Nam Phi


“Quân Diễm, ngươi thật giảo hoạt.” Tô Ngọc Hành cười khổ nói, “Lại dùng hai đứa nhỏ ép ta, không hổ là tác phong của lão tướng sa trường.”
Ngộ Quân Diễm lo lắng hỏi: “Ngọc Hành, ngươi giận sao? Xin lỗi, ta… ta chỉ…”
“Phụ thân không thích con và Ngọc nhi sao?” Điềm Mộng mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn Tô Ngọc Hành, vẻ mặt tủi thân.
“Không, không, rất thích!” Tô Ngọc Hành vội ngồi xổm xuống, sờ soạng đưa tay ôm lấy bờ vai nhỏ bé của Điềm Mộng, đôi mắt vô thần nhìn con bé, chân thành nói, “Phụ thân rất thích con, thật đấy.

Còn cả… Ngọc nhi?”
“Ngọc nhi là con.” Kim Tương nói.
“Con… con tên gì?” Tô Ngọc Hành run rẩy hỏi.
“Ngộ Kim Tương.” Kim Tương nói, “Phụ vương nói tên của con có nghĩa là… Ừm… Đúng rồi… Hình như là ngọc ở trong bụng vàng… sau đó… sẽ không bị thương.”
Ngộ Quân Diễm sửa lời: “Là ngọc được vàng vây quanh bảo vệ, sẽ không bị thương.”
“À… Cũng giống nhau mà…”
“Ngộ Kim Tương, ngọc khảm vàng…” Tô Ngọc Hành thì thào, thầm nghĩ, chỉ tiếc khối vàng này đã hỏng, không thể bảo vệ ngọc được nữa rồi.
“Phụ thân, mắt cha bị sao vậy?” Kim Tương nhanh mồm nhanh miệng hỏi, bàn tay mũm mĩm huơ huơ trước mắt Tô Ngọc Hành, nhưng mắt y vẫn trống rỗng nhìn phía trước.
“Mắt cha không nhìn thấy.” Tô Ngọc Hành chua xót nói, “Thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy các con.”
“Sao lại không nhìn thấy ạ?” Kim Tương hỏi tiếp.

“Là lỗi của phụ vương!” Ngộ Quân Diễm nói, “Là tại cha…”
“Là do gặp chuyện không may.” Tô Ngọc Hành ngắt lời Ngộ Quân Diễm, “Cha không cẩn thận bị trúng độc, cho nên mới không nhìn thấy nữa.”
“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm không ngờ Tô Ngọc Hành lại giải thích chuyện mình trúng độc với các con như vậy.
Tô Ngọc Hành xoay lưng lại với ba người, rời đi.

Ngộ Quân Diễm chưa từ bỏ ý định, đuổi theo Tô Ngọc Hành vào phòng trong: “Ngọc Hành, tại sao ngươi không cho ta nói với con là do ta ném thuốc giải đi?”
“Lúc ấy ngươi đang tức giận, cũng không biết ta trúng độc mới làm như vậy, không thể trách ngươi.” Tô Ngọc Hành nói, “Hơn nữa ngươi là phụ vương của chúng, là tấm gương hoàn mỹ không tỳ vết trong lòng chúng, ta không muốn ấn tượng đó có vết nhơ.”
“Ngọc Hành, ngươi thật biết suy nghĩ cho ta.” Ngộ Quân Diễm cảm động nói, “Thế này có phải là ngươi đã tha thứ cho ta, đồng ý quay về cùng ta? Ta thề, sau này ta nhất định…”
“Ngươi đừng hiểu lầm.” Tô Ngọc Hành ngắt lời Ngộ Quân Diễm, “Ta chỉ là hy vọng các con có thể vui vẻ trưởng thành, có một số chuyện biết càng ít mới có thể vui vẻ.”
“Nhưng chỉ có một gia đình đoàn viên, các con mới có thể vui vẻ!”
“Các con ở trong Vương phủ với ngươi, được học văn tập võ, mới có thể vô ưu vô tư trưởng thành.”
“Ngọc Hành…” Ngộ Quân Diễm bước tới, ôm cổ Tô Ngọc Hành, dán bên tai y, nhẹ giọng nói, “Nếu như ngươi không muốn trở về Vương phủ, ta sẽ dẫn hai đứa nhỏ tới đây, ta sẽ mua một căn nhà gần đây, hàng ngày đều tới thăm ngươi, hai đứa trẻ cũng có thể học y thuật của ngươi.

Ta thấy ngươi dạy đứa nhỏ tên Tiểu Nam kia rất tốt, ngươi nhất định sẽ biết cách dạy con.

Ta đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm thuốc giải độc rồi.

Dù ngươi từng nói thuốc cốt ở đúng bệnh chứ không cần quý hiếm, nhưng tìm được càng nhiều loại, cơ hội tìm được đúng thuốc mới càng cao.

Ta nhất định sẽ chữa mắt cho ngươi, trước khi đó, ta sẽ làm mắt cho ngươi, làm cây gậy của ngươi.

Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, thậm chí là làm lò sưởi của ngươi.”
Ngộ Quân Diễm kéo Tô Ngọc Hành, cả hai cùng ngã xuống giường.

Tô Ngọc Hành cảm nhận được Ngộ Quân Diễm cầm lấy bàn tay mình, đặt vào chỗ nào đó, lòng bàn tay lập tức nóng lên.
Thân thể Tô Ngọc Hành cứng đờ: “Quân Diễm, ngươi làm gì vậy?”
“Ngọc Hành… Ôm ta…” Ngộ Quân Diễm nhẹ giọng nỉ non, “Ôm ta, được không?”
Trái tim Tô Ngọc Hành rung động, như có một dòng nước ấm chảy qua, đấu tranh nhiều lần mới dùng lý trí đè nén rung động trong lòng.


Một lúc lâu sau y thở dài, thu tay về, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải chính tai ta nghe thấy, có đánh chết ta cũng không dám tin lời này là từ trong miệng của ngươi nói ra.”
“Bản thân ta cũng không tin có một ngày mình sẽ nói như vậy…” Ngộ Quân Diễm cúi đầu, run rẩy nói, “Ngọc Hành, ta biết ta đã phạm phải sai lầm không thể bù đắp được, ta biết ngươi hận ta đến mức không muốn đụng vào ta.

Ta chỉ cầu xin ngươi cho ta ở lại bên cạnh ngươi thế này, dù hàng ngày chỉ nhìn thấy ngươi cũng được… Nếu như có thể, ta thật hy vọng có thể móc mắt mình ra dâng cho ngươi, thay ngươi chịu khổ, thay ngươi sống trong bóng tối.”
“Ngươi có biết nói móc mắt mình ra ở trước mặt một người mù đáng đánh đòn thế nào không?” Tô Ngọc Hành cười khổ, đưa tay sờ mặt Ngộ Quân Diễm, ẩm ướt nơi khóe mắt hắn làm y đau lòng, “Quân Diễm, ta không hận ngươi, ngươi cho một gia đình, sinh con cho ta, khiến ta cảm thấy cuộc sống của mình rất mỹ mãn.

Chỉ có điều…”
Ngộ Quân Diễm vội hỏi: “Chỉ có điều gì?”
“Đến chết Kim Ngôn cũng không chịu nói độc trên người ta là độc gì.

Suốt ba năm qua, ta dựa vào những lần phát độc để suy đoán, cũng thử không biết bao nhiêu loại độc, muốn dựa vào phản ứng của mình sau đó để xem có đúng hay không.

Nhưng ngươi cũng biết thuốc và độc chỉ cách nhau trong gang tấc.

Làm như vậy, tệ nhất là sẽ trúng thêm độc khác.

Cứ như vậy tới bây giờ, dù có thể giữ lại mạng sống, nhưng độc tố trong cơ thể càng thêm phức tạp.

Có thể nói bây giờ ta chính là một người mang độc.” Tô Ngọc Hành cười khổ nói, “Mặc dù trời sinh ta đã có năng lực kháng độc mạnh hơn người thường, nhưng cũng không phải độc tố không thể xâm hại.


Nói không chừng có một ngày không thể ngăn được độc nào đó trong cơ thể, ta sẽ chết.

Cho nên ngươi chớ dụ dỗ ta, cẩn thận bị… Ưm!”
Tô Ngọc Hành còn chưa nói hết đã bị Ngộ Quân Diễm xoay người đè xuống giường.

Tô Ngọc Hành trúng độc mà thân thể suy yếu, sức lực cũng không bằng trước, nào là đối thủ của Ngộ Quân Diễm.

Y bị Ngộ Quân Diễm giữ hai tay, môi áp lên, khóe môi đóng chặt bị cạy ra, lưỡi linh hoạt quấn lấy, khiến tình cảm Tô Ngọc Hành cố gắng đè nén gần như bộc phát.
Hồi lâu, Ngộ Quân Diễm mới chưa thỏa mãn mà buông miệng Tô Ngọc Hành, thở hổn hển nói: “Bây giờ ngươi truyền độc tố sang cho ta, có phải là ta cũng trúng độc rồi? Vậy là có thể ở lại bên cạnh ngươi?”
“Ngươi thật là… Khụ…khụ… ngu ngốc!” Hôn môi hồi lâu khiến Tô Ngọc Hành ngạt thở, y ho khan vài tiếng, Ngộ Quân Diễm vội vỗ lưng cho y, rồi ôm lấy y, dán chặt lên người y, như đứa trẻ bướng bỉnh khẽ lẩm bẩm: “Ta sẽ không rời xa người… Không đi… Không rời…”
Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ôm Ngộ Quân Diễm vào trong ngực mình.

Sau ba năm, lần đầu tiên lại ôm thân thể kia vào lòng, ngoại trừ nhớ thương, còn có mừng rỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận