Nắng Tháng Năm

Em trở về trường vào một ngày cuối tháng sáu. Khắp sân trường nhuộm đầy màu đỏ thắm của những cánh phượng vĩ và có cả cái thanh âm giòn giã của những chú ve. Sân trường này, nơi em và anh quen biết nhau, và cũng chính nơi này em và anh đã xa rời nhau.

Bảy năm rồi anh nhờ? Bảy năm chúng ta đã không gặp lại nhau, bảy năm qua có bao giờ anh nhớ đến em, nhớ đến những chuyện mà chúng ta đã từng cùng nhau trải qua hay không?

Ngày chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường, anh còn nhớ không, mỗi ngày em và anh đều cùng nhau đến trường, cùng nhau học bài làm bài, anh đã từng nắm chặt tay em viết lên những câu chuyện ở tương lai cho chúng ta. Chúng ta đã từng cùng nhau đi qua khoảng thời gian rực rỡ nhất của những năm tháng tuổi trẻ, nhưng đến ngày hôm nay tất cả chỉ còn lại là hoài niệm.


Ngày điền nguyện vọng năm đó anh nói anh sẽ ra Hà Nội để học tiếp đại học, em đã nói em vẫn luôn tin tưởng anh, còn em vẫn sẽ tiếp tục học đại học ở nơi này, em vẫn sẽ đợi anh trở về. Yêu xa hai năm, gặp nhau được hai lần vào mỗi dịp Tết khi anh về nhà, những cuộc gọi hằng ngày cũng dần dần ít đi. Để rồi đến cuối cùng em lại nhận được tin ở nơi Hà Nội xa xôi ấy, bên anh giờ đây đã có ai khác mà người ấy lại chẳng phải là em. Ngày ấy Thanh Hóa mưa to lắm anh à, là mưa đang khóc thay cho em. Em mượn mưa để cho mình tuôn nước mắt, mặc kệ anh quay lưng đi để lại mình em bơ vơ sau ngần ấy năm bên nhau. Vào lúc đó em đã dặn lòng khóc cho hôm nay thôi, chỉ hôm nay thôi. Nhưng anh ơi biết không, nỗi nhớ nhọn như mũi kim khâu, đâm vào lòng em tê tái, lý trí có thể dặn lòng tiếc chi một người ra đi, tiếc chi cuộc tình đã cũ, tiếc gì một vòng tay đã buông lơi, nhưng lí trí không ngăn được nỗi nhớ, nỗi nhớ như sợi dây gai quấn quanh trái tim mềm yếu, em càng gỡ, càng rối, càng đau.

Câu cuối cùng trước khi anh quay lưng đi là anh bảo : "Anh xin lỗi!"


Anh xin lỗi em vì anh là người bỏ rơi em hay anh xin lỗi em vì anh đã không thực hiện được trọn vẹn lời hứa khi xưa hả anh?

Ai đó đã nói cô đơn như đồng hồ kim chỉ 11 giờ, 30 phút, 15 giây chết nhịp, rời rạc và cách xa. Tốt nghiệp xong em rời xa nơi ấy, em tìm đến vùng trời khác bắt đầu cuộc sống mới, ngày em ngày đi em đã tự nhủ em sẽ đem hết tất cả những kỉ niệm của chúng ta gói gọn lại. Nhưng qua ngần ấy năm rồi nỗi nhớ về anh về những kỉ niệm của chúng ta cứ thế dày vò em mỗi đêm...

Giờ đây em đã bình tâm hơn để nhìn ngắm lại những chùm hoa phượng của một thời thương nhớ, bình tâm hiểu rằng chúng ta có thể không là mãi mãi và cuộc đời dường như rất khó có điều gì tồn tại mãi mãi. Nhưng cảm ơn cuộc đời đã cho chúng ta thực sự được sống những tháng ngày đầy yêu thương và hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận