Trong nháy mắt, mặt của Triệu Trinh tái nhợt, hắn cố gắng tự trấn tĩnh, ôm Chu Tử thả lên giường. Sau đó, hắn kéo chăn bọc Chu Tử lại, lúc này mới nói: "Ta đi gọi đại phu tới!"
Chu Tử đỏ bừng cả mặt, níu hắn lại: "Không cần gọi đại phu, gọi Ngân Linh lại đây là được!"
Vẻ mặt Triệu Trinh nghi vấn nhìn nàng.
Chu Tử hít một hơi: "Dù sao cũng không có nguy hiểm gì!"
Triệu Trinh cau mày, không thực sự tin tưởng Chu Tử.
Chu Tử đành phải cam đoan nói: "Thật sự không nguy hiểm, không cần gọi đại phu, cứ bảo Ngân Linh gọi y nữ họ Hồ trong phủ tới là được!"
Chu Tử đứng dậy sửa sang quần áo lại một chút, lấy quần áo cho Triệu Trinh thay, sau đó đuổi Triệu Trinh đi ra ngoài.
Kỳ thật trong lòng Chu Tử cũng có chút thấp thỏm, chẳng qua vì an ủi Triệu Trinh, nàng mới nói như vậy.
Ngân Linh nhanh chóng dẫn Hồ y nữ tới.
Dáng vẻ Hồ y nữ năm nay khoảng hai mươi sáu hai bảy tuổi, nàng vốn là y nữ hầu hạ trong cung Cao Thái phi, sau cũng đi theo đến đất phong Nam Cương của Nam An vương, nàng được Thái phi ban cho Nam An vương. Kể từ khi Nam An vương khai phủ đến nay, nàng đã ở trong phủ Nam An vương chín năm trời.
Nam An vương thân thể khỏe mạnh, trên cơ bản không hề sinh bệnh, lại ngại nàng là nữ, cho nên chưa bao giờ gọi nàng tới. Hồ y nữ đành phải yên lặng chờ đợi ngày Vương phi vào phủ, để mình có thể thực hiện khát vọng được trổ tài.
Ai ngờ, Vương gia mãi không thành thân, Vương phi không thấy tăm hơi, Chu trắc phi cũng có bị bệnh vài lần, nhưng Vương gia cũng chỉ tìm hai gã tham tiền phá của Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh kia!
Nghĩ đến Vương gia thưởng cho Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh vạn lượng vàng, trái tim Hồ y nữ không khỏi co rút đau đớn.
Rốt cục, Chu trắc phi được Vương gia phù chính, làm chính phi; mà nàng lại thật vinh hạnh, ngay sau ngày Chu trắc phi được phong phi, nàng đã được mời tới đây!
Tóm lại là, khi Ngân Linh phái tiểu nha đầu đến mời vị y nữ họ Hồ đã long đong lận đận một khoảng thời gian dài này, nàng ta đương nhiên sinh ra một loại cảm giác lâng lâng vui mừng như một viên ngọc sáng cuối cùng cũng được khám phá.
Đây là lần đầu tiên Chu Tử cho gọi Hồ y nữ.
Thỉnh thoảng nàng vẫn nghe Cao Thái phi đề cập tới, nói vị Hồ y nữ này khám phụ khoa, nhi khoa đều không tệ, lần này nàng ngại gọi Hứa đại phu và Hầu đại phu, cho nên mới mời Hồ y nữ đến đây.
Kể từ lần trước bị Chu Tử khiển trách, Ngân Linh vẫn thật cẩn thận. Sau khi Hồ y nữ lại đây, nàng bảo tứ Thanh canh giữ bên ngoài, còn mình cùng Hồ y nữ tiến vào phòng ngủ của Vương gia và Vương phi.
Hồ y nữ có gương mặt tròn tròn, lông mày nhỏ nhắn, cong cong trắng trắng rõ ràng, thoạt nhìn rất chỉnh tề. Diện mạo của nàng ta khiến cho Chu Tử có phần thấy quen thuộc.
Nàng ta cầm lấy áo khoác dính máu của Vương gia lên nhìn một chút, sau đó lại cẩn thận chẩn mạch, lúc này mới hỏi: "Vương phi có tự cho bú hay không?"
Bởi vì lần này Chu Tử xuất huyết sau khi sinh, uống nhiều thuốc, ngực không có sữa, cho nên Triệu Sam vẫn bú sữa của nhũ mẫu. Nàng nghĩ ngợi một chút, đang muốn trả lời, Ngân Linh ở bên cạnh thấy nàng trầm tư, vội nói: "Không có."
Hồ y nữ lúc này mới nói: "Theo như màu máu, hẳn là nguyệt tín của Vương phi ngài đã đến rồi!"
Chu Tử sửng sốt, vội nói: "Hôm nay Sam nhi mới đầy tháng, nguyệt tín của ta đã tới rồi, điều này không bình thường a?"
Hồ y nữ cười nói: "Lúc Vương phi ngài sinh Thế tử, sản dịch chảy trong bao lâu?"
Chu Tử nghĩ nghĩ, tính toán một chút, rồi mới nói: "Khoảng hai mươi ngày thì phải!" Nàng nhìn Ngân Linh, muốn chứng thực.
Ngân Linh trí nhớ tốt nhất, tính toán cũng nhanh, rất khẳng định nói: "Lần trước sản dịch chảy hai mươi hai ngày!"
Chu Tử gật gật đầu, nhìn Hồ y nữ.
Hồ y nữ nhìn thấy Vương phi dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn mình, trong lòng thực thích, cảm thấy bản thân mình thật thông minh a, nàng mỉm cười nói: "Vương phi, nguyệt tín thì sao?"
Chu Tử đỏ mặt.
Ngân Linh cảm thấy xấu hổ là đúng, nàng cũng có chút đỏ mặt thay Vương gia cùng Vương phi.
Chu Tử rũ mí mắt xuống, nói: "Nguyệt tín còn chưa đến, đã mang thai lão Nhị rồi."
Hồ y nữ thực quyền uy gật gật đầu: "Đây là ám thai, rất bình thường!"
Lúc này Chu Tử mới yên lòng, vội hỏi: "Vậy lần này thật sự chỉ là nguyệt tín?"
Hồ y nữ cười, đứng dậy nhún người hành lễ, nói: "Chúc mừng Vương phi, thân thể của ngài đã phục hồi như cũ, nguyệt tín đã tới rồi!"
Biết thân thể mình khôi phục, Chu Tử cũng thật vui mừng, hỏi: "Ngươi có biết Hồ ma ma tổng quản Diên Hi cư của Vương phủ trước kia không?"
Hồ y nữ thực cung kính đáp: "Bẩm báo Vương phi, đó là cô cô của nô tỳ."
Chu Tử vừa nghe vậy, cảm thấy thực vui vẻ, vừa định nói "Cô cô của ngươi là mẹ nuôi của ta", nghĩ lại một chút, lại cảm thấy không thích hợp, liền nuốt những lời này xuống, nàng nghĩ, mình muốn biểu đạt lòng cảm kích với Hồ ma ma, có rất nhiều biện pháp, cần gì phải làm nghịch ý của Vương gia. Chu Tử rũ mắt xuống, lại cười nói: "Gần đây Hồ ma ma thế nào?"
Hồ y nữ nói: "Biểu đệ Triệu Quý của nô tỳ được Vương gia phái đến quân đội đóng quân ở Bắc Cương, nhận được Vương gia ân trạch, nay đã làm Hiệu úy lục phẩm, cô cô đi theo biểu đệ đến Bắc Cương, nay cũng đã cưới con dâu, cả nhà đều sống rất tốt!"
Lúc này Chu Tử mới yên lòng, khi ở kinh thành, nàng từng lặng lẽ sai người đưa ngân phiếu, tơ lụa, và những thứ nhân sâm lộc nhung cho Hồ ma ma, nhưng vì sợ Triệu Trinh ghen, không dám tự mình đi qua, cho nên vẫn nhớ mong Hồ ma ma.
Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Chu Tử ban thưởng cho Hồ y nữ thật trọng hậu, rồi mới dặn dò Ngân Linh tiễn Hồ y nữ ra ngoài.
Chu Tử lại vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, lúc này mới để Ngân Linh cùng tứ Thanh hầu hạ, thay lễ phục Vương phi. Sau khi thay lễ phục, Chu Tử tự mình trang điểm đơn giản, rồi mới để Thanh Châu Thanh Ba hầu hạ, theo đúng chuẩn mực, đeo đồ trang sức của chính phi vào. Chỉnh đốn hết thảy xong, lúc này Chu Tử mới bảo Ngân Linh phái người đi mời Vương gia tới.
