Edit: Hanna
Beta: Cereus
“Lục Hào, cậu không sao chứ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng Nhu Nhu lo lắng hỏi Lục Hào, cô ấy phát hiện hai ngày diễn ra đại hội thể thao thì Hình Dịch và Lục Hào đều xin nghỉ, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không.
“Hả?” Lục Hào nhìn cô ấy: “Không có việc gì.”
“Ờ….” Hoàng Nhu Nhu gật gật đầu: “Hình Dịch cũng xin nghỉ.”
“….”
Mặc dù Lục Hào đã có thể hơi buông xuống chuyện kia, nhưng vẫn rất mẫn cảm với người này.
Tần Diễm lên lớp dạy lớp A8 mới phát hiện, Hình Dịch xin nghỉ một tuần. Chuyện này cũng khiến cho chủ nhiệm lớp A8 rất khó hiểu, bình thường đứa nhỏ này học hành rất nghiêm túc, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện loại tình huống như vậy. Đặc biệt là đã sắp tới thi học kỳ, không hiểu sao lại đột nhiên xin nghỉ lâu đến thế.
Tần Diễm cảm thấy, Hình Dịch chính là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ lại làm tổn thương Lục Hào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gần đây trời trở lạnh, cũng sắp tới kỳ thi rồi, không ít bạn học đã bị cảm, lớp chúng ta nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Cô giáo Lữ tranh thủ nhắc nhở học sinh trong buổi họp lớp.
“Năm nay chúng ta được nghỉ đông sớm, thời gian thi học kỳ cũng tương đối gấp gáp, các em phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi. Sau khi kết thức kỳ nghỉ này thì chỉ còn một học kỳ là phải thi tốt nghiệp, không còn nhiều thời gian ở trường học nữa, các em phải trân trọng thật tốt nhé.”
Nói tới đây, cô giáo Lữ bỗng nhiên xúc động cảm thán, nhoáng một cái lại một lứa học sinh nữa phải rời khỏi.
“Haii Lục Hào.” Hoàng Nhu Nhu xoay người: “Cậu mới mua cái áo lông vũ kia à?”
“Ừ.” Lục Hào gật gật đầu.
“Lần trước đi dạo phố tớ cũng thấy, đáng tiếc là quá đắt, mẹ tớ không cho mua.”
Hoàng Nhu Nhu bĩu môi, những lúc như thế này cô ấy thật đúng là rất hâm mộ mấy đứa con nhà có tiền như Lục Hào.
“Nghỉ đông cậu muốn đi đâu chơi thế?” Hoàng Nhu Nhu chuyển đề tài.
“Ở nhà thôi.” Lục Hào nhàn nhạt nói.
“Hả?” Hoàng Nhu Nhu kinh ngạc: “Tớ cứ nghĩ cậu sẽ đi du lịch nước ngoài chứ.”
“Không có gì vui hết.”
Lục Hào nhìn thời tiết âm u ngoài cửa, cô nhớ tới cuộc điện thoại mà mấy ngày trước mẹ cô gọi tới.
“Ờ….. Cũng đúng, chắc chắn cậu chẳng còn cảm thấy hứng thú nữa.”
Hoàng Nhu Nhu quay người lên, không hỏi gì nữa.
Sau khi lên năm ba, buổi tối liền có thêm một tiết tự học, nhưng cũng không bắt buộc với những học sinh nhập học do tài trợ như Lục Hào, đi hay không là do tự nguyện, riêng Lục Hào vẫn luôn thành thật ở lại học cả tiết.
Tần Diễm là phó chủ nhiệm lớp, mới vừa lên chức đã phải tiếp nhận học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp, gần đây bận đến nỗi không thể thoát thân. Lục Hào học xong mà anh vẫn còn làm việc trong văn phòng, đa số cô phải ngồi trên xe chờ anh.
“Thầy Tần ơi, em có bài chưa hiểu ạ.”
Trương Tử Đồng thừa dịp vừa kết thúc tiết tự học, tới văn phòng tìm Tần Diễm.
“Đưa thầy xem giúp.” Tần Diễm nói.
“Đây ạ….”
Trương Tử Đồng dẫm lên bậc thềm nhỏ đi tới bên cạnh anh, chống tay trên bàn làm việc của Tần Diễm, ưỡn ngực cong eo, cô ta cố ý cở cúc trên cùng của áo đồng phục. Chỉ cần Tần Diễm hơi chú ý, nhất định có thể nhìn thấy một mảnh cảnh xuân mơn mởn.
Tần Diễm nhíu mày, bịt mũi che miệng mà ho khan hai tiếng, anh thật sự không thể chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc này.
“Khụ… Được, thầy biết rồi, ngày mai lên lớp thầy sẽ đặc biệt giảng lại đề bài này một lần nữa.” Tần Diễm liếc mắt một cái dáng vẻ ngượng ngùng: “Em về lớp trước đi.”
“Hả?” Trương Tử Đồng sửng sốt: “Nhưng mà, thầy ơi…..”
“Quay lại lớp học đi.”
Tần Diễm không nhìn cô ta, hai hàng lông mày vẫn luôn cau chặt, ngay cả không khí trong phòng cũng cảm thấy bị vẩn đục.
Trương Tử Đồng trừng mắt nhìn một cái, cầm theo sách vở đi ra ngoài. Vốn dĩ cô ta có vẻ ngoài xuất chúng, ngày thường lại thích trang điểm, luôn luôn thuận lợi hạ gục đám học sinh nam. Khi học năm lớp 10 cô ta va phải cái đinh cứng là Hình Dịch, hiện giờ lại bị Tần Diễm ghét bỏ.
Có thể tưởng tượng ra được, hai người đó đều vì Lục Hào. Trong lòng Trương Tử Đồng căm hận đến ngứa răng, con tiện nhân Lục Hào, nhất định phải khiến nó đau đớn một phen.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lục Hào mơ mơ màng màng mà tỉnh lại. Trong khi chờ Tần Diễm cô đã mệt rã rời nên ngủ quên trong xe.
“Ư….” Lục Hào rầm rì một tiếng: “Đã trở lại….”
Tần Diễm hôn đôi môi cô.
“Tỉnh thôi, lát nữa xuống xe sẽ lạnh đó.”
… … …
“Hình Dịch, tớ có việc tìm cậu.” Trương Tử Đồng đứng ở cửa lớp A8.
“…..”
Cuối cùng Hình Dịch vẫn phải tới trường vào một tuần trước khi thi học kỳ, hắn xin nghỉ là do không biết phải đối mặt với Lục Hào như thế nào, còn có do tạm thời không biết phải làm gì với tên bại hoại Tần Diễm kia.
“Chuyện gì?” Hình Dịch không kiên nhẫn.
Trương Tử Đồng cười lạnh, nhìn Hình Dịch thì biết rằng hắn còn chẳng hay biết gì.
“Người ở đây nhiều, qua bên kia nói chuyện.”
Không biết trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì nên Hình Dịch chỉ có thể cùng cô ta đi tới đó.
“Chuyện gì, nói đi.”
“Ha, Hình Dịch, tớ cho rằng cậu là người cực kỳ hoàn hảo.” Trương Tử Đồng nhìn hắn rồi hừ lạnh một tiếng: “Nhưng bị người lừa gạt còn không tự biết.”
“Cậu có ý gì?” Hình Dịch nhíu mày.
“Có ý gì? Bạn gái Lục Hào của cậu, đã sớm thông đồng với người khác rồi.”
Trương Tử Đồng nhìn sắc mặt hắn trở nên âm trầm, cô ta liền biết mình không đặt nhầm cửa đột phá mấu chốt này.
“Đến nỗi với ai, tớ cũng không muốn nhiều lời, cô ta làm chuyện xấu gì thì chính mình tự rõ ràng, tớ chỉ có lòng tốt nhắc nhở cậu để cậu thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ giả vờ thanh cao của cô ta che mắt.”
Không chờ Hình Dịch nói gì, Trương Tử Đồng đã vỗ vỗ bờ vai hắn, lóe người chạy đi.
Hình Dịch không ngờ Trương Tử Đồng cũng phát hiện quan hệ của Lục Hào và Tần Diễm, lại còn cất công chạy tới nói cho hắn biết. Cảm giác này thật là…. chó má!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~