Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 32: Nhiệm vụ thứ mười bảy.
 
"Bộp " Một tiếng, Nguyễn Nhuyễn rơi vào một cái ôm ấm áp.
 
Không giống như trong tưởng tượng của cô, rơi xuống trên mảnh vỡ của bình hoa, mà được Lục Ly bắt được.

 
Cũng may không quá cao, lúc rơi xuống trọng lượng cũng không lớn.
 
Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn rõ ràng nghe được Lục Ly kêu rên một tiếng.
 
Cô vô cùng sốt ruột, từ trong ngực Lục Ly bò lên, ngửa đầu thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt Lục Ly, kêu một tiếng.
 
"Meo."
 
Cô muốn biết, Lục Ly có bị thương hay không.
 
Sau khi mèo kêu, Lục Ly thu hồi đáy mắt sợ hãi của mình.
 
Không có ai biết, khi nhìn thấy mèo rơi ở trên xuống, nội tâm anh có bao nhiêu sợ hãi.
 

Sợ mèo té bị thương, càng sợ mèo ngã ở trên mảnh bình hoa vỡ. . . . . Vô tận lo lắng ở một khắc kia dũng mãnh tuôn ra trong đầu.
 
Cuống cuồng, Lục Ly không chút suy nghĩ, liền trực tiếp xông vọt tới, duỗi tay nghiêng người, bắt được mèo.
 
Lục Ly nghe tiếng mèo kêu, cúi đầu nhìn con mèo an an ổn ổn ở trên tay mình, trong nháy mắt liền cảm thấy tức giận vừa mới nguôi xuống, nháy mắt đã bùng lên.
 
“Xuống dưới.” Anh ngồi xổm xuống, đặt mèo ở nơi cách khá xa mảnh vỡ.
 
Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống, nâng đầu lên nhìn về phía Lục Ly.
 
Cô không phải cố ý.
 
Nếu không phải nhiệm vụ nói, Nguyễn Nhuyễn cũng không đến mức đi đánh vỡ bình hoa quý giá như vậy.
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía Lục Ly ánh mắt tràn ngập ủy khuất.
 
Lục Ly nhìn, thật sự bất đắc dĩ, con mèo này, không thể đánh không thể mắng.
 
Bằng không, mèo còn muốn nổi giận với mình.
 
Lục Ly liếc mắt nhìn mèo một cái, dứt khoát không phản ứng nó.
 
Anh đứng dậy đi xuống, tìm một cái chổi, thu dọn mảnh vỡ một chút, lúc sắp dọn dẹp xong, Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy da như bị xiết chặt.
 
Cô rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đè nén bên trong thư phòng, cùng với bão táp.
 
"Meo."
 
Cô kêu, muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Ly.
 
Tay cầm mảnh vỡ bình hoa của Lục Ly hơi dừng, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, mím môi, không nói gì, nhưng trong cái liếc mắt kia lại có ý tứ, Nguyễn Nhuyễn lại thấy rất rõ ràng.
 
Sợ hãi run run người, Nguyễn Nhuyễn quay đầu đối mặt vách tường.
 
Diện bích tư quá.
 
Sau khi Lục Ly thu dọn mảnh nhỏ xong  lại quay đầu nhìn động tác của mèo, bị tức đến cười.
 
Tốt xấu cũng coi như là biết mình đang tức giận.
 
Anh giả vờ không nhìn thấy, sau khi dọn dẹp xong mảnh vỡ, liền mang rác xuống lầu.
 
Đối với Lục Ly mà nói, hai cái bình hoa bể kia cũng không quan trọng bằng Nguyễn Nhuyễn.
 
Hai cái bình hoa kia là quà tặng Cảnh Việt đưa tới cho anh, còn bao nhiêu tiền, Lục Ly thật đúng là không biết.
 
Lúc Cảnh Việt đào được đồ tốt, đều sẽ đưa cho Lục Ly mấy thứ.
 
...
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly ra phòng, cũng không thèm nhìn mình một cái, càng thêm cảm thấy ủy khuất.
 
