Editor+Design: Yomost Blueberry
Beta: Milo Hahaha
Translator: Yakult Wahaha
_________________________________
Chương 3: Nam chính thứ hai trong ngược văn ONLINE!
Quả nhiên, Tiểu Mạt trợn tròn mắt, kích động nói: "Bút danh của cậu là gì thế, để tớ kiếm, tớ muốn đọc, tớ muốn đọc!"
Một cô gái thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng đang đứng bên cạnh ôm cánh tay: "Cũng chỉ mới bắt đầu viết mà thôi, ai biết được tác phẩm sẽ như thế nào."
Tiểu Mạt kéo nhẹ tay áo cô gái.
Trở về cùng lúc còn có một nữ sinh khác mang mắt kính, từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng, cô ấy ngồi vào bàn làm việc bên cạnh, lấy ra sách vở bắt đầu xem, hoàn toàn không để Nam Gia Ngư vào mắt.
Trừ Tiểu Mạt ra, khí thế của hai vị này đích thực lạnh như băng, có điều Nam Gia Ngư không cảm thấy lo lắng lắm, cô biết công lược những nữ sinh nhỏ này dễ như ăn bánh, mấu chốt là nằm ở thời gian thôi.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là đơn hàng trái cây mà Nam Gia Ngư đặt đã được giao đến.
Cô đóng notebook lại, nhìn Tiểu Mạt nói: "Tớ có mua trái cây, nhưng mà mua hơi nhiều, cậu có thể đi xuống lầu giúp tớ mang lên được không?"
"Được chứ." Tóc Tiểu Mạt xoăn sóng, ngắn đến mang tai, đáng yêu như một đứa con nít.
Nhìn cô nàng nhảy nhót cùng Nam Gia Ngư đi xuống lầu, cô gái ban nãy còn mang sắc mặt người lạ chớ lại gần, bây giờ cũng bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Sau khi đến cổng ký túc xá, phát hiện nhân viên chuyển phát nhanh đã đổi thành người khác, trên thực tế người làm nghề shipper này thì hầu hết đều là mấy đại ca mày rậm mắt to.
Nam Gia Ngư một bên nhận hàng, một bên tùy ý hỏi: "Ừm, hình như anh đâu phải là người lúc nãy giao cơm cho tôi đúng không?"
"Đúng rồi, tôi vừa rồi có việc đột xuất nên nhờ người khác giao hộ một đơn, ây da, cậu ta đã làm gì đắc tội với cô sao?"
"Không có, chỉ là cảm thấy cậu ấy khá đẹp trai."
Đại ca chuyển phát nhanh đứng hình vài giây, không hiểu được bọn họ lúc nào cũng trùm kín mít từ đầu đến chân như ninja lead, cô nương này bằng cách nào mà nhìn ra được thằng nhóc kia đẹp trai hay vãi, chẳng lẽ nhỏ này có đôi mắt nhìn thấu hồng trần sao?
Cảm thấy hoang mang-ing.
Thật ra Nam Gia Ngư chỉ là thuận miệng hỏi, tuy rằng tiểu soái ca Quân Hữu Tửu có cho cô điểm hạnh phúc, nhưng tính tới thời điểm hiện tại, người đứng đầu bảng aka nhà giàu vẫn là tên tra nam Lục An kia.
Tiểu Mạt trợn mắt nhìn một đống trái cây, thở hổn hển giúp Nam Gia Ngư bưng lên lầu, mặt đầy tò mò: "Gia Ngư, cậu mua nhiều trái cây thế để làm gì?"
Nam Gia Ngư mỉm cười: "Để chúc mừng tớ thất tình nha."
Nam Gia Ngư trong suy nghĩ của mọi người chính xác là một người vì yêu mà ngu ngốc, vốn dĩ đã đồng ý cùng bạn cùng phòng đi xem phim, sau đó bởi vì đi tổ chức sinh nhật cho Lục An mà thẳng tay cho bạn bè leo cây như một con khỉ.
