ấy vẫn quyết định hỏi lại cẩn thận về nguồn gốcxuất xứ của nó thì hơn.
Nghe thấy câu hỏi của cô, Young Min có chút ngạc nhiên trong giây lát,nhưng sau đó cũng có thể đoán được phần nào những băn khoăn của cô. Dẫuvậy, chàng trai không trả lời ngay mà hỏi lại.
_ “Nếu là bọn họ thì sao?”
_ “Nếu thế thì em không thể nhận được. Đã là quà tặng của người khác ình thì dùlà ai cũng cần phải trân trọng.” – Minh Tuyết nói lời từ chối nhưng ánhmắt vẫn dán chặt vào con gấu bông với dáng vẻ đầy khó xử và tiếc nuối.Dù rất muốn nhưng chỉ có thể đưứn đó mà nhìn, đây đúng là một khảonghiệm đầy khó khăn đối với cô mà. – “Bởi vì trong đó có chứa tâm ý củangười ta. Cho dù mình không thể đáp lại đi nữa nhưng cũng không nên coithường chúng.”
Minh Tuyết nói với cái ánh mắt vô cùng thành thật, bởi đó cũng chính lànhững gì trong lòng cô suy nghĩ. Cũng có lẽ do từ nhỏ đến giờ, người con gái ấy vẫn luôn được dạy dỗ rất cẩn thận.
_ “Đôi khi anh cảm thấy suy nghĩ của em còn chín chắn hơn cả bọn anhđấy.” – Nghe thấy câu trả lời của cô, Young Min khẽ mỉm cười, bàn taycũng bất giác xoa xoa đầu cô tựa như đang đối với một đứa trẻ con. –“Nhưng em cứ yên tâm mà nhận nó đi. Nó là của anh mua trên đường vềđấy.”
_ “Thật à?” – Ngước lên với ánh mắt sáng rỡ, người con gái đó thật dễdàng thoả mãn chỉ với một vài điều rất nhỏ nhoi, vội vã ôm chầm lấy congấu trong vẻ hạnh phúc rạng ngời. – “ Ôi trời! Anh Young Min vừa tặng em con gấu bông. Em vừa được tặng quà này.”
Quá sung sướng với món quà, Minh Tuyết lúc này đang nhảy cẫng lên điêncuồng, không khác gì một đứa trẻ con, cũng quên bẵng cái bộ mặt của mình lúc này kết hợp với biểu cảm quá độ trông rất doạ người.
_ “Minh Tuyết nè!” – Mặc dù luôn giữ nụ cười trên môi, cũng như phongthái của một chàng trai biết thương hương tiếc ngọc, nhưng cuối cùngYoung Min vẫn là không nhịn được khi thấy khuôn mặt của ai đó lúc này.Chàng mỹ nam lúc đó đang rất cố gắng để tìm từ ngữ diễn tả điều mìnhmuốn nói mà không gây tổn thương lòng tự trọng của cô. – “Anh rất vuikhi biết em thích món quà này. Nhưng anh vẫn thấy em nên đi tới phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ trước được không?”
Tuy nhiên, phản ứng của người con gái ấy sau đó đã chứng minh rằng cậuđã suy nghĩ quá nhiều. Bởi Minh Tuyết chẳng có chút gì là xấu hổ hayngại ngùng, giống như chuyện đó cũng chẳng có gì là đặc biệt cả.
_ “Phải ha! Em lại suýt nữa quên mất luôn.” – Cứ thế, cô gái vội vã ômcon gấu bông chạy biến mất trên cầu thang. – “Em đi rửa mặt ngay đây.”
Để lại Young Min vẫn đứng ở dưới phòng khách ngước nhìn theo bóng dángcủa ai đó một lúc, rồi sau đó mới quay trở lại ngồi xuống ghế cùng vớinhững thành viên còn lại, bắt đầu một cuộc đánh bài đầy phong ba.
_ “Anh à!” – Len lén tiến lại gần, chàng trai trẻ con Yo Seob lúc này rất vô sỉ chìa tay ra xin xỏ. – “Thế quà của em đâu?”
Ánh nhìn đầy đáng yêu, khuôn mặt thành thật tựa một đứa trẻ chờ mong món quà, nhưng hiển nhiên cái biểu cảm làm mê hoặc tất cả các fan nữ kiachẳng có chút tác dụng nào đối với tên yêu nghiệt đó rồi.
_ “Hình trái tim trên mặt em khá đẹp đấy.” – Vừa nói, chàng mỹ nam vừagiơ tay đánh chát một tiếng vang dội lên mu bàn tay của tên đàn em. –“Tại sao anh lại phải tặng quà ột tên con trai chứ?”
Yo Seob, có trách thì hãy trách cha mẹ cậu đã sinh cậu không phải là con gái, giống loài luôn cần được nâng niu trân trọng trong mắt Young Minđi. Ngay từ đầu cậu cũng nên hiểu được với tên đàn anh đó, phụ nữ là mây trên trời, còn mấy tên con trai các cậu chẳng khác gì đám bùn dưới đất.
Bảo tên yêu nghiệt đó nhớ tới mua quà cho đám bùn nhão các cậu, đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.
_ “Chẳng có gì vui cả.” – Chán nản sau khi đã bị cự tuyệt một cách thẳng thừng như vậy, Yo Seob không thể làm được gì khác ngoài bực bội trở lại chỗ ngồi của mình. Con trai thì đã sao, cũng có thể bị tổn thương tâmhồn đấy chứ? Đây là bằng chứng cho việc bất công, đối xử bất bình đẳnggiới tính, phân biệt chủng tộc mà. – “Vừa nãy em đã rất mong chờ MinhTuyết đi ra siêu thị với cái khuôn mặt đen sì ấy đấy.”
Trò hay thì bị phá vỡ, quà thì cũng không có, trái tim yêú ớt của cậuhiện đang chảy máu đầy đau đớn. Lúc này, vẻ mặt của Yo Seob như thể đang nói lên điều ấy. Nhưng có một điều mà chàng trai đã cố tình bỏ quên,rằng tất cả mọi người trong căn nhà này đều biết được cái tâm hồn đầyđen tối của cậu, nó vốn cứng như đá, làm gì biết cái gì kêu là bị tổnthương kia chứ.
***
_ “Sao lại nhiều đồ vậy nhỉ?” – Lúc nghe danh sách đồ cần mua Minh Tuyết cũng không để ý lắm, nhưng đến khi cô lôi chúng ra đến quầy thanh toánthì mới thấy có vấn đề. Cũng chính vì vậy, hiện tại người con gái đóđang bước đi trên phố đầy chật vật, hai tay chất đầy những túi lớn túinhỏ. – “Lại toàn là đồ ăn nữa chứ?”
Vậy mà cái tên yêu nghiệt kia còn mở miệng nói chỉ nhờ đi mua ít đồ. Ítmà đã thế này, nếu nhiều thì chắc cô cũng đến chết vì nghẹt thở mấtluôn.
Vất vả lắm người con gái ấy mới có thể mang được cái đống đồ đó tới được cửa nhà, nhưng đó cũng là đến cực hạn. Vừa bước chân đầu tiên vào phòng khách, cô gái đã vội vàng kêu gọi sự giúp đỡ.
_ “Anh ơi! Anh”
_ “Em về rồi đó à?” – Vừa nghe thấy tiếng gọi của Minh Tuyết, tên yêunghiệt đã vội đứng dậy giúp đỡ. Tiếng nói ấm áp, dáng vẻ đầy quan tâmkhiến cô cũng mềm lòng mà bỏ qua những than vãn trên suốt dọc đường về.
Tuy nhiên, một giây sau, khi thoát ra được khỏi cái đống đồ và ngẩng mặt lên, Minh Tuyết thật sự sửng sốt trước những gì đang diến ra trước mắt.
Cô mới rời đi được chưa đầy một tiếng mà trong căn nhà này đã phát sinhsự thay đổi kinh thiên động địa đến mức này sao? Nhìn xem trước mắt côđang hiện lên hình ảnh gì thế này?
Làm sao mà mới có ít lâu thôi, mấy người vừa mới cùng nhau bắt nạt, vẽđủ thứ hình chồng chéo lên nhau đến mức thành một đám màu đen lộn xộntrên mặt cô kia, giờ phút này trên mặt cũng chi chít vết mực như vậy?Đôíư lập lại với bọn họ, cũng chỉ riêng mỗi Young Min là vẫn trong hìnhtượng đẹp trai đầy mê hoặc, lấp lánh không chút tì vết nào.
Nhìn mấy người ấy, Minh Tuyết có cảm giác như thể đang thấy được chínhbản thân mình một tiếng trước vậy. Nhưng điều đáng nói là bọn họ có bangười, mà ngay cả một vết gạch cũng không thể vẽ nổi lên trên mặt củaYoung Min, còn bản thân thì lại thảm hại đến thế đấy.
_ “Em không cần bỏ đồ xuống nốt à?” – Nhìn thấy ai đó đang đứng sững sờ, dường như không có vẻ gì là sẽ chuyển tỉnh trong chốc lát được, chàngmỹ nam mới khẽ cất tiếng nói gọi cô trở lại với hiện thực.
Đúng như mấy tên đó đã nói, thua thì chịu phạt thôi, cô có cần phải tỏra quá mức sửng sốt đến mức như vậy không? Huống hồ, vừa nãy cô còn thua đậm như thế, có phải do mấy cái tên này hiệp lực lại bắt nạt không cũng chưa biết được. Giờ này cô đâu cần phải quan tâm tới cái lũ ấy quá làmgì.
_ “À! Phải! Dĩ nhiên phải bỏ xuống rồi.” – Nhìn đám đồ vẫn còn một đốngtrên tay, Minh Tuyết mới sực nhớ ra, vội vã gật đầu và chuyển chúng quacho cậu.
Vừa nãy cũng do quá ngạc nhiên mà ngay cả sức nặng của mấy thứ này dồntrên tay cô cũng chẳng có cảm giác. Nhưng kì thật, cái chuyện này đúnglà khiến cô thấy thật khó tin, cũng đồng thời có cảm giác anh Young Minthật tuyệt vời, dường như không có gì là làm không được vậy.
Trái lại với cái ánh nhìn càng lúc càng tò mò hướng về phía trước của cô gái, giây phút đó, các chàng mỹ nam đang rơi vào tình trạng thật làtúng quẫn, luôn cố tìm cách quay mặt đi và tránh xa tầm nhìn của cô ra.
Ba đối một và vẫn bị thua đến thảm hại tới mức này, đó quả thực là nỗi nhục để đời mà.
_ “Nhưng sao bỗng dưng mua nhiều đồ thế hả anh?” – Mà toàn là những đồ không để lâu được nữa chứ?
_ “Thì tối nay chúng ta sẽ liên hoan mà.” – Nhìn thấy ánh mắt đầy nghihoặc của cô gái ấy, Young Min rất hào phóng giải đáp thắc mắc. – “Ngàymai là ngày bọn anh chính thức phát hành ca khúc mới. Cũng may là mọithứ đã hoàn thành xong sớm trước thời hạn.”
***
Tại một ngôi trường cấp ba nằm ở ngoại ô của Seoul, ngày hôm nay cũngkhông có gì khác biệt so với bao ngày khác, đám học sinh vẫn hoặc làchăm chú nghe giảng, hoặc đang đếm ngược đợi cho tới giây phút ra chơi.
Và cũng không phụ lòng chờ mong của một số người, cuối cùng thì tiếngchuông cũng reo lên. Chỉ chốc lát, lũ học sinh đã vội vã đổ dồn ra ngoài sân, những âm thanh ồn ào cũng phủ khắp không gian xung quanh ngôitrường.
Trong lúc này, các giáo viên đang vội vã thu thập sách vở chuyển sangtiết kế tiếp, ngay cả Sora cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, khi còn chưakịp thu dọn xong thì một vài cô nhóc đã vội chạy tới, vây quanh cô nóichuyện.
_ “Cô Sora này. Cô đã nghe tin gì về MS4 chưa?”
_ “Tin gì cơ?” – Cô giáo viên thực tập ngơ ngác hỏi lại, trong lòng cũng khá là tò mò đối với những gì liên quan tới nhóm nhạc đình đám này.Nhất là sau khi đã được gặp mặt một thành viên trong các chàng mỹ nam đó ngoài đời thật, cũng như biết được quan hệ giữa Minh Tuyết và bọn họ.
_ “Cô khôngbiết gì sao? Hôm nay là ngày MS4 tung ra ca khúc mới đấy.” – Một cô nhóc trả lời rất tự nhiên, trong đôi mắt cũng tràn ngập sự chờ mong. – “Hơnnữa, vài hôm nữa sẽ tổ chức buổi biểu diễn đầu tiên sau ngày trở về HànQuốc của nhóm. Nhưng nghe nói vé đã được đặt hết từ trước đó rất lâurồi. Giờ muốn mua cũng rất khó khăn.
Kì thật, Sora còn quá trẻ, hơn nữa tính cách cũng rất thoải mái, khiếnmấy cô nhóc nói chuyện không khác gì như đối với mấy người bạn đồng lứa. Cũng như lúc này, mấy cô bé rất hâm mộ MS4 đang quay sang bàn tánchuyện của các thần tượng không có chút kiêng dè gì cả.
_ “Vậy sao? Cô cũng rất muốn đi xem.” – Nghe đến việc MS4 tổ chức biểudiễn, Sora thấy thật hứng khởi và vui sướng. Tuy nhiên, khi nghĩ lại tới chuyện mua vé, cô cũng không nhịn được thở dài cùng với nỗi tiếc nuối. – “Làm sao mới mua được vé bây giờ?”
_ “Chắc là phải lùng mua ở chợ đen, lên mạng thử tìm hay nhờ người thân ở Seoul xem hộ thế nào thôi.” – Một cô bé xinh xắn trả lời. Nhưng mộtgiây sau, cô nhóc tựa như nhớ tới điều gì đó, vội quay sang chỗ Sora hỏi lại. – “ Nhưng chẳng phải lần trước Yo Seob đã về trường chúng ta sao?Em còn tưởng cô có quen biết với anh ấy cơ chứ?”
Không chỉ riêng mình cô bé ấy, mà hầu như tất cả những người nhìn rađược cô cũng có mặt ở đó lúc Yo Seob xuất hiện đều tưởng vậy hết.
Điều này đúng là oan uổng cho Sora mà. Đó cũng là lần đầu tiên cô gặpđược Yo Seob ngoài đời có được không? Nếu không phải nhờ Minh Tuyết, thì làm sao mà một giáo viên thực tập như cô lại có thể chính mắt trôngthấy và nói chuyện với chàng thần tượng xinh đẹp ấy được kia chứ?
_ “Không phải cô mà là bạn cô.” – Nghĩ một hồi lâu, nhưng cuối cùngSora cũng phải thừa nhận rằng có được tấm vé xem buổi biểu diễn thật quá khó khăn. Trong những trường hợp này, có lẽ cô nên thử xem phương phápđi cửa sau có khả thi hay không vậy. – “Cô sẽ gọi điện hỏi thử nhưng cócũng chẳng khả quan là bao nhiêu đâu.”
Mấy cái chuyện này thật ngại mở lời, mà cũng không nên để mấy đứa nhócnày kì vọng quá nhiều rồi lại càng thất vọng, nên cô cũng cứ nói trướcmột câu.
Giờ ra chơi cũng sắp hết, nhưng vây quanh Sora vẫn còn cả một đám nữsinh, đến mức ngay cả một khe hở để trông thấy cô giáo thực tập ấy cũngkhông có. Vì thế, đứng ở phía ngoài nhìn mãi không thấy người mình đangchờ, Hyun Joon chỉ cảm thấy thật khó chịu và bực mình, nhất là cậu lạiloáng thoáng nghe được tên của mấy tên ca sĩ đẹp trai từ miệng của người con gái ấy.
_ “Họ bị điên hết rồi.” – Không chỉ bên phía Sora mà hầu như trong lớplúc này, đâu đâu cũng đang bàn tán sôi nổi về buổi biểu diễn sắp tới của nhóm nhạc đình đám ấy. Cậu khẽ đảo mắt qua một lượt khắp xung quanh,chỉ một lúc thôi cũng đã dần có cái gọi là cảm giác nguy cơ càng ngàycàng mãnh liệt. – “MS4 thì có gì hay cơ chứ? Có gì mà phải hâm mộ đếnvậy nhỉ? Lại còn cái cô Sora này nữa, mấy tuổi rồi mà còn thần tượng casĩ đến như vậy? Là cô giáo mà thế à?”
Nhịn không nổi những bức xúc trong lòng, chàng mỹ nam khẽ lẩm bẩm trongbực tức, nhưng lại quyết không chịu thừa nhận rằng mình đang ghen tị.
***
Mãi mới lại chờ tới khoảng thời gian ra chơi tiếp theo, Sora lúc này khá tỉnh táo khi quyết định chuồn trước nghỉ ngơi, tránh bị đám học sinh bu quanh đến mệt lả như vừa nãy.
Cô gái ngồi xuống bàn của mình trong căn phòng giáo viên, bất giác lạilôi lon nước cam từ trong túi xách ra nhìn một lượt, như một thói quenkể từ khi có được nó cho tới nay.
Giây phút này, khi vừa nhìn thấy nó, cô gái chợt dâng trào cảm xúc mộtcách mãnh liệt. Cũng không để tâm gì tới xung quanh mà ôm lấy nó, nângniu như một báu vật, trong trí não Sora bất chợt bắt đầu với những liêntưởng đầy hư ảo đối với chàng trai dễ thương đến nao lòng ấy.
Mở ra khung cảnh của ảo tưởng là cảnh Sora đang ngồi trên chiếc ghếvới bộ váy lộng lẫy tựa một công chúa. Không gian xung quanh cũng dần mở rộng ra bởi hình ảnh những cặp đôi xinh đẹp đang khiêu vũ theo điệunhạc trong buổi tiệc.
Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy, ánh mắt của cô chỉ hướng về một phía, bỏ quatất cả mọi thứ đang xảy ra khiến cho cô gái dường như không còn thấy gìkhác ngoài hình bóng ấy. Xuyên qua những cặp đôi đang khiêu vũ, hình ảnh Yo Seo trong bộ trang phục của một hoàng tử ngày càng hiện rõ dần, tiến về phía cô giữa những hào quang lấp lánh và nụ cười làm mê mẩn cả tâmhồn các thiếu nữ.
_ “Ôi! Yo Seob! Thật là đẹp quá đi!” – Hiện thực lúc này chẳng có chànghoàng tử nào ở đây, cũng không có buổi tiệc nào hết, thậm chí trời cònchưa kịp đến tối. Nếu có cũng chỉ có một cô gái đang tì má vào lon nước, thả cho hồn bay đi tít tận trời cao, cuốn vào cõi mộng mà bỏ quên tấtcả hiện thực xung quanh mình.
_ “Sora! Cô Sora này!” – Một giọng nam trung niên vang lên, cố gắng gọihồn ai đó trở về. Tuy vậy, đối với cô gái đang mơ mơ màng màng với những ảo tưởng chỉ mãi là ảo tưởng kia, thì âm thanh ấy vẫn chưa đủ sức gâyảnh hưởng tới cô.
Phải một lúc lâu sau, Sora mới giật mình nhận ra có người đang gọi mình, đồng thời rời khỏi mơ ước xinh đẹp mà quay lại với hiện thực khắcnghiệt.
_ “Dạ. Có chuyện gì vậy thầy?” – Cô gái thận trọng hỏi lại, trong lòngliên tục vận chuyển những suy nghĩ xem bản thân có mắc lỗi gì quá lớntrong suốt quá trình thực tập hay không.
_ “Tôi định nhờ cô lên thư viện mượn giùm quyển sách ấy mà.” – Thấy vẻmặt căng thẳng của ai đó, ông thầy cũng đoán được phần nào, vội vàng lên tiếng giải thích ngay lập tức. – “Tôi bận quá, không có thời gian lênđấy tìm.”
Nghe thấy vậy, cô giáo viên thực tập mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đồngthời, cô cũng vội vã đứng dậy, đặt lon nước xuống bàn, cố gắng lên tìmthật nhanh trước khi hết giờ ra chơi.
_ “Vâng. Dù gì hiện giờ tôi cũng đang rảnh. Nếu thầy cần gấp thì để tôi lên tìm luôn vậy.”
_ “Ừ! Cảm ơn cô.”
Vì thế… cho nên… Sora cứ thế rời khỏi phòng giáo viên, bước đến thư viện mà không hề hay biết có một vài sơ suất nhỏ thôi cũng có thể sẽ khiếncô phải hối tiếc suốt mấy ngày hôm sau.
Ngay khi cô gái ấy vừa đi, Hyun Joon cũng vừa vặn lệnh khệnh tiến tớivới một đống vở bài tập, xếp chồng lên nhau cao ngất như núi. Chàng trai bước tới đặt hết chúng lên bàn Sora, sau đó mới đưa mắt nhìn quanh mộtlượt nhưng lại không hề thấy chút hình bóng nào của người con gái ấytrong căn phòng.
_ “Cái cô Sora này. Lại đi đâu mất rồi?” – Khẽ bực bội nói thầm trongmiệng, cậu nhóc dĩ nhiên không thể không oán thán khi nhìn lại cái đốngvở chất chồng lên nhau kia rồi. – “Mình khổ sở mang cái đống vớ vẩn nàyvào đây vì ai chứ? Thật là mất công quá đi!”
Cố gắng đến vậy chỉ để nhìn thấy ai đó thêm vài phút, tìm được cơ hộinói chuyện cũng như ghi điểm trong mắt cô, thế mà đến nơi lại không thấy nhân vật chính đâu cả. Còn điều gì đáng chán được hơn thế trên đời nàynữa đây?
Tuy nhiên, vì một người con gái, chàng mỹ nam vẫn rất kiên nhẫn đứngđợi, chỉ mong có được một giây chạm mặt trước khi vào lớp cũng tốt.
Cứ thế, Hyun Joon đã đứng được một lúc lâu, mắt cũng thấy sắp hết giờ ra chơi, vậy mà ngay cả cái góc áo của Sora cũng không thấy đâu cả. Cậunhóc hết đứng lại ngồi, liếc ngang liếc dọc, bồn chồn không yên, cho tới tận lúc đột nhiên nhìn sang bên trông thấy một lon nước cam ở trên bàn.
_ “Bỗng dưng lại thấy khát quá nhỉ.” – Vừa nói, chàng trai vừa cầm luônnó lên, bật nắp, ngửa đầu tu ực một hơi. Mặc dù biết nó là của Sora,nhưng Hyun Joon cũng chủ quan cho rằng cô gái ấy cũng không keo kiệt đến mức ngay cả một lon nước cũng phải luyến tiếc. – “Đỡ khát thật! Nhưngsao chẳng còn mát chút nào vậy? Rốt cuộc cô ấy đã mua nó từ lúc nàothế?”
***
_ “Đã vào giờ rồi kia à?” – Tung tăng bước trử lại với quyển sách trêntay, Sora lúc này vẫn rất hồn nhiên trở về phòng giáo viên mà không hềhay biết gì hết. – “Cũng may mình không dạy lớp nào vào tiết này cả.Chắc các thầy cô khác cũng đi hết rồi nhỉ?”
Quả đúng như những gì cô gái ấy nghĩ. Khi cô vừa mở cửa bước vào thìphòng giáo viên cũng thật trống vắng, ngoại trừ sự hiện hữu của mộtngười khiến cô phải sửng sốt đôi chút.
Rõ ràng là đã vào giờ, nhưng trước mắt Sora lúc này là hình ảnh của cậuhọc sinh ngoan Hyun Joon, mà theo như cô nghĩ nhẽ ra lúc này cậu phảiđang ngồi trên lớp chăm chỉ nghe giảng bài mới đúng.
_ “Uả! Hyun Joon. Em chưa vào lớp à?” – Ngạc nhiên hỏi lại, cô gái rấtvô tư nói ra những nghi hoặc của mình. Cũng có lẽ bởi ấn tượng của cậunhóc này trong cô quá tốt, đến nỗi trước những gì trước mắt, cô gái ấyvẫn không hề có chút ý nghĩ rằng ai đó đang trốn học. – “Chuông reo rồiđấy!”
Cũng không hềphụ lòng tin tưởng của cô, Hyun Joon lúc đó ứng đối rất nhanh nhạy, nóidối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Thậm chí vẻ mặt còn rất bìnhthản và thành thật, đến nỗi bất kì ai trông thấy cũng không hề có chútnghi ngờ.
_ “Các bạn nộp trễ nên em vừa mới đến thôi.” – Cậu nhóc mỉm cười, pháthuy sự mê hoặc của khuôn mặt mình đến mức tối đa, trắng trợn dùng sắcđẹp dụ dỗ ai đó. – “Em đã xin phép thấy là sẽ vào muộn nên không saođâu. Cô thử đếm kĩ lại xem có đủ vở không để em còn trở về nhắc nhở cácbạn chưa nộp.”
Chỉ có điều chiêu này đối với con người chậm hiểu như Sora là hoàn toànvô dụng. Huống hồ đối với cô, Hyun Joon đẹp thì đẹp thật, nhưng dẫu saocũng là học sinh cấp 3, nhỏ tuổi hơn, nên cuối cùng cũng bị quy hết vàodanh sách mấy thằng nhóc, không thuộc đối tượng bàn luận đến tình cảm.Vì thế, hành động đó của cậu cũng chỉ được cô cho rằng đó là biểu hiệncủa một cậu học sinh ngoan, không hề liên tưởng tới những điều xa xôihơn.
_ “Uh!” – Đứng trước cậu nhóc này, Sora không hiểu sao đột nhiên lại cócảm giác bản thân mình cũng còn không chững chạc bằng. Có lẽ bởi vì côvẫn quá ít tiếp xúc với cuộc đời nên đôi khi những suy nghĩ còn quá mứcđơn giản chăng?
Nghĩ một hồi nhưng cũng chẳng có biện pháp gì giải quyết được cá tínhvốn có của mình, Sora đành quyết không để ý đến mấy chuyện này nữa, khẽđưa mắt đảo qua một vòng và nhận thấy lon nước trên tay cậu nhóc.
_ “Ồ! Em cũng uống loại nước này à?” – Không hề nghĩ đến những điều sâuxa hơn, cô gái chỉ là thấy hứng thú với loại nước mà Hyun Joon cầm, bởiđơn giản đó thường không phải loại mà con trai hay chọn để uống. – “Côcũng có một lon…”
Cô ngừng lại… một giây.
Sau đó, như bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm ở đây, Sora mới giật mình đưa mắt nhìn về phía cái bàn của mình.
Hiển nhiên, sự thật mà cô không mong muốn nhất lại đang xảy ra trướcmắt, khi nơi đó trống rỗng không còn gì khác ngoài mấy quyển vở mới được đưa đến.
_ “Cái lon… lon nước…” – Mãi mới lắp bắp nói ra được vài từ, Sora cảmthấy như trái tim mình bị bóp nát, cả trời đất cùng sụp đổ khi nhận rađược điều gì đã xảy ra. Tuy trong trí não cô lúc này đang vang vọng cảnghìn lần lời cầu mong đây không phải là thật, nhưng trên chiếc bàn kiavẫn không hề xuất hiện thêm một lon nước nào cả.
_ “Cái này hả?” – Không hề hay biết gì đến sự bàng hoàng đến mức như cảngười vừa rơi vào hầm băng của Sora, Hyun Joon lúc ấy rất vô tư mở miệng nói một câu, thậm chí còn nhấc lon nước thêm uống ực thêm một ngụm đầysảng khoái. – “Em thấy khát quá nên uống rồi. Lát nữa em sẽ mua cho cômột lon khác nhé!”
Đó… đó quả thật là lon nước cam yêu quý của cô ư? Lon nước mà chính tayYo Seob đã mua tặng cô? Lon nước mà cô chỉ dám nâng niu ngắm nhìn, cấtgiữ cẩn thận như một bảo vật hay sao?
