EDITOR: LAM
Đương lúc Nấm Lùn chuẩn bị đi gặp người bạn gay quen qua mạng của mình thì Tống Hàng lại đang thở phì phò, giặt một đống quần áo trắng tinh dính toàn vết ố bên trong phòng tắm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Hàng hô lên: “Đi đường cẩn thận, về sớm chút nhé, tới nơi nhớ phát định vị cho tớ biết!”
Nấm Lùn thô bạo đóng sầm cửa lại, thầm nghĩ: Còn lâu tui mới nghe lời cậu! Ngày hôm nay nếu không sóng dậy biển khơi tui quyết không trở về!
Mộc Mộc là người đến trước tiên, từ đằng xa, anh trông thấy một nhóc lùn đang nhón chân duỗi cổ, dáo dác nhìn xung quanh.
Mộc Mộc bước tới vỗ nhẹ bả vai Nấm Lùn: “Gia Gia!”
Nấm Lùn giật mình ngẩng đầu lên, trước mặt cậu lúc này là một anh chàng cao gầy, đẹp trai sáng sủa đang mỉm cười với mình: “Anh là Mộc Mộc hả?”
“Chính xác!” Lúc này Mộc Mộc mới đánh giá Nấm Lùn một phen: “Em nói em lùn nhưng anh không ngờ lại lùn đến vậy luôn á!”
Nấm Lùn bĩu môi: “Đừng có xát muối vào tim em thế nhé!!! Khai ngay, làm sao anh có thể liếc mắt một cái là đã nhận ra em?”
Mộc Mộc cúi đầu tỏ vẻ trầm tư: “Có lẽ là do thụ thụ nên hút nhau.
”
Nấm Lùn cong cớn khóe môi: “Anh nói gì cơ?”
Mộc Mộc nhịn không được bật cười: “Ha ha ha ha ha, chẳng phải tối hôm qua em nói rồi à? Trong một đám người, ai thấp nhất thì người đó chắc chắn là em!”
Nấm Lùn: “Ồ…”
Nấm Lùn và Mộc Mộc rủ nhau ăn kem trước sau đó mới tới khu vui chơi.
Tình cờ hôm nay lại là cuối tuần, khu vui chơi chật ních người, Mộc Mộc nắm lấy tay Nấm Lùn, cả hai chen chúc vượt qua đám đông.
Sau khi thoát khỏi đám đông, Nấm Lùn mới ngẩng đầu lên nói với Mộc Mộc: “Người như anh làm thụ thật sự quá đáng tiếc, anh không biết vừa rồi lúc anh che chở em lách ra khỏi đám đông có bao nhiêu công đâu!”
Mộc Mộc khịt mũi coi thường: “Đáng tiếc chỗ nào? Chắc là chẳng có mấy ai công mà được như anh chứ gì?”
Nấm Lùn tặc lưỡi hai cái: “Anh không hiểu, không hiểu gì hết, anh có biết vì sao anh sống trên đời đã hai mươi ba năm rồi mà vẫn ế không?”
Mộc Mộc nghe vậy bèn hỏi: “Chuyện đó với những lời em vừa nói đâu có liên quan gì tới nhau?”
“Đương nhiên là có liên quan!” Nấm Lùn hét lớn: “Nếu anh là công, khẳng định anh không thể ế! Sở dĩ anh ế là bởi vì anh làm thụ đấy!”
Mộc Mộc tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống: “Ồ quao? Làm thụ thì không thể có bạn trai à?”
Nấm Lùn ngồi xổm bên cạnh Mộc Mộc, kinh ngạc nói: “Hóa ra anh chẳng biết gì hết, đã là gay thì phải chú ý đến cộng đồng gay chứ! Thôi để em phổ cập cho mà biết!”
Mộc Mộc nhổ một cọng cỏ nghịch cho vui, Nấm Lùn hận không thể rèn sắt thành thép bèn giật cọng cỏ ném đi: “Em nói cho anh biết, trong giới gay bây giờ toàn là thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ!!!”
Mộc Mộc: “Ủa? Anh không điếc, em lặp đi lặp lại như thế làm gì!”
Nấm Lùn: “Em không lặp lại!!! Số lượng thụ trên thực tế còn nhiều hơn những gì em vừa mới nói đấy!”
Mộc Mộc như có điều suy tư: “Ý của em là, nếu anh không làm công thì sẽ không thể có bạn trai?”
“Không phải thế! Chẳng qua là không thể loại trừ khả năng này!” Nấm Lùn đáp.
Mộc Mộc thở dài thườn thượt: “Hâm mộ mấy người có bạn trai ghê!”
Nấm Lùn cảm thấy mình đã vô tình chọt trúng chỗ đau của Mộc Mộc, trong lòng không khỏi có chút áy náy: “Anh đừng nản quá, dù sao vẫn có công mà.
”
Mộc Mộc: “Ò…”
Bầu không khí trở nên khó xử.
Nấm Lùn hắng giọng: “Thôi nào, bọn mình nói mấy chuyện vui vui nha, đúng rồi đúng rồi, tự sướng một bức đi!” Dứt lời, cậu dán mặt mình lên mặt Mộc Mộc, chụp một cái “tách”.
Kỳ thật, Mộc Mộc không vì chuyện ế thâm niên của bản thân mà khó chịu, cũng không hoảng sợ vì viễn cảnh cúc nhiều hơn dưa, anh chỉ hơi phân tâm một chút thôi.
Nếu công thật sự quá hiếm, vậy anh có nên cân nhắc nhập thêm các mặt hàng cu giả hai đầu này nọ cho cửa tiệm không nhỉ? Hẳn là sẽ kiếm được không ít tiền đâu ha? Biết đâu chừng những người quanh năm bầu bạn với ngón tay sẽ mua mấy thứ đó!
Nhân lúc Mộc Mộc phân tâm, Nấm Lùn đã gửi bức ảnh mặt hai người dán sát vào nhau sang cho Tống Hàng, lại còn nện thêm một câu: “Trên đường đến khách sạn nha.
”
Tống Hàng ngay lập tức gọi điện tới: “Cậu đang ở đâu đấy?”
Nấm Lùn cười thầm trong chốc lát sau đó nói: “Thật là sáng suốt khi không ở nhà!”
Tống Hàng chẳng thèm phơi đống đồ mới vừa giặt xong, hắn mặc vội quần áo rồi chạy ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Phát định vị cho tớ, tớ tới ngay!”
Mộc Mộc hoàn hồn, hiếu kỳ dòm Nấm Lùn.
Nấm Lùn há miệng dùng khẩu hình phát âm ra câu “Đằng ấy nhà em”.
Mộc Mộc gật đầu, tiếp tục suy tư về mức độ tin cậy của các mặt hàng cu giả hai đầu trên thị trường.
“Trùi ui, hai thụ sao làm nên sóng gió, cậu hoang mang xoắn xuýt thế làm gì?” Nấm Lùn đắc ý đến mức cảm giác bản thân như quay trở lại thời điểm hung tợn xả ra một ngụm tức vào tối hôm qua.
Tống Hàng trả lời: “Tớ chẳng hề hoang mang, hai thụ khiến tớ an tâm lắm! Có điều nhìn hai người dán sát vào nhau như thế khiến tớ bất chợt nhớ ra dấu vết tớ in trên người cậu hình như phai nhạt rồi! Hiện tại tớ muốn mang cậu về in thêm lần nữa ấy mà!”
Chú thích hình ảnh:
unnamed.