Loại chuyện này xảy ra không dưới một lần, nên từ khai giảng đến tận bây giờ đã hơn một năm, bạn cùng phòng đối với Nam Gia Ngư đã hoàn toàn hết thuốc chữa.
Ngay lúc này Tiểu Mạt đột nhiên nghe được Nam Gia Ngư nói thất tình, kinh hãi đến mức thanh long trong tay rơi đầy xuống đất.
Chờ đến khi trở lại ký túc xá, nghe kể lại, hai người kia cũng khiếp sợ không kém.
Cao lãnh khốc tỷ Hoan Tử chế nhạo: "Tớ nhớ rõ thời điểm học kỳ 1 kết thúc, cậu đã nói sẽ không bao giờ thích Lục An, kết quả không phải vẫn là tiếng sóng như trước sao*? Lần này anh ta lại làm gì khiến cậu tổn thương?"
*Tiếng sóng như trước (涛声依旧): không hiểu nghĩa huhu
Cô bạn đeo kính Tĩnh Tĩnh vẫn giữ thái độ một câu cũng không nói, nhưng cô ấy có vẻ đồng tình với ý kiến này.
Nam Gia Ngư cười, một bên bổ dưa lưới, một bên nói: "Đúng vậy, lúc trước còn chưa chết tâm, nhưng ai có ngờ, lần này bọn họ đã động chạm vào dao nhỏ."
"Hả, dao nhỏ cái gì cơ?"
Tiểu Mạt khẩn trương nhìn về phía Nam Gia Ngư, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, kiểm tra trên người cô có chỗ nào bị thương không.
Nam Gia Ngư trấn an: "Ý tớ ở đây là dao phẫu thuật đấy, cha mẹ muốn tớ hiến thận cho em gái.
Phải, ở trong lòng họ, em gái tớ quan trọng hơn rất nhiều."
Tĩnh Tĩnh nói: "Em gái cậu hai bên thận đều bị hoại tử?"
Nam Gia Ngư bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ có một bên thôi, nhưng cha mẹ tớ cho rằng việc hiến thận cho em gái là lẽ thường tình buộc tớ phải làm."
Hoan Tử cười khẩy: "Cho dù có là người nhà thì loại chuyện này cũng phải coi trọng ý nguyện của người khác chứ."
Tiểu Mạt hỏi dò: "Tên Lục An kia cũng nói vậy sao? Anh ta cũng muốn cậu hiến thận cho em gái?"
"Đúng vậy.
Anh ta nói nếu tớ nguyện ý đem thận hiến cho Nam Nhược Dao sẽ lập tức cùng tớ kết hôn."
Hoan Tử ở bên cạnh dùng sức cắn một ngụm táo: "Cái thằng chó này! Nếu Nam Gia Ngư cậu lần này còn tha thứ cho tên đó, cậu về sau đừng hòng nói chuyện cùng bọn này."
Tĩnh Tĩnh đẩy mắt kính: "Tán thành."
Những lúc đau khổ, cô ấy luôn chọn bọn họ để khóc lóc kể lể, cầu ôm ấp, cầu an ủi.
Bọn cô cũng không nghĩ nhiều mà dỗ dành khuyên bảo, mang cô ấy đi dạo phố xem phim giải sầu, kết quả con nhóc này không quá mấy ngày liền bị Lục An dùng lời ngon tiếng ngọt mà dắt mũi ngoan ngoãn như một con chó con.
Đã gặp qua người não tàn vì yêu, nhưng chưa bao giờ gặp qua người vì yêu mà đến não cũng không cần.
Nam Gia Ngư nhìn ba cô gái lương thiện trước mặt, gật đầu: "Tớ hứa, các cậu cứ yên tâm, tớ thật sự không còn thích Lục An nữa.
So với anh ta, tớ vẫn yêu quý quả thận của mình hơn."
Tiểu Mạt quay sang giúp cô đem trái cây đặt lên dĩa dùng một lần, nghiêm túc nói: "Gia Ngư về sau đừng yêu thêm tên tra nam nào nữa nghe chưa."
Nét mặt Nam Gia Ngư bỗng cứng đờ.
Cái này thì cô thật sự không dám hứa, dù sao ba vị tra nam còn lại tuy vẫn chưa lên sàn nhưng ai nấy đều rất rác rưởi, cô phải đi theo bọn họ để so tài.
Làm công nhân sao mà cực khổ quá.
Có điều mối quan hệ bốn người trong ký túc xá đã dần tốt đẹp hơn, còn hẹn cùng nhau đón Nguyên Đán nữa.
Tiểu Mạt vì muốn Nam Gia Ngư hoàn toàn quên được tra nam, thần thần bí bí nói: "Gia Ngư, vào buổi tối Nguyên Đán ký túc xá sẽ tổ chức vũ hội, đến lúc đó sẽ có cơ hội nhìn mấy anh siêu cấp đẹp trai đó."
Nam Gia Ngư thuận theo trả lời, trong lòng có linh cảm không tốt nhìn điện thoại.
Chẳng lẽ nam chính thứ hai trong ngược văn muốn online?
Rất có thể nha.
Mấy ngày nay điện thoại Lục An gọi tới khá thường xuyên, đa phần đều là bị Nam Gia Ngư trả lời lạnh nhạt, phía Nam Nhược Dao bên kia đến giờ vẫn luôn yên lặng, không rõ có phải bởi vì nén giận quá lâu hay không mà dẫn đến quả thận còn lại của cô ta đang trở nên đau buốt.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên watt.pad: @xiaoyaoteam.)
Điều này khiến cha mẹ Nam đứng ngồi không yên, trực tiếp tới thẳng trường học tìm người.
Lúc này Nam Gia Ngư đang đi với ba cô bạn cùng phòng, mới từ thư viện bước ra, chưa kịp tính toán đi canteen ăn cơm đã bị cha mẹ Nam ngăn lại.
Mẹ Nam thẳng thừng nhìn ba người Tiểu Mạt nói: "Các cháu đi trước đi, chúng tôi là cha mẹ của Gia Ngư, hôm nay tìm con bé có chút việc riêng."
Ba người Tiểu Mạt biết tình huống trong nhà Nam Gia Ngư, do dự không có ý định rời đi.
Nam Gia Ngư đối với ba người họ cười nhẹ: "Các cậu sang canteen ăn cơm trước đi, nhớ mua giúp tớ một phần mì xào mang về ký túc xá.
À còn nữa, nếu nửa tiếng sau mà chưa thấy tớ quay về, các cậu nhớ báo cảnh sát nhé."
Khóe miệng cha mẹ Nam bất chợt co rút.
Chờ đến khi ba người Tiểu Mạt rời đi, cha Nam rốt cuộc không thèm kiêng nể, giơ bàn tay lên muốn đánh Nam Gia Ngư.
Nơi này là một góc nhỏ ở trường học, vì đang giờ nghỉ trưa, lại đang trong mùa đông cho nên sinh viên lui tới không nhiều lắm.
Nam Gia Ngư không nhanh không chậm mà chỉ vào bên cạnh: "Xung quanh đều gắn camera, nếu ông khăng khăng muốn đánh tôi, chắc chắn sẽ được quay lại một cách rõ nét đấy."
Cha Nam nghiến răng: "Tao là cha mày, đánh con cái để dạy dỗ là điều vô cùng chính đáng!"
Nam Gia Ngư cười lạnh: "Điều ông đang tính làm được xem như bạo lực gia đình, tình huống nghiêm trọng, trực tiếp đi ăn cơm tù, nếu ông không tin thì động thủ thử đi."
Cha Nam suy cho cùng cũng chỉ là người từ dưới quê lên, vừa nghe sẽ ăn cơm tù, lưỡng lự một chút rồi buông tay xuống.
Mẹ Nam ở bên cạnh thấy vậy, đành phải uyển chuyển nói: "Gia Ngư, con đừng như vậy, cha con cũng chỉ là quá sốt ruột thôi.
Bác sĩ kiểm tra qua cho Dao Dao, con bé tuy rằng vẫn còn một quả thận, nhưng tình hình hiện tại cũng không lạc quan là bao, khả năng qua mấy năm nữa, quả thận đó sẽ lại có vấn đề.
Các con dù sao cũng là chị em ruột thịt, làm sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu? Con bé còn trẻ như thế, ưu tú như thế kia mà."
"Đúng vậy! Em gái mày so với mày tiền đồ xán lạn, chơi đàn dương cầm vô cùng xuất sắc, học tập cũng giỏi hơn mày rất nhiều, điều hữu dụng nhất ở mày chỉ có quả thận mà lẽ ra mày phải hiến cho con bé từ lâu rồi!" Cha Nam ở bên cạnh bổ sung.
Nam Gia Ngư lắc lắc đầu, đúng thật là không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Cô nhìn mẹ Nam nói: "Kỳ thật con ban đầu đã có chút động tâm, nhưng mẹ hãy nhìn xem ông ấy đang nói những lời gì kìa? Phải, từ nhỏ đến lớn bị hai người bỏ rơi ở nơi vùng quê hẻo lánh, tâm can con đã dần lạnh lẽo, đau thương chất chồng lên nhau.
Được thôi, nếu Nam Nhược Dao đã tuyệt vời đến như thế, hai người nên trở về rồi cùng với Nam Nhược Dao chung sống thật hạnh phúc đi, coi như đứa con gái này chưa bao giờ tồn tại."
Mẹ Nam cũng cảm thấy lời nói chồng mình có chút quá đáng, thế nhưng bà biết tình hình trước mắt không phải là lúc để tranh luận.
Bà vội vàng bốn lạng đẩy ngàn cân* nói: "Gia Ngư, con đừng cứ hành xử như thế, dù có như thế nào cũng là người một nhà, máu mủ tình thâm, có hiểu lầm nhau thì chỉ cần cởi bỏ rồi mọi thứ đều sẽ trở về như bình thường."
* Tứ lạng bạt thiên cân (四两拨千斤): Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân => Ý ở đây là mẹ Nam dốc hết toàn lực để khuyên răng ấy.
Cha Nam tính khí nóng nảy lập tức kêu gào: "Được, coi như chúng tao không có đứa con gái bất hiếu như mày! Lời cần nói cũng đã nói, nếu mày không chịu hiến thận cho Dao Dao, về sau đừng bao giờ bước chân vào cái nhà này! Phí sinh hoạt hay học phí gì đó, tao sẽ không chu cấp cho mày dù chỉ một xu!"
Nam Gia Ngư bình tĩnh nhìn di động, nhẹ giọng nói: "Hết giờ rồi."
Cha Nam sửng sốt: "Cái gì?"
Cô không để ý tới đôi vợ chồng này, xoay người đi về hướng ký túc xá, cha mẹ Nam ban đầu muốn chạy đến ngăn cản, nhưng lại đột nhiên nhớ ra bạn của Nam Gia Ngư sẽ báo cảnh sát nếu cô về trễ.
Mẹ Nam nhìn bóng dáng quyết tuyệt của con gái lớn, do dự một chút: "Nó không phải thật sự muốn cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ chứ?"
"Để xem nó có cái lá gan đó không đã!"
"Ôi, tôi thấy lí do Gia Ngư không đồng ý hiến thận cho Dao Dao, nhất định là bởi vì duyên cớ với Tiểu An rồi..."
Nam Gia Ngư chỉ học mỗi buổi sáng, cổ cô hơi đau nhức, nhưng nhớ tới hôm nay bản cập nhật còn chưa viết, vừa trở về ký túc xá liền mở máy tính ra gõ chữ.
Chỉ chốc lát sau, ba người Tiểu Mạt trở lại, các cô nhìn thấy Nam Gia Ngư an toàn ngồi ở trong ký túc xá, động tác nhất trí thở phào một hơi.
Tiểu Mạt lòng vẫn còn hơi sợ hãi: "Gia Ngư, bọn họ có thật là cha mẹ ruột của cậu không thế? Tớ đọc trong tiểu thuyết có viết cái gì mà thiên kim thật giả ấy, có lẽ cậu căn bản không phải là con gái ruột của họ đó."
"Hậu quả của việc đọc tiểu thuyết quá 180 phút đấy!"
Khốc tỷ Hoan Tử lạnh lùng trả lời, xoa xoa đầu tóc Tiểu Mạt, tiếp đó quay sang Nam Gia Ngư nói: "Gia Ngư cậu đừng sợ, cùng lắm thì ở trong trường học đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi ra ngoài, dù sao bọn họ cũng sẽ không dám trực tiếp bế cậu mang thẳng tới bệnh viện, ngang ngược cưỡng ép cắt thận của cậu đâu."
Tiểu Mạt bị dọa mặt trắng bệch: "Hoan Tử, cậu đừng có nói mấy chuyện kinh dị như thế nữa được không?"
Tĩnh Tĩnh đẩy mắt kính: "Không có chuyện đó đâu, nếu họ dám làm thật, báo cảnh sát."
Tiểu Mạt: "..."
Nam Gia Ngư có chút buồn cười nhìn ba cô nương này: "Không sao đâu, tớ chắc chắn bọn họ không dám làm điều đấy, chỉ là bọn họ có nói về sau sẽ không cấp cho tớ phí sinh hoạt cùng học phí, thế nên tớ phải nổ lực viết tiểu thuyết, kiếm cho chính mình một ít tiền."
Ba cô gái nhỏ nghe Nam Gia Ngư nói như thế, trong lòng có chút đau xót, lập tức ghé vào nhau lẩm nhẩm to nhỏ, cuối cùng Hoan Tử trực tiếp nhìn về phía Nam Gia Ngư tuyên bố: "Gia Ngư, trước khi cậu nhận được tiền nhuận bút đầu tiên, cơm một ngày ba bữa tụi này bao nuôi cậu.
Cố lên, không cần vì cái gia đình cực phẩm đó mà quỳ gối cúi đầu."
Tiểu Mạt đứng ở bên cạnh gật đầu mãnh liệt: "Đúng đó đúng đó."
Tĩnh Tĩnh bổ sung: "Cũng không được một lần nữa quay trở về ôm ấp dây dưa với tên tra nam trà xanh kia."
Nam Gia Ngư nhìn ba người các cô đang trưng ra gương mặt cực kỳ nghiêm túc, gật gật đầu.
Cô biết ba người bạn cùng phòng là thật tâm lo lắng cho mình, nhưng trên thực tế, vừa nãy đấu võ mồm qua lại với vợ chồng Nam gia, Nam Gia Ngư không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Cô không phải nguyên chủ chân chính của thân thể này.
Ngược lại, nhìn điểm phân tích đang từng chút dâng lên, Nam Gia Ngư trong lòng vô cùng sảng khoái, cô còn hy vọng cặp vợ chồng Nam gia này tới trường học thêm vài lần nữa.
Bất quá từ đầu đến cuối, Nam Nhược Dao đều vô cùng ổn định, không hổ danh là nhân vật phản diện của tác phẩm này.
Cứ như vậy, Nguyên Đán đến đúng như dự kiến, đại học An Thành nơi Nam Gia Ngư học chính thức mở ra tiệc liên hoan đêm mà sinh viên vô cùng yêu thích và mong chờ.
___________________________
XIAOYAO TEAM xin chào cả nhà iu ????! Để ủng hộ tụi mình trong công tác dịch thuật, bạn độc giả đáng iu hãy thả một ngôi sao để tụi mình có thêm động lực hơn nha! Love you ????
Enjoy your day! ????????????.