_ “Cái gì cơ?” – Hét lên thất thanh ngay khi nhận ra được sự thật đaulòng đã không có gì có thể thay đổi, Sora gần như phát điên bổ nhào đến, giật lấy lon nước ôm vào lòng. Tuy nhiên, ngay khi vừa chạm được vàonó, cảm giác nhẹ tênh khiến cô cảm thấy thật kinh hoàng, tay khẽ runnâng nó lên, từ từ dốc ngược xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía nókhông rời.
Ngay cả một giọt nước cũng không rơi ra.
Lon nước đã hết nhẵn, chỉ còn lại chiếc vỏ không.
Thất hồn lạc phách nhìn kỷ vật duy nhất mà chàng thần tượng xinh đẹp như thiên thần để lại ình giờ đã trở nên rỗng tuếch, Sora không biếtphải dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng lúc này của mình cả. Thậm chícô còn cảm thấy như không có bất cứ thứ gì đáng giá trong cuộc đời nữa,cũng rất muốn giết chết một ai đó để giải toả nỗi ức chế trong lòng.
Đứng ở phía ngoài nhìn thấy dáng vẻ của Sora lúc này, Hyun Joon cũng bắt đầu cảm thấy có gì không ổn. Khuôn mặt cô gái ấy giờ chỉ còn lại một vẻ ngẩn ngơ, tiếc nuối như vừa cẩm dao cắt mất một miếng thịt của bảnthân, khiến cho cậu cũng nhận thấy được sự việc có vẻ rất trầm trọng.
Không khí như ngưng kết lại trong một khoảnh khắc, nhiệt độ ngày cànggiảm dần, vẻ mặt của ai đó ngày càng u ám khiến Hyun Joon không tự chủđược mà lùi lại vài bước. Cậu có một linh cảm như nếu mình còn tiếp tụcđứng gần người con gái ấy thì sớm hay muộn cũng bị giết chết.
Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cậu vẫn nhìn về phía Sora không rời,thế nên khi cô đột ngột ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Hyun Joon khiến cậu cũng giật mình hoảng hốt.
_ “Cô không biết đâu! Bắt đền đấy!” – Vượt qua mọi sự dự đoán, điều màcậu học sinh nhận được không phải là bị bóp chết tươi, mà là cảnh Sorabật khóc ngon lành. Lon nước quý báu của cô, lon nước suốt ngày cô cầmbên mình, thỉnh thoảng khẽ ngắm nhìn một chút, không bao giờ dám có ýnghĩ mở ra uống lấy một ngụm, giờ đã thành cái vỏ rỗng. – “Làm thế nàobây giờ?”
Kì thực, không phải cô không có cái ý nghĩ muốn giết chết Hyun Joon,nhưng trí não cô không hiểu sao lúc này lại trở nên lý trí đến lạ kì?Không nói đến việc cậu nhóc không biết đến tầm quan trọng của lon nướcnên chỉ vô tình uống, mà quan trọng nhất là có giết Hyun Joon thật thìcũng chẳng khiến cái lon yêu quý này trở lại nguyên lành như cũ được.
Dẫu vậy, đau lòng là vẫn không tài nào tránh khỏi. Quà tặng của Yo Seobphải nói là cực kì hiếm hoi, vô cùng quý giá, giờ lại bị mất vì cái lýdo này, không tiếc đến đứt ruột đứt gan mới là chuyện lạ.
_ “Cô… sao thế?” – Nhìn thấy người con gái đó giờ khuôn mặt đầy nướcmắt, khóc bù lu bù loa, đến Hyun Joon cũng hoảng hồn, luống cuống khôngbiết phải làm gì trong hoàn cảnh này nữa. – “ Cô đừng khóc nữa mà. Em sẽ đến cho cô lon nước khác được không?”
Ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy vì một lon nước khiến Sora phải ứcđến phát khóc thế này thì bản thân nó chắc có cái gì đó không tầmthường. Nhưng uống thì cũng đã uống rồi, nước đã xuống sạch bụng, cậucũng chỉ còn biết nói mỗi câu đó mà thôi.
_ “Có tiền cũng không mua nổi cái khác nữa đâu.” – Nếu tiền có thể khiến cho Yo Seob tặng cô một lon nước cam nữa thì cô cũng không phải đaulòng đến mức này. Nó là kỷ niệm, là vô giá đấy có biết không? Nghĩ đếnđiều này, Sora thật muốn phát điên lên, tức giận ném cái vỏ lon về phíacậu nhóc rồi đùng đùng bỏ đi về phía cửa. – “Đừng có mà để cô phải thấymặt em nữa. Hừ!”
Nếu không, cô sẽ thật sự ra tay gây ra án mạng mất. Dù thế nào thì trong những lúc cô sắp ức đến phát điên này, tên thủ phạm kia tốt nhất là vẫn nên tránh xa cô ra cho khuất mắt.
Để lại một câu như thế, Sora giận dỗi bỏ đi mất tiêu, còn lại một mìnhHyun Joon đứng sửng sốt trong phòng giáo viên, đến tận giây phút ấy vẫnkhông biết thực ra mình đã làm sai điều gì.
_ “Gì chứ? Có cần phải bực bội đến vậy không? Chỉ là một lon nước thôimà.” – Nhìn thấy Sora bỏ đi tuyệt tình như thế, Hyun Joon cảm thấy thậtkhó chịu, tâm trạng cũng thật phức tạp, áy náy xen lẫn với bực bội. –“Em đâu có biết cô lại thích nước cam đến như vậy chứ?”
* * *
Cứ như vậy, đến lúc trời tối, ngoài Hyun Joon ra lại có thêm một kẻ xấusố phải hứng chịu nỗi buồn đau uất ức của Sora. Hiển nhiên người đóchính là cô bạn thân đáng thương của cô gái ấy, Minh Tuyết.
Cũng không biết là đã ngồi nghe ai đó khóc lóc thê thảm, mắng mỏ cậu học sinh ngốc nghếch kia đến mấy tiếng, nhưng Minh Tuyết cảm thấy lưng cũng mỏi, mà tai cũng mệt, đành mở miệng an ủi mấy câu.
_ “Sora à! Sao cậu cứ phải làm quá lên như thế chứ? Chỉ vì một lon nướcmà cậu đối xử với người ta như vậy có được không?” – Kì thực, điều màMinh Tuyết cảm thấy khó hiểu hơn là cái tên Yo Seob xấu xa đó có gìkhiến cô bạn mình phải mê mệt đến vậy kia chứ? Chỉ một lon nước cậu đưakhiến cô bạn mình kêu khóc như sắp tận thế tới nơi, nếu đó mà là một con thú bông hay cái điện thoại thì chắc có người phải chết rồi. – “Dù gìcậu cũng là giáo viên, không nên để tình cảm xen vào nhiều như vậy chứ.”
Nhưng mà Minh Tuyết à, cô thì không thấy mấy thứ đó hiếm lạ gì, bởi côkhông phải fan hâm mộ của bọn họ, lại càng không hiểu được những thứ đơn giản như thế chính là các báu vật vô giá của các fan. Đối với họ, ởtrước thần tượng của mình, không có phân chia giáo viên hay học sinh gìhết, chỉ có các chàng thần tượng mà thôi.
Thế nên, nếu để các fan khác biết chuyện này, thì tội của thằng nhóc đó là tội chết rồi đó biết không?
_ “Nhưng nó rất quan trọng với mình. Cực kì, cực kì quan trọng.” – Soramở miệng nói, xen lẫn với những tiếng nấc do hậu quả của việc đã khócquá nhiều. – “Nó là của MS4 mà. Cậu có biết rằng mình rất rất rất thíchbọn họ hay không?”
Chỉ có một mình Minh Tuyết là sướng không biết đường sướng vậy thôi.Được chung nhà với bốn chàng mỹ nam đứng đầu giới showbiz, được họ quantâm săn sóc đến mức đi xa cũng đưa đón tận nơi, đó vốn cũng là mơ ướccủa không biết bao nhiêu cô gái trẻ. Vậy mà cái kẻ chẳng phải làm gìcũng nhận được diễm phúc này lại không biết cái gì gọi là quý trọng thếđấy.
Trước thái độ bình thản của Minh Tuyết, Sora thấy ức chế đến chết điđược, lòng cũng đang nhỏ máu. Cơ hội quý báu này mà rơi xuống đầu cô cóphải tốt biết bao.
_ “Được rồi!” – Minh Tuyết cảm thấy thật chán nản với cái tính cố chấpcủa ai đó, đành buông tay đầu hàng. Hai người đúng là như người của haithế giới khác nhau vậy, nói hoài cũng không thể cảm nhận được cảm giáccủa đối phương trong việc này. Cô cũng phải rất cố gắng để không phátcáu với sự đam mê quá điên cuồng của ai đó, cảm thấy tất cả thật khôngđáng. Thế mới thấy, sức mạnh của các thần tượng thật đáng sợ. – “Mình sẽ xin cho cậu ảnh và chữ kí của MS4 là được chứ gì? Cậu đứng ầm ĩ nữa! Đi ngủ sớm đi! Mai cũng đừng có cau gắt với học sinh của mình như thế nữa, nghe chưa?”
_ “Thật à?” – Không tin nổi vào những gì tai mình đang nghe thấy, Sora không nhịn được hỏi lại.
Trời ơi, cô sẽ có được chữ kí của MS4 sao? Không phải cô nghe nhầm đúng không? Là chữ ký do chính tay các chàng thần tượng ký lên ảnh, kèm theo dòng chữ: “dành tặng riêng cho Sora” đúng hay không?
Chỉ cần nghĩ tới thôi là đã thấy hạnh phúc vô cùng rồi.
Thế rồi, khi người con gái ấy đang chìm trong sự sung sướng, cô dườngnhư chợt nhớ ra điều gì đó, vội vã giật mình quay lại với Minh Tuyết,yêu cầu một sự bảo đảm chắc chắn.
_ “Cậu không được nuốt lời đâu đấy nhé!” – Loại chuyện này mà sau cùngmới phát hiện chỉ là mừng hụt một hồi, chắc là cô sẽ phát điên luôn. Thế nên, ai đó đã nói ra thì không được đổi ý, càng đừng mơ đến chuyện nuốt lời.
_ “Uh!” – Dõng dạc khẳng định lại một lần nữa, Minh Tuyết mãi mới khiếncho Sora tin tưởng cúp máy. Sau đó, khi đã coi như giàn xếp ổn thoả xong việc này, cô vươn tay ôm con gấu bông vào lòng, bật ti vi lên xem đểquên đi những cảm giác bực bội do cuộc nói chuyện vừa nãy mang lại. Vàcũng nhờ vậy, cô mới nghe thấy được một đoạn nói về MS4 trong lúc chuyển kênh.
“Chỉ sau một ngày ra mắt, bài hát mới của MS4 ngay lập tức đã lọt vàodanh sách những bài hát hot nhất với số lượt xem đã lên trên 2 triệu.Đồng thời, ca khúc này cũng đang tạm vươn lên vị trí dẫn đầu tại rấtnhiều bảng xếp hạng trong và ngoài nước. Đây cũng là ca khúc đạt đượcnhững mức kỷ lục trong số lượng đĩa được bán và đặt hàng trong thời gian ngắn. Điều này một lần nữa cho thấy sức ảnh hưởng rất lớn của MS4 đếnthị trường âm nhạc, ngay cả những thị trường khó tính như Nhật Bản cũngkhông phải là một ngoại lệ.”
_ “Ồ! Cũng không tồi nhỉ?” – Một giọng nói đột ngột vang lên ngay phíasau làm Minh Tuyết. Cô gái vội vã quay lại phía sau, cũng thấy đượckhuôn mặt xinh đẹp tựa như yêu nghiệt của người đó đang mỉm cười.
_ “Uả! Anh Young Min!” – Vừa nhận ra là cậu, Minh Tuyết đã rất hào hứngmở miệng nói về ca khúc mới của bọn họ. – “Anh vừa nghe thấy gì không?Ca khúc của mọi người đang được đánh giá rất cao đấy. Thật là tuyệt ghê! Đúng là không uổng công các anh tất bật suốt cả tuần qua mà.”
Nhìn vẻ mặt hăng say của cô gái ấy lúc này, chàng mỹ nam có cảm giácđược sự vui mừng của cô, trong lòng cũng thấy có cảm giác thành tựu. Đây cũng là lý do mà những thần tượng như các cậu cho dù có vất vả thế nàocũng vẫn cố gắng tới cùng, tất cả chỉ vì sự thừa nhận và ủng hộ củangười nghe mà thôi.
_ “Để giữ được phong độ của một nhóm nhạc nổi tiếng cũng là một điều khó khăn, khiến bọn anh không ngừng phải khắt khe với bản thân để đạt đượcnhiều thành tựu hơn. Nhưng anh phải thừa nhận thành quả lần này đúng làkhiến bọn anh không uổng công thật.” – Chàng trai khẽ mỉm cười, cũngngồi xuống tựa vào sau ghế. – “Nhưng anh còn chuẩn bị một điều bất ngờkhác dành cho sự cố gắng của em trong tuần qua đấy.”
* * *
Vẫn ngôi trường cấp ba quen thuộc, không gian vẫn là khung cảnh lũ họcsinh đang ầm ĩ trước lúc vào học, có một cô gái đang bước tới nơi ấy với tâm trạng có chút nặng nề. Tuy lúc được biết sẽ có vinh dự có được chữ kí hiếm hoi của MS4, Sora cảm thấy hạnh phúc rất nhiều, nhưng cứ bướctới phòng giáo viên, cô lại nhớ tới lon nước yêu quý đã luôn ở bên cạnhtrong suốt thời gian qua, không thấy tiếc nuối chút nào mới là lạ.
Thở dài một hơi để lấy lại cảm xúc bình thường của một giáo viên, Soranghiêm trang bước tới phòng với vẻ ngoài tươi tắn, nhưng trong lòng vẫncó chút hi vọng đừng chạm trán với Hyun Joon. Bởi ngay lúc này, cô cũngkhông biết nên phải đối xử thế nào với cậu nhóc đó sau tội lỗi tày trờicủa nó ngày hôm qua cả.