Thật là khổ sở, chẳng lẽ diện bích tư quá cũng không đủ để làm Lục Ly nguôi giận sao?
 
Cô suy nghĩ, chẳng lẽ giống như trước kia, để cho Lục Ly đánh mông sao?
 
Tượng tưởng như vậy, Nguyễn Nhuyễn lại vội vàng lắc lắc đầu, không được không được, quá xấu hổ, đánh mông gì đó, thật sự rất không thích họp.
 
Cô vẫn yên tĩnh đứng vách tường trong thư phòng, Lục Ly bên kia, chắc không đến mức để cho mình vẫn luôn đợi ở thư phòng chứ.
 
*
 
Sau khi Lục Ly xuống lầu, liền gọi điện thoại cho Cảnh Việt.
 
"Sao lại rảnh gọi điện thoại cho tôi vậy?"
 
Lục Ly ừ một tiếng, mím môi nói: "Nói chuyện với cậu."
 
"Nói đi, có cái gì yêu cầu tôi hỗ trợ cứ việc nói." Cảnh Việt  phá lệ đại khí, phải biết rằng hai người làm bạn học nhiều năm như vậy, quan hệ rất gần gũi.
 
Lục Ly cười một tiếng: "Không cần giúp gì cả, cậu trước không phải đưa cho tôi một đôi bình hoa sao?"
 
"Ừ, thế nào, còn muốn?" Cảnh Việt vội vàng nói: “Vậy cũng không có nữa, đó là ở hội đấu giá có được, chỉ có một đôi này."
 
"Tôi không cần bình hoa."
 
"Vậy cậu muốn cái gì?"
 
Lục Ly không nói, ngừng một chút nói: "Hai cái bình hoa kia bể, có thể tu bổ lại ở đâu?"
 
"A?" Tiếng Cảnh Việt thét chói tai truyền tới: "Bình hoa vỡ? Hai cái đều vỡ nát?"
 
“Đúng vậy.”
 
"Làm sao lại vỡ?"
 
"Mèo vô tình đánh vỡ."
 
Cảnh Việt: “……”
 
Trầm mặc thật lâu sau, Cảnh Việt mới nói: “ Mèo của cậu. . . Thật đúng là có chút bướng bỉnh."
 
Lục Ly cười nhẹ, ngữ khí đã bất đắc dĩ lại sủng nịch: “Là có chút nghịch ngợm."
 
Cảnh Việt nghe này ngữ khí liền biết người này sẽ không trách mèo, “Đánh vỡ nát hết sao?"
 
Lục Ly nhìn mảnh nhỏ bên cạnh,"Còn chưa."
 
"Vậy cậu khi nào đưa tới văn phòng tôi xem có thể đi sửa không."
 
"Được, xin lỗi."
 
Cảnh Việt không thèm để ý nói: “Xin lỗi cái gì, tuy rằng là tôi đưa, nhưng bây giờ là của cậu, cậu cũng không tức giận, tôi càng không tức giận, nhưng tôi khá tò mò với mèo của cậu, bây giờ mèo đang làm gì?"
 
“Ủy khuất diện bích tư quá.”
 
Nghe vậy, Cảnh Việt thật sự là không thể nhịn xuống cười ra tiếng.
 
Lục Ly sau khi nghe xong, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, "Cúp."
 
"Ừ."
 
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly ngước mắt nhìn cầu thang bên kia, có chút kinh ngạc, mèo thế mà vẫn còn diện bích tư quá.
 
Phải biết rằng, vừa rồi Nguyễn Nhuyễn vẻ mặt ủy khuất nhìn chính mình, thật giống như cô không có làm chuyện gì sai.
 
Lục Ly cố ý ở dưới lầu kỳ kèo một chút thời gian mới đi lên.
 
Lúc anh đi lên lầu, Nguyễn Nhuyễn vẫn còn nói chuyện với hệ thống.
 
“Làm sao bây giờ, Lục Ly không để ý tới ta.”
 
Hệ thống bất đắc dĩ: “Sẽ không, nhiều nhất thì không để ý một đêm."
 
Nguyễn Nhuyễn cạn lời: "Cả đêm còn chưa đủ sao?"
 
Cả đêm dài như vậy, mười tiếng đồng hồ đấy.
 
Hệ thống: “……”
 
“Vậy cô muốn thế nào? Tôi lại không thể giúp cô gọi Lục Ly đi lên."
 
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bực bội vô cùng: “A a a a a, làm sao bây giờ nha."
 
Hệ thống: “A a a a a a a a không biết nha."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
“Mi về sau có thể không cho ta nhiệm vụ hố cha như vậy không."
 
“Nhiệm vụ lại không phải tôi quy định."
 
Nguyễn Nhuyễn cười nhạo: “Mi còn gạt ta.”
 
Hệ thống: “……”
 
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng nói: “Lục Ly lên đây.”
 
Hệ thống nghe giọng kinh hỉ của cô, yên lặng câm miệng.
 
Lục Ly tới thư phòng một chút, lúc nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn còn đối mặt với vách tường trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Đi ra với ta."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Ngoan ngoãn đi theo Lục Ly ra ngoài, xoay người liền cùng nhau xuống lầu, Lục Ly chỉ vào Nguyễn Nhuyễn nói: “Đứng ở mảnh nhỏ bên cạnh.”
 
Nguyễn Nhuyễn không biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó nâng đầu lên mắt vô tội nhìn Lục Ly.
 
Nào ngờ, Lục Ly trực tiếp cầm lấy điện thoại ra, sau khi chụp mấy tấm hình của cô xong, nói thẳng: "Lưu lại chứng cứ sai phạm của mày."
 
Nguyễn Nhuyễn: "..." Nam thần của cô, lúc nào thì ngây thơ như vậy?
 
Lục Ly hình Nguyễn Nhuyễn trong hình, mềm lòng.
 
Nhưng lại cảm thấy không thể dung túng mèo của mình như vậy, liền chỉ vào nói: "Mày đêm nay liền đối mặt với một đống mảnh vớ bình hoa sám hối đi."
 
Dừng một chút, anh bổ sung: "Ta đem mảnh vỡ đặt ở trong ổ của mày trước, ngủ cũng phải sám hối."
 
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “……”
 
Lục Ly rốt cuộc là làm sao suy nghĩ ra chủ ý trừng phạt mình như này chứ?!
 
Vì sao lại ấu trĩ như vậy?
 
Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ,  vô cùng không hiểu . Sau khi Lục Ly an trí cho cô xong, liền trực tiếp ngồi ở trên ghế sofa, vừa nhìn Nguyễn Nhuyễn sám hối, vừa lên Weibo phát phúc lợi cho fans.
 
Lục Ly V: Bình hoa bị đánh vỡ, mà đầu sỏ gây tội vẻ mặt vô tội, không phải nó thật không phải là nó.【 ảnh chụp 】.
 
Weibo vừa đăng lên, liền có vô số võng hữu ở bên dưới bình luận.
 
“Ngao ngao ngao, thật là đáng yêu."
 
"Trời ạ, tôi rất tiếc tiền đấy."
 
"Đừng nói, tui phải ôm Nhuyễn Nhuyễn về nhà, quá manh mà."
 
"Nam thần anh làm quần áo cho Nhuyễn Nhuyễn chưa, cho nó mặc quần áo đoán chừng có thể càng đáng yêu hơn."
 
"Đau lòng cho tiền của nam thần, bình hoa rất đắt nhỉ."
 
...
 
Lục Ly cúi đầu liếc nhìn bình luận, hơi ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.
 
Nguyễn Nhuyễn vừa lúc muốn nhúc nhích, mới vừa động, liền gặp phải tầm mắt Lục Ly, cô yên lặng cúi đầu, lại nhìn mảnh vỡ trước mắt, thở dài một tiếng.
 
Thật xin lỗi thật xin lỗi, cô thật sự thật sự không phải cố ý.
 
Lục Ly nhìn cô một lát, liền đứng dậy đi tới phòng ngủ.
 
Đi được hai bước, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Biết sai chưa?"
 
"Meo."
 
Đương nhiên biết, cô sao có thể không biết sai lầm.
 
"Sám hối chưa?"
 
"Meo."
 
"Xin lỗi bình hoa chưa?"
 
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “Meo."
 
Dù sao Lục Ly hỏi cái gì, Nguyễn Nhuyễn đều sẽ ngoan ngoãn trả lời.
 
Lục Ly nhìn bộ dạng hiện tại của cô, thật sự bật cười.
 
Ngồi xuống trước mặt Nguyễn Nhuyễn, đưa tay nhéo tai cô một cái, Lục Ly thấp giọng nói: "Thật là một tiểu nghịch ngợm, lần sau còn như thế nữa hay không?"
 
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, tiếp tục kêu: “Meo meo."
 
Lục Ly nhìn, cong cong môi: “Thật đúng là rất thông minh."
 
"Meo."
 
Phải vậy, cô chính là Nguyễn Nhuyễn mà.
 
Lục Ly nhìn, trong mắt tràn đầy ý cười.
 
"Muốn ở nơi này ngủ hay là về phòng?"
 
Sau khi nghe được Lục Ly hỏi, Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng từ trong ổ bò lên, tới bên người Lục Ly, vươn móng vuốt của mình, yên lặng bò lên trên chân Lục Ly.
 
Dùng hành động biểu lộ nguyện vọng của chính mình.
 
Lục Ly nhìn chằm chằm cô, lắc đầu cười khẽ: "Không có lần sau."
 
"Meo."
 
Sau khi nói xong, Lục Ly liền bế cô lên đi về phòng ngủ.
 
Nằm trong ổ trong phòng, Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
 
Lục Ly còn chưa đánh răng, sau khi thả Nguyễn Nhuyễn ra  liền vào phòng tắm, Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm, đi thẳng qua.
 
Cô còn muốn ở chung với Lục Ly nhiều hơn chút.
 
Lục Ly nhìn cô một cái, nhưng lại không nói thêm cái gì.
 
Chỉ là nhìn mèo của mình đáng yêu như vậy, Lục Ly nghĩ tới lời của các võng hữu, con mèo mình nuôi này, thật sự rất đáng yêu.
 
Đáng yêu đến mức anh không muốn tức giận với nó, trừng phạt nó.
 
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Trở về ngủ.”
 
“Meo." Cô vẫy vẫy đuôi đi tới ổ của chính mình.
 
Thời tiết dần dần ấm áp, ngủ cũng thoải mái hơn nhiều.
 
Sắp tiến vào mùa hè.
 
Lục Ly nhìn thấy mèo nằm xuống, mình hiếm khi cầm lấy điện thoại lướt.
 
Nhìn bình luận fans nhắn lại, Lục Ly liền phát hiện Trần Bân phát Weibo.
 
Trần Bân V: Ông trời ơi! Nhuyễn Nhuyễn ngày mai không có sữa bò cùng bánh quy ăn! \\\\@ Lục Ly V: Lục Ly V: Bình hoa bị đánh vỡ, mà đầu sỏ gây tội thì mặt đầy vô tội, không phải nó thật không phải là nó. 【 ảnh chụp 】.
 
Lục Ly nhìn, cười nhẹ nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn an tĩnh nằm ở một bên, mặt khẽ nhúc nhích.
 
Mà lúc này Nguyễn Nhuyễn, đang an tĩnh chờ đợi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới.
 
"Nhiệm vụ tới."
 
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên: "Là gì?” Vô cùng kinh hỉ, trước khi ngủ còn có thể nhận được nhiệm vụ.
 
Cô tính một chút điểm của mình, bây giờ chỉ còn có 48 điểm, con đường biến thành người, vẫn còn dài đằng đẵng.
 
“Nhiệm vụ này có mười điểm."
 
"Mi nói đi." Vừa nghe đến điểm số cao, trong nháy mắt Nguyễn Nhuyễn tinh thần tỉnh táo.
 
Hệ thống có nề nếp nói: “Nửa đêm bò lên trên giường Lục Ly, ngủ chung với anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui