Mãi vẫn không nghe được âm thanh tôi hồi đáp, Lục Phong muốn với tay bật điện lên.
Tôi kịp thời cầm tay hắn đè lại, lực bất tòng tâm mà mở miệng:
“Đừng bật đèn.”
Cảm thấy giọng tôi cũng mang âm mũi khác thường như vậy, Lục Phong hai tay nâng mặt tôi lên, như đang cầm trong tay một bảo vật, hai ngón tay cái miết nhẹ lấy má tôi.
Xúc cảm nóng ẩm ươn ướt, dính lên ngón tay, Lục Phong cuống cuồng hoảng loạn mà ôm tôi, tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng như trấn an.
Nhẹ nhàng cẩn trọng hỏi:
“Em cũng khóc sao?”
-“Cũng? Lục tổng bá đạo cũng khóc à?”
Tôi biết thừa nhưng vẫn hỏi, ai bảo bình thường hắn hay trêu trọc tôi như vậy làm gì.
Quả nhiên, hắn ngại tới cơ thể nóng bừng, lí nhí vạch trần tôi.
“Rõ ràng em biết thừa, em trêu chọc anh.”
Tôi phải cười mất một lúc, lấy lại tinh thần rồi lại xúc động khóc nấc.
Lục Phong đã hoảng loạn lại càng hoảng hơn.
“Em đau ở đâu sao? Khiết hạ, anh làm em đau à? Để anh xem nào.”
“Đừng..ức..đừng đối với tôi..tốt như vậy.
Đều là..là giả bộ..ức.”
Tôi rất rất muốn nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng lại không thể đè ép được tiếng nấc đang không ngừng phát ra.
Lục Phong: “Em đừng nói gì nữa, anh đều không nghe, không nghe lời em đâu.”
Tôi mặc kệ Lục Phong đang giả vờ cứng đầu, thê lương đặt ra một câu nghi vấn.
“Chắc hẳn anh cũng đã biết lí do vì sao tôi luôn đối với anh lạnh nhạt có thừa, cũng luôn không chịu chấp nhận anh.”
“Đúng vậy, tôi không buông được quá khứ, mỗi một chuyện đều không tài nào buông được.
Kể cả anh có đem bản thân ra đỡ đạn cứu tôi một mạng hay hai mạng, đều không buông được.”
Lục Phong: …
Cả căn nhà đều im ắng không một tiếng động, tôi cười cười, lại tự mình độc thoại:
“Anh có nhớ cái hôm trời mưa tầm tã bốn năm trước không? Tôi vì nhường ô cho anh, dầm mưa về nhà mà sốt cao đổ bệnh.
Vì một cuộc điện thoại của anh gọi mà phi đến như bay, tôi vẫn nhớ tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc của quán bar được truyền rõ ràng qua điện thoại, nghe rõ mồn một tiếng đùa cợt của bạn bè xung quanh anh.
Tôi biết đây là một trò đùa, nhưng vì một câu “Đến đây đi.” qua cuộc gọi của anh, tôi mặc kệ bản thân đang truyền nước trong bệnh viện, mặc kệ tiếng khuyên ngăn của ba mẹ.
Kết quả, sau khi tôi đến lại phát hiện ra, bản thân mình đau ốm bật dậy từ trong bệnh viện, bắt taxi đi đến chỗ anh thật nhanh, lại chỉ giúp anh thắng được một vụ cá cược.”
“Còn lần đi dự tiệc từ thiện nữa, cũng thật buồn cười, rõ ràng anh không cần lại cứ đeo bám đòi làm bạn đồng hành đi tiệc cùng anh.
Suốt cả bữa tiệc, tôi không lẽo đẽo theo sau lưng anh thì cũng là thay anh chắn rượu, chắn đến xuất huyết dạ dày, nhưng anh lạnh lùng quay lưng bỏ về, vứt tôi lại ven đường tự sinh tự diệt, tôi đau bụng đến ngất lịm đi.
Thật may có người qua đường đưa tôi đến bệnh viện, anh thấy không? Một người lạ thoáng qua cũng tốt hơn là anh.”
“Anh đếm xem, từ lúc tôi thích anh, anh đã vứt bỏ tôi được bao nhiêu lần nhỉ.
Tôi là một thiên kim tiểu thư tay không chạm nước, lại vì anh mà học nấu ăn, từng dốc hết tâm sức nấu thật nhiều món ăn đem đến cho anh, nhưng anh nói, chó cũng không thèm, anh tùy tiện vứt cho người giúp việc trong nhà.
Nhưng đến họ cũng khinh rẻ tôi, họ cũng không thèm.
Cho nên món cơm phí tâm phí sức ấy của tôi đã được vào bụng của những chú chó hoang.”