Ngày hôm sau thứ hai.
Sau khi hội nghị thường kỳ của bác sĩ trong khoa kết thúc.
“Bác sĩ Tần, cô gái nhỏ giường mười tám trúng ý anh rồi thật không?”
Người vừa hỏi Tần Thận là một nữ bác sĩ, tràn đầy mùi bát quái.
Tần Thận ngừng giây lát, sắp xếp lại tài liệu trong tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Hải.
Hạ Hải mím chặt cái miệng to của mình, giả vờ cười lễ độ với Tần Thận mà vẫn không biết ngượng, vội vã chuồn đi.
Trông dáng vẻ này của anh ta, đoán là cả khoa đều biết chuyện này rồi.
“Tôi thấy cô gái nhỏ đó trông khá xinh đẹp, đúng là tuổi có nhỏ một chút, không phải vẫn còn đi học chứ? Có thể sẽ không phù hợp với bác sĩ Tần của chúng ta.”
“Nghe nói là gia đình mở cửa hàng hoa, chắc không còn đi học đâu.”
“Dù sao cũng thành niên rồi, đầu năm nay đang thịnh hành “chồng già vợ trẻ” đó thôi. Bác sĩ Tần chớ hiểu lầm, tôi không có ý nói anh già đâu, chỉ cảm thấy cô gái đó vẫn có thể cân nhắc một chút, cụ ông nhà anh không phải luôn giục anh sao.”
“Đúng vậy đó tiểu Tần à, bình thường thôi là được rồi, đừng kén chọn như vậy.”
Các đồng nghiệp xúi giục anh nắm bắt cơ hội yêu đương, cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
Bọn họ không hiểu sao cảm thấy Tần Thận cùng cô gái đó quả thật vô cùng xứng đôi, với tính cách lạnh lùng này của anh sánh cùng ai cũng không thích hợp. Bọn họ chỉ khó mà tưởng tượng, người giống như Tần Thận đây có một ngày yêu đương sẽ có dáng vẻ gì, cho nên đều muốn mở to mắt ra nhìn. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Cho dù đối phương là nam cũng được.
Nhưng Tần Thận người này nhìn ai cũng không hợp ý, không cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai, chuyên đơn độc một mình suốt hai mươi tám năm.
Tần Thận không hiểu những lời trêu chọc của đồng nghiệp, ngược lại thừa dịp lúc các đồng nghiệp nói cười mà rời khỏi.
Chốc nữa anh còn có cuộc phẫu thuật lớn thay khớp xương nhân tạo cần phải làm, đoán chừng đây sẽ là trận ác chiến, anh là bác sĩ cầm dao chính, phải đến sớm làm công tác chuẩn bị.
Tình huống của bệnh nhân lần này khá đặc thù, tuổi tác hơi lớn, mấy lần xuất huyết nhiều, quá trình phẫu thuật tương đối khó khăn. Nhưng cũng may vận khí không tệ, cuộc phẫu thuật cuối cùng vẫn thành công.
Sau sáu tiếng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, trước ngực sau lưng Tần Thận đều là mồ hôi ẩm ướt.
“Bác sĩ Tần, anh cực khổ rồi, uống chút nước đi.”
Y tá Lam Tâm Duyệt theo ra từ phòng phẫu thuật cởi bao tay xuống, đưa một ly nước cho Tần Thận.
Tần Thận nhận lấy nhấp một ngụm, anh nhìn thấy trên đồ phẫu thuật của y tá này cũng dính đầy vết máu cùng vết mồ hôi, thân làm bác sĩ mổ chính cũng nên ứng phó một câu: “Mọi người cũng cực khổ.”
Nói xong câu này, thì định đi về hướng phòng làm việc.
Lam Tâm Duyệt cúi đầu cười, tự giác nối gót theo sau Tần Thận vừa đi vừa tán dóc: “Bác sĩ Tần, tôi đã theo rất nhiều cuộc phẫu thuật rồi, cảm giác mỗi lần hợp tác với anh đều có thu hoạch rất lớn, đều có thể học được rất nhiều thứ mới, cảm thấy bản thân giống như là một người mới vậy.”