Tuy nhiên, lúc đến gần chỗ ngồi của mình, trong đôi mắt cô gái ấy chỉcòn lại một sự kinh ngạc vô cùng. Bởi trên chiếc bàn nho nhỏ của cô lúcnày chất đầy những lon nước cam được xếp ngay ngắn, chúng nhiều đến mứcchẳng còn chút chỗ trống nào để cất túi xách nữa cả.
Đứng nhìn cái bàn trong vài giây, người con gái ấy bắt đầu đưa mắt nhìnquanh một lươt, và cũng không khó gì để trông thấy Hyun Joon đang đứngthập thò ngoài cửa. Cứ một lát, cậu nhóc lại ngước nhìn vào trong, vẻmặt có chút căng thẳng và lo lắng, hi vọng ai đó không chán ghét cậucũng như lời xin lỗi chân thành hết mức này của cậu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hyun Joon lúc này, Sora chợt cảm thấy rất muốncười, những cảm xúc khó chịu trong lòng cũng bất chợt tan biến không còn chút gì. Nhất là khi thấy ai đó cứ lén lén lút lút mãi, biểu hiện rấtnghiêm trọng làm cô không nhịn được muốn hỏi trông cô như là người đángsợ đến cái mức vậy sao?
Kì thực, nếu không phải hôm qua đã biết được sẽ được đến bù bằng chữ kíquý giá của MS4, thì cậu nhóc có mang tới gấp 10 lần số lon nước nàycũng bị Sora liệt vào sổ đen. Tất nhiên, bản thân người con gái ấy sẽkhông bao giờ nhận thấy được rằng mình lúc giận dữ lên trông đáng sợ đến thế nào.
Lại một lần liếc vào trong chờ mong, nhưng lần này Hyun Joon vừa mớinhìn vào trong thì đã bị sự viẹc trước mắt doạ giật nảy mình, bởi gươngmặt cậu nhóc ấy lúc này suýt thì chạm phải Sora. Sự tiến gần đột nhiêncủa cô gái ấy khiến cậu chút nữa thì giật mình hô lên một tiếng, cũngmay đã kịp thời bảo trì sự bình tĩnh để không bị thất thố.
_ “Cô… Cô Sora!” – Hoảng hốt không biết phải nói gì trong tình cảnh độtnhiên phát sinh này, Hyun Joon bất giác lùi lại mà bản thân cũng khônghề hay biết, cho tới tận khi chạm phải bức tường sau lưng, tí nữa thì bị trượt ngã.
Nhớ đến vẻ mặt giận dữ mà không thể phát tiết của Sora hôm qua, cùng với lời cảnh cáo của cô, cậu nhóc không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nướcbọt. Cô ấy đột nhiên tới gần thế này, không biết là đã tha thứ, hay việc này lại càng khiến cô giận thêm mà muốn cho cậu tử hình luôn một lầnvậy?
Mà thôi, chỉ cần cô ấy thấy hài lòng, muốn chém muốn giết gì cũng được.Chỉ mong cô đừng có lại cứ thế bỏ đi trong bực bội như hôm qua là đượcrồi.
Vẻ mặt của Hyun Joon lúc này, chỉ cần thêm một chút nữa thì không khácgì một tử tù đang anh dũng bước lên đoạn đầu đài cả. Sora phải cố gắnglắm mới không cười ra tiếng, bỗng dưng trong trí não nảy ra cái ý tưởngmuốn trêu chọc cậu nhóc này một chút.
_ “Cái đống nước kia là em mua hả?” – Lời nói lạnh băng, khuôn mặt cũngkhông biểu cảm, không thể đoán ra lúc này người con gái ấy là vui haygiận. Nhưng cái ánh nhìn của cô khiến cho ai cũng chỉ cảm thấy khôngchút tình cảm nào.
Đến giờ mới dám ngước mắt lên nhìn khuôn mặt người con gái ấy thì lạinhận được kết quả không như mong đợi, cậu nhóc khẽ cúi đầu trong thấtvọng, cảm giác như vừa bị một gáo nước đá vừa dội vào người. Trong lòngthấy rất buồn, rất đau.
Hoá ra, cho dù làm gì cũng chỉ là vô ích thôi ư? Cô ấy đã chán ghét cậuđến cái mức ngay cả một chút cảm xúc, ngay cả là giận dữ quát tháo cũnglười thể hiện với cậu sao?
_ “Em xin lỗi!” – Bất giác mở miệng trả lời trong vô thức, Hyun Joonhiện tại đang chìm ngập trong đám cảm xúc hỗn độn nên cũng không nghĩ gì trước khi nói cả. – “Tại vì em nghĩ rằng cô có vẻ thích nước cam nênmới mua cho cô thật nhiều.”
Hơi cau mày một chút, Sora dường như đã cảm thấy có điều gì đó bấtthường đang xảy ra. Cảm xúc và vẻ mặt của cậu học sinh trước mắt cô lúcnày hình như có chút hơi quá thì phải. Cô có cảm tưởng như chỉ cần mìnhtiếp tục nói những lời lạnh băng như vậy thì Hyun Joon rất có khả năngsẽ đau buồn và tự trách tới mức đi tìm chết vậy.
Khẽ lắc đầu, cô tự thấy mình có lẽ đã nghĩ hơi nhiều. Nhưng dù sao thìcô cũng dẹp bỏ cái ý tưởng trêu chọc cậu nhóc này thêm nữa vậy, nếukhông có gì xảy ra thì cô có mà khóc không ra nước mắt luôn.
_ “Đúng là hơi nhiều. Tôi có uống đến đau bụng cũng không hết cái số này được.” – Từng này cũng khoảng hơn ba mươi lon chứ có ít đâu. Cô cũngchưa bao giờ nói rằng mình đam mê uống nước cam đến vậy, huống hồ cóthích mà thấy cái đống này thì cũng đành chịu. – “Thôi được rồi! Chuyệnqua rồi thì cũng đành thôi. Tôi cũng xin lỗi em vì việc ngày hôm quanhé!”
Mặc dù có bực tức đến thế nào nhưng hôm qua nổi giận với cậu quá trầmtrọng khiến cô cũng có chút áy náy. Thôi cứ coi như việc này chấm dứthết ở đây là được rồi.
_ “Cô không giận thật chứ?” – Tưởng bản thân đã hoàn toàn hết hi vọng,lại đột nhiên nghe được những lời này của Sora, Hyun Joon không dám tinvào tai mình nổi nữa. Cậu ngước lên với khuôn mặt sáng rỡ, thêm cùng với vẻ đẹp trai vốn có cũng đủ mê chết người.
Nhưng lọt vào đôi mắt Sora lúc này thì chỉ liên tưởng tới hình ảnh củamột chú cún con đáng yêu. Thế mới thấy ai đó đúng là thiếu dây thần kinh lãng mạng đến trầm trọng.
