Có lẽ bây giờ ông đã gặp được bà ở nơi thiên đường rồi đúng không ạ?
Hôm nay, sau giờ làm tôi tranh thủ ghé qua tiệm bánh của anh họ lại nhìn thấy một cô bé vui vẻ nhận lấy chiếc bánh kem đã đặt trước để làm quà tặng cho ông trong ngày sinh nhật.
Nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật trong tay cô bé, tôi lại chợt nhận ra: Cả đời của ngoại lại chưa từng nếm qua mùi vị của bánh kem, cũng chưa từng nhận được một lời chúc đúng nghĩa nào vào ngày sinh nhật.
Giờ đây, tôi muốn cùng ngoại trải qua ngày sinh nhật thì đã chẳng còn cơ hội nữa rồi - ngoại đã vĩnh viễn rời xa tôi.
Ngày ngoại đi, tôi vẫn còn đang vội vã thi môn cuối cùng của học kỳ trên trường, đến khi tôi về nhà thì đã muộn hơn mười phút, ngoại đã rời đi trong vòng tay của cậu. Tôi chẳng dám bước vào phòng, chỉ lặng lẽ ở bên ngoài, mãi đến khi nhập quan tôi lại bật khóc như một đứa trẻ.
Tang lễ của ngoại diễn ra trong ba ngày, trong suốt quãng thời gian này tôi vẫn chưa tin được việc ông đã rời xa tôi. Tôi còn chưa kịp kể cho ngoại nghe những câu chuyện thú vị ở lớp trong suốt một tuần qua, cũng chưa kịp cùng ngoại đi du lịch, ngay cả hình ảnh khi tôi mặc chiếc áo cử nhân vào tốt nghiệp ngoại vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy!
Sau này, mỗi cuối tuần khi tôi trở về nhà sẽ chẳng còn được thấy ngoại trong bộ quần áo quen thuộc cùng những ông trong xóm ngồi uống trà trước cổng, và cả vẻ mặt đầy sự tự hào mỗi khi nhắc về cô cháu gái đã thi đỗ Đại học của ông. Tôi cũng chẳng còn được ăn những món ăn mà ông đã nấu... Tất cả bây giờ chỉ còn là hoài niệm.
Trước đây, khi bà ngoại mất, ông từng nắm lấy đôi bàn tay của bà tri kỷ mà bảo: "Bà cứ sang bên đó trước nghe, vài năm nữa cho cháu mình nó ổn định tôi sẽ sang với bà!"
Ừ, bây giờ ông đã rời xa tôi, đến bên đó cùng bà... Ở bên ấy, ông bà đã gặp nhau hay chưa?
Còn tôi, ở đây, mãi nhớ về ông - người đã dạy tôi trưởng thành!