Đồ trang sức này khảm rất nhiều hồng bảo thạch, đội trên đầu rất nặng; lễ phục rất đúng mực, trong trong ngoài ngoài mấy lớp — Chu Tử chỉ có thể từ từ bước đi.
Nàng chậm rãi đi đến trước gương, nhìn mình một thân lễ phục quý giá màu đỏ thẫm trong gương, nhất thời cảm xúc ngổn ngang trăm mối, mới mồng một đầu năm nay, trên người nàng vẫn còn là lễ phục trắc phi màu đỏ tươi thôi!
Chu Tử đang nghĩ đến mình lại xót cho thân, thì Triệu Trinh vào tới.
Hắn vừa tiến vào, đám người Thanh Châu lặng lẽ không tiếng động lui ra.
Triệu Trinh biết được Chu Tử không có gì nguy hiểm, ngược lại thân thể còn khôi phục khá tốt, tâm tình rất là thoải mái. Hắn chắp tay sau lưng đứng một bên, nhìn một lát, nghiêm mặt nói: "Màu đỏ thẫm này chói quá, hay là vẫn nên mặc màu đỏ tươi như trước thì đẹp hơn."
Chu Tử xoay qua, đang muốn phản bác, nhưng cái mông bị tầng tầng lớp lớp lễ phục bao bọc vẫn còn hơi hơi đau, nàng liếc Triệu Trinh một cái, bĩu môi nói: "Thiếp thích màu đỏ thẫm, thiếp muốn đến già vẫn còn mặc màu đỏ thẫm!"
Triệu Trinh vừa bực mình vừa buồn cười, đi đến bên người nàng, ôm lấy cả vòng eo của nàng, đứng song song với nàng, nhìn đôi bóng trong gương, thấp giọng nói: "Những thứ này bất quá chỉ là hình thức, chỉ cần ta thương nàng, nàng còn lo lắng cái gì nữa?"
Chu Tử cúi đầu mỉm cười.
Nàng nhìn vào gương, phát hiện Triệu Trinh hình như lại cao thêm một chút, mình hiện tại chỉ đứng tới lỗ tai hắn, vội hỏi: "A, sao chàng lại cao thêm? Chẳng lẽ người ta nói 'Hai mươi ba, cao rất nhanh' là thật sao, chàng hai mươi mốt tuổi còn có thể cao thêm sao?"
Triệu Trinh ôm thắt lưng nàng, không cho nàng lộn xộn, sau đó mới nói: "Hôm nay ta mang giày đế cao!"
Chu Tử mới phát hiện, Triệu Trinh cũng đã thay lễ phục Thân vương — thuần trắng, đeo mũ Thân vương màu bạc, lễ phục Thân vương màu trắng thêu sóng biển, giày trắng đế đen — 'Nam muốn đẹp, toàn thân trắng', Triệu Trinh thoạt nhìn thật tuấn tú.
Triệu Trinh thẳng lưng, lẳng lặng đứng yên, mặc cho Chu Tử thưởng thức — dù sao ngày thường Chu Tử vẫn dùng ánh mắt si mê nhìn hắn, hắn sớm đã quen.
Chu Tử thưởng thức ngắm nghía xong, giơ cánh tay lên nâng cằm Triệu Trinh, cười vô lại: "Tiểu công tử thật là tuấn tú, nào, cười một cái cho Bổn vương phi xem!"
Triệu Trinh liếc mắt nhìn nàng, không lên tiếng.
Chu Tử hãy còn vui vẻ: "Bằng không, Bổn vương phi cười với chàng một cái!"
Triệu Trinh không nhịn được, rốt cục nở nụ cười.
Nụ cười này giống như Hoa xuân chợt nở, giống như mây tan để lộ ánh trăng, giống như dòng suối trong núi chảy về xuôi, quả nhiên là cực kỳ đẹp mắt, Chu Tử lại nhìn đến ngây người!
Triệu Trinh giơ tay, cách lớp lễ phục vỗ mông Chu Tử một cái: "Đứa ngốc!"
"Hắc hắc!" Chu Tử sờ sờ mông nhỏ, nói, "Chàng lại đánh thiếp một cái, còn lại tám mươi bảy cái nha!"