_ “Uh!” – Khẽ gật đầu xác nhận thêm lần nữa cho cái dáng vẻ có chút khoa trương của cậu học sinh, Sora cũng tiện thể đưa ra cái phương án nhanhchóng giải quyết cái đám nước cam này trước khi chúng trở thành tiêuđiểm của mọi sự chú ý. – “Nhưng mà quá nhiều, tôi cầm về cũng không nổi. Hay là lát nữa đem chia ọi người cùng uống cho vui.”
Trước mặt của một chàng trai, lại kêu người đó đi chia quà tặng của cậutặng mình cho những người khác, chỉ mấy người vô tâm như Sora mới làmđược như vậy.
_ “Không được!” – Hiển nhiên ý tưởng này lọt vào sự phản đối quyết liệtcủa Hyun Joon rồi. Cái đám nước cam này cậu đã mất công đi mua về chocô, làm sao có thể để cả lớp uống được kia chứ. Vừa nhắc đến vấn đề này, ánh mắt của cậu cũng trở nên nghiêm túc hẳn, khiến ngay cả Sora cũngkhông kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột này, cứ như hai người vừađổi chỗ lại cho nhau vậy. – “Cô không được cho ai đâu đấy. Nếu cần látnữa em sẽ mang về cho cô. Nhất định phải đem chúng về uống hết đấy nhé.”
_ “Hyun Joon!” – Vừa nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc trên hành lang, một cô bé xinh xắn,thân hình mảnh mai, mái tóc cắt tới vai hào hứng chạy tới gần, dường như đang rất gấp gáp báo cho cậu biết một tin vui nào đó.
Nhưng nhân vật chính được nhắc đến, Hyun Joon lúc này thì lại không có vẻ gì là chào đón cô bé ấy cả. Cậu nhóc quay người lại nói một cách miễn cưỡng, trong lòng thì luônnghĩ tới việc nếu người hiện đang gọi tên cậu là cô Sora thì có phải làtốt biết bao.
_ “Có chuyện gì thế?” – Giọng nói đầy chán ngán, như thể đang thúc giụcai đó nói nhanh cho xong rồi đi đi, đừng có đứng đó làm phiền tới cậunữa.
Nghĩ kĩ lại, cậu nhóc cũng cảm thấy bản thân tuy không đẹp bằng các thần tượng nổi tiếng nhưng cũng là một mỹ nam, biểu hiện cũng khá tốt, vậymà Sora cũng chẳng thèm liếc mắt thêm một cái. Đã thế suốt ngày bị cáibà đàn ông này bám theo lải nhải đầy phiền toái. Nếu không phải cô làbạn thân từ nhỏ thì cậu cũng đã mặc kệ không thèm để ý gì tới cô rồi.
_ “Nè! Cái tên chết tiệt kia! Cái thái độ thế là sao hả?” – Cái kiểu nói chuyện như thế của tên nhãi này khiến cô nhóc Na Jin thật muốn xông lên đấm ột trận. Từ nhỏ đến lớn, hai người lúc nào thấy mặt nhau cũngnhư oan gia vậy. – “Là tên nào đã tới cầu xin tớ mua vé của MS4 đó hả?Mà cũng lạ thật đấy. Cậu từ trước tới nay có bao giờ hâm mộ các nhómnhạc đâu mà bỗng dưng đòi đi xem thế? Nếu cậu không phải là bạn thân từnhỏ của tớ thì tớ đã mặc kệ rồi.”
Nói rằng Hyun Joon bỗng dưng trở thành fan hâm mộ các ngôi sao âm nhạc,có đánh chết cô cũng chẳng tin. Tuy nhiên, việc cậu đến nhờ cô mua vé hộ là thật sự đã xảy ra, khiến cho cô bé không nhịn được tò mò hỏi.
_ “Cầu xin cái gì chứ? Là nhờ vả một cách chân thành mà!” – Cái kiểunói của cái con nhóc Na Jin này lúc nào cũng khiến cậu thật bực mình,nghe cứ như cậu bị hạ xuống thấp một bậc vậy. Hyun Joon trợn mắt lên đầy thách thức, vẻ mặt như đang thể hiện lòng tự tôn của cậu là không thểbị ai chà đạp cả.
Nhưng mà nói thì mới nhớ, đúng là cậu đã từng nhờ vả chuyện này thật.Vốn là biết Sora hâm mộ MS4 nên mới nảy ra cái ý tưởng này, vừa vặn lấynó để bù lại lon nước hôm trước đã uống cũng tốt.
Gật đầu tán thưởng ý tưởng của mình, Hyun Joon ngay lập tức với tay giật luôn hai tấm vé trên tay Na Jin, đồng thời vươn ngón tay đẩy đầu cô rasau.
_ “Mau đưa đây đi chứ! Nhiều chuyện quá!” – Ý là đưa xong rồi thì biến đi đi, đứng đây chắn đường chắn lối làm cái gì.
_ “Cái... Cái tên Hyun Joon này.” – Đứng sững sờ nhìn ai đó cứ thế bướcqua mình đi mất tiêu, Na Jin không thể nào tin được vào mắt mình nữa.Đây chính là thái độ của người vừa được cô giúp đỡ sao? Tại sao cô lạicó cảm giác như vai trò của hai người bị đổi ngược lại thế nhỉ? Càngnghĩ lại, cô nhóc càng thấy điên ruột mà. – “Lần sau mà nhờ nữa thì cócầu xin cũng đừng mong mình giúp. Hừ!”
* * *
Đi lòng vòng quanh trường đã vài vòng nhưng bóng dáng của người mà HyunJoon muốn tìm cũng chẳng thấy đâu. Cậu đã đi hết những nơi mà Sora haytới, từ phòng giáo viên sang thư viện, rồi lại qua lại hành lang của các lớp nhưng kết quả vẫn là không có.
_ “Lại chạy đâu nữa rồi? Cái cô này sao cứ loáng cái là mất tiêu như vậy chứ?” – Nói rồi, cậu đảo mắt nhìn qua hai tấm vé trên tay, khuôn mặtchợt thoáng qua vẻ tiếc nuối. – “Mà sao vé của MS4 lại vừa đắt vừa khókiếm thế chứ? Chỉ có hai tấm thôi mà mất luôn cả tháng tiêu vặt của mình rồi. Nếu không phải cái cô giáo trẻ con ấy thích họ thì… Chắc là cô ấysẽ vui lắm đây.”
Nói đến vậy, cậu nhóc không nhịn được nghĩ tới khuôn mặt hạnh phúc rạngngời của ai đó khi nhận được món quà đặc biệt này. Cô ấy sẽ rất vui vẻ,rất cảm kích và cũng sẽ để mắt tới sự cố gắng của cậu. Và rồi hai ngườisẽ cùng nhau đi tới xem buổi biểu diễn, trên đường sẽ cùng nói chuyện và cô ấy sẽ có dịp hiểu biết nhiều hơn về cậu.
Cứ thế, Hyun Joon vừa đi trên đường vừa tưởng tượng, trên khuôn mặt bất giác mỉm cười tươi rói như vừa bắt được vàng.
Trong lúc đang ngây ngốc với những liên tưởng, Hyun Joon cứ thế bước tới một góc vắng của sân trường, cũng rất tình cờ thấy được cô gái mà mìnhđang mong mỏi được thấy mặt.