Từ trong cổ họng Tần Thận phát ra một tiếng “ừm”, nhạt đến mức không thể nhạt hơn nữa, lại giống như bởi vì uống nước nên mới phát ra tiếng mà thôi, tốc độ đi bộ càng thêm tăng nhanh.
Lam Tâm Duyệt suy nghĩ chốc lát, cũng đi nhanh cố gắng đuổi kịp, nói: “Bác sĩ Tần, làm phẫu thuật trong thời gian dài như vậy có lẽ đã đói rồi nhỉ, tôi biết gần đây mới mở một quán lẩu, nghe nói thức ăn không tệ, nếu không lát nữa chúng ta cùng đi ăn thử xem?”
Tần Thận: “Trời quá nóng.”
“Nóng?”
Hiện tại đã là mùa hạ rồi.
Lam Tâm Duyệt nhìn mồ hôi sau lưng anh, lại đề nghị: “Vậy nếu không, tôi mời anh uống ice drink nhé?”
Tần Thận: “Tôi thể hàn.”
“Bác sĩ Tần, thật ra ăn cái gì tôi đều không quan trọng, tôi chỉ khá hiếu kỳ, vừa rồi lúc phẫu thuật sao anh có thể lập tức nghĩ đến việc thay đổi tư duy phẫu thuật, tôi có thể……”
Tần Thận: “Y tá không cần thiết biết nhiều như vậy.”
……
Đào Tinh Úy nghe ngóng được tin tức từ chỗ Hạ Hải, nói hôm nay Tần Thận có một cuộc phẫu thuật lớn tại phòng phẫu thuật số ba, khoảng chừng bốn năm giờ chiều mới có thể kết thúc.
Nhưng lúc này đã là bảy giờ tối rồi, cô ở trên hành lang thấy rất nhiều người ở bàn phẫu thuật kết thúc, nhưng chưa nhìn thấy bóng dáng của Tần Thận.
Trước mắt cuối cùng đã nhìn thấy người trong lòng cô đi ra, giây tiếp theo gương mặt tròn lớn bằng lòng bàn tay lập tức giãn ra.
Đào Tinh Úy hai bước gộp thành một bước xông lên phía trước, không nói hai lời, dùng bả vai đâm vào Lam Tâm Duyệt.
Cô không ra sức nhiều, nhưng sức lực vẫn lớn hơn so với cô gái bình thường, lập tức ép Lam Tâm Duyệt sang một bên.
“Cô làm gì vậy?!”
“Ha, tôi còn chưa hỏi cô muốn làm gì đó!”
Y tá nhỏ này lại dám đeo bám người đàn ông của cô.
Lam Tâm Duyệt vừa tức vừa ngơ ngác.
Lúc này Đào Tinh Úy quay đầu liếc nhìn Tần Thận, lập tức thu lại vẻ dữ dằn và nóng nảy của mình một chút, nặn ra một nụ cười ngọt ngào.
Tần Thận mặt không biểu cảm liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đi về phía phòng làm việc.
Bình thường trong cuộc sống anh vẫn hay thấy những màn mâu thuẫn ẩu đả của người khác, chỉ cần không liên quan đến phạm vi nghề nghiệp của anh, người không ở bệnh viện, vậy thì không liên quan đến anh.
Trừ phi lúc đó có người gãy tay gãy chân, anh sẽ không để ý việc phải trở lại phòng phẫu thuật lần nữa.
Đào Tinh Úy thấy Tần Thận muốn đi, lại nhe răng với Lam Tâm Duyệt đang ở trong góc, vung thứ duy nhất cô có thể sử dụng lên, dùng nắm tay tiêu chuẩn chỉ bóng lưng của Tần Thận, lại đấm mạnh lên ngực mình hai cái.
— Anh ấy, là của tôi!
Giây tiếp theo.
Đào Tinh Úy mang dép vải bông đang đi “lạch bạch lạch bạch lạch bạch” ở trên hành lang.
“Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần đợi em với……”
Tần Thận đã vào đến phòng làm việc, cởi đồ phẫu thuật xuống, thay một bộ đồ sạch sẽ khác.
Anh mở tủ lạnh công cộng trong phòng làm việc lấy hộp cơm mang từ nhà đến, đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Khẩu vị của anh từ nhỏ đã luyện thành thói quen, cộng thêm dạ dày lại khá mẫn cảm, món ăn của nhà ăn hoặc tiệm cơm đều không hợp khẩu vị của anh. Sau khi vào bệnh viện thời gian ăn cơm cũng không đúng giờ giấc, càng không có thời gian chú ý ăn, anh thường tự chuẩn bị các món ăn đơn giản lại tiện hâm nóng, lúc vội thì có thể lấy ra lót bụng.
Lúc này Đào Tinh Úy cũng cùng trốn vào phòng làm việc của anh.
Tần Thận lấy hộp cơm trong lò vi sóng ra, vừa xem lướt qua bệnh án trước máy tính, vừa ăn cơm.
Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, nhưng thần kỳ là tướng ăn lại vô cùng nho nhã.
Đào Tinh Úy thấy anh bận như vậy, bỗng nhiên có chút không nhẫn tâm làm phiền, thế là cứ đứng ở cửa im lặng nhìn anh một lúc, sau khi anh ăn xong, cô mới đi đến trước mặt anh.
“Bác sĩ Tần ~”
Tần Thận nhìn thoáng qua cô, lại tiếp tục dùng ngón tay thon dài gõ nhanh lên bàn phím, ghi tình trạng phẫu thuật.
“Có chuyện gì không?”
Đào Tinh Úy hơi mỉm cười, một tay khiêng ghế đến ngồi ở bên cạnh anh chớp chớp mắt: “Anh còn hỏi em, rõ ràng là anh gọi người ta đến mà.”
Cô móc điện thoại ra, kiêu ngạo lắc dòng tin nhắn đó đến trước mặt anh.
[Ngày mai gặp.]
Vì ba chữ này, cô không chỉ hưng phấn cả đêm không ngủ, còn cất công đợi ba tiếng ở trước phòng phẫu thuật.
Khoe khoang.
Tần Thận hơi khịt mũi, không muốn giải thích méo mó gì với cô, chỉ nói qua quýt: “Buổi tối tôi sẽ đến kiểm tra phòng.”
“Trọng điểm không phải là chuyện này nhá.”
Đào Tinh Úy cười gian trở lại màn hình chính điện thoại lật đến danh bạ, từ trong danh bạ mở ra một cái tên cụ thể và tỉ mỉ “Người đàn ông của tôi”.
“Này, bác sĩ Tần, đầy là số của anh nhỉ? Đừng mong chối cãi nhé.”
Tần Thận liếc đến ba chữ đó, cũng không có phản ứng gì, nói: “Số công việc.”
“Số công việc?”
Bởi vì phía trước có nhiều thêm hai chữ, nên biến thành thuộc về công cộng, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ không phải bởi vì anh cũng vừa vặn có ý với mình, nên mới chủ động cho số sao?
“Số công việc gì chứ, anh đừng gạt em, điện thoại cố định của phòng làm việc các anh không phải là số công việc ư? Làm sao cần phải làm nhiều thêm một số điện thoại công việc?”
Tần Thận đáp: “Bản thân tôi không phải lúc nào cũng ở phòng làm việc, thậm chí có lúc sẽ rời khỏi bệnh viện. Đây là để dự phòng. Chỉ cần liên quan đến bệnh tình đều có thể thông qua số này liên hệ với tôi.”
“Nếu không liên quan đến bệnh tình thì sao?”
Tần Thận không đáp. Đó chính là câu trả lời tốt nhất.
Đào Tinh Úy cắn cắn răng, vẫn không cam tâm: “Vậy…… cho dù là số công việc đi nữa, cũng không thể tùy tiện cho bất kỳ người nào nhỉ?”
Cô muốn tìm chút cảm giác tồn tại đặc biệt ở trong lòng anh.
Tần Thận cuối cùng tạm thời dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Đào Tinh Úy, thản nhiên gật gật đầu nói: “Ừ, chính xác. Chủ nhiệm để tôi quan tâm nhiều đến tay của em, nói phía trên em có người nhờ vả.”
Đào Tinh Úy: “……!!”
Đào Tinh Úy về đến phòng bệnh, phát điên ngã đầu lên gối.
Cô cảm giác bản thân bị trêu chọc, càng nghĩ càng tức giận, khó khăn dùng tay trái xóa đi số liên lạc đó.
Qua một lúc, cô lại dùng tay trái khó khăn thêm vào lại số liên lạc đó, mà còn phần ghi chú tên từ “Người đàn ông của tôi” đổi thành “Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi”.
Hết cách rồi, dãy số điện thoại đó cô đã đọc thuộc rồi. Hơn nữa cho dù là số công việc, cô vẫn không nỡ xóa đi, chí ít có thể thông qua số này liên hệ được với anh. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Cô nhìn chăm chú dãy số đó, nhìn chốc lát, lại nổi lên ý định thử nghiệm xem sao.
Đào Tinh Úy: [Bác sĩ Tần, lúc nào thì anh đến kiểm tra phòng thế, em đã dọn sạch sẽ đang đợi anh đây!]
Ba phút sau.
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [Tạm thời có một hội thảo nghiên cứu, bác sĩ Hạ sẽ thay tôi kiểm tra phòng.]
Đào Tinh Úy nhíu mày, lại chậm rì rì gõ xuống một hàng chữ: [Vậy ngày mai anh đến không?]
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [Ngày mai vốn là ngay bác sĩ Vương trực ban. Tôi được nghỉ.]
Lần này là trả lời rất nhanh.
Đào Tinh Úy càng thêm không thoải mái, tiếp tục hỏi: [Vậy tối nay lúc làm phẫu thuật xong cô y tá đó đã nói gì với anh? Cô ta bắt đầu từ lúc nào thì quyến rũ anh?]
Năm phút sau, không trả lời.
Mười phút sau, vẫn không trả lời.
Nửa tiếng sau, Đào Tinh Úy giày vò không chịu được, đành lại gửi một tin: [Bác sĩ Tần, vừa rồi tôi cảm thấy chỗ bàn tay bị gãy hình như hơi đau, còn hơi ngứa nữa……]
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [Khớp xương vừa lành, là hiện tượng bình thường.]
Quả nhiên ngoại trừ những tin liên quan đến bệnh tình cùng công việc ra còn lại đều không trả lời.
Đào Tinh Úy cắn cắn răng, bỗng nghĩ ra, lại gửi: [Hôm qua Hạ Khê dẫn em đi ăn, em không kiêng cử gì, em lo lắng chỗ vết thương có bị sưng lên không! Bằng không em chụp hình cho anh xem nhé?]
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [Được.]
Một phút sau.
Tần Thận nhận được một bức ảnh: Đào Tinh Úy bĩu môi, đôi mắt cong cong, tay trái phỏng theo hình chiếc kéo, tay phải bó thạch cao thì đặt ở trước ngực trắng nõn sáng bóng, che khuất vị trí quan trọng, nhưng lộ ra một khoảng trống lờ mờ — — bức ảnh tự sướng của thiếu nữ hoài xuân.
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: […… Chụp rõ một chút.]
Đào Tinh Úy: [Anh phóng to lên chút thì sẽ nhìn rõ, điện thoại của em có độ phân giải rất cao.]
Áo lót nhỏ của người đàn ông của tôi: [……]