Naruto Fanfic Cậulà Ai


- "Thiên Thiên !" - Tiếng gọi vọng ra từ trước sân nhà, là của một cô gái với mái tóc dài uốn xoăn tít, gương mặt phải gọi là xinh xắn vô cùng với đôi mắt to tròn đang nở nụ cười hiền hậu.- "Ai đây?"*cốp*- " Ây da..." - Tenten giật mình sau cú gõ đầu từ mẹ-" Ngủ cho lắm vào rồi đầu óc cứ như người cõi trên thế này đấy!"-"Đây!" - người mẹ chìa ra tờ 50 nghìn đưa cho con - "Nhớ ăn sáng đàng hoàng đấy, mẹ mà biết con lại mua mấy thứ linh tinh thì biết tay mẹ, nghe rõ chưa ?"Tenten láo liếc nhìn quanh rồi nhanh chóng đáp lời - "H-hây!"Nói rồi cô vội vàng chạy ra chổ bạn lí nhí - "Ờm...nhờ cậu giúp đỡ"-"H-Hả?" - Cô bạn ngạc nhiên -"Không...không có gì đâu..."Tenten ngồi vào yên sau xe đạp của cô bạn, trong lòng ngập đầy những dòng suy nghĩ lẫn lộn."Đây là đâu?"Suy nghĩ kỹ càng lại, thì có vẻ mọi chuyện trở nên kỳ lạ kể từ khi cô tiếp xúc với lũ bộc nhân có khả năng phát nổ kia.

Có thể lắm, bọn chúng ắt hẳn mang một năng lực nào đó hoạt động với nguyên lý như mộng giới của Uchiha Madara đã diễn ra tại đại chiến ninja lần thứ 4." Nhớ lại lần đấy...mộng giới....thật sự đã thôi miên được tớ, chẳng hiểu nữa...chúng đã khiến tớ tin tưởng, đắm chìm vào...tin vào những gì mà chúng mang lại cho tớ...""Tớ biết chứ...nó hoàn toàn không có thật, nhưng tớ lại cố chấp lừa dối ép bản thân mình chấp nhận nóKỳ lạ thật đấy.......Neji....."Khi đội 7 phong ấn mẹ lục đạo, mộng giới hoá giải, lúc ấy cô mới chợt bừng tỉnh, nhận ra mình đã bất tỉnh tại chiến trận từ bao giờ.

Tiếng hò reo ăn mừng chiến thắng, cả đám đông ùn ùn tung hô Naruto và Sasuke - những anh hùng đã mang lại hoà bình thật sự - thì...người anh hùng nhất trong lòng cô phải nằm trong túi xác lạnh lẽo từ khi nào, nhìn người mình yêu cùng nhau ra trận nhưng lại không thể cùng nhau trở về như thế, lòng cô đau như cắt.


Mộng giới, dù không phải sự thật nhưng ít ra nó để cô 1 lần nữa được nghe giọng nói, được nhìn thấy nụ cười của người con trai ấy.

Nào ai biết được, mộng giới kết thúc, cô chỉ cần thêm vài giây, vài giây ngắn ngủi nữa thôi...để cô có thể kịp trả lời cậu ấy bốn chữ "TỚ CŨNG THÍCH CẬU".

Mỗi lần nghĩ đến, sóng mũi cô cứ cay xè, nước mắt lại trực trào rơi như bao lần.- "Thiên Thiên nè! Cậu định mua gì ăn sáng thế?"Tiếng gọi của người bạn làm Tenten bừng tỉnh -"Tôi...cũng không định ăn gì" - cô vội vàng đưa tay lên lau nước mắt- "Sao thế? Mẹ cậu đã rất giận dữ vào lần trước cậu nhịn ăn sáng cả tháng lấy tiền mua album nhạc để rồi tuột canxi ngất đi cơ mà! Cậu vẫn..."- "Album nhạc?"-" Ừ! Cậu không nhớ gì à? Hôm nay cậu bị làm sao thế! Tớ đã bảo với cậu chờ tháng sau tớ nhận tiền tiêu vặt từ mẹ rồi sẽ mua tặng cậu, nhưng cậu cứ muốn thể hiện tấm lòng với idol gì đấy mới để xảy ra nh.."- "Cậu tên gì?" - Tenten cắt ngang lời bạn- "Ơ...tớ...tớ là Ngọc Minh đây mà!" - cô lo lắng khiến cho từng bước đạp xe chậm lại- "À, tối qua tôi ngủ hơi muộn...nên đầu óc hơi mệt mỏi, xin lỗi"- "Cậu lại cày view cho idol à?"-...-"Cày view cho thần tượng đến mức quên cả tên bạn bè thì cậu đúng thật là....""BẠN BÈ""Kẻ phá luật là cặn bã, nhưng kẻ bỏ rơi đồng đội thì còn tệ hơn cả cặn bã""Mình rất cặn bã nhỉ?"Ánh mắt cô nhìn xa xăm về phía bầu trời tinh mơ ngày sáng, nơi này yên bình thật đấy.

Dòng người vội vã tấp nập, tiếng rao của những cô chú bán rau, bán cá.


Người đi học, đi chợ, đi tập thể dục,...!vội vã nhưng cũng không quên chào nhau, cùng nhau ăn sáng, uống nước tán gẫu.

Ở đây hình như không tồn tại ninja, không nhẫn thuật, không đại chiến,....Rồi Ngọc Minh cũng đèo cô đến trường, đập vào mắt là chiếc cổng đề "Trường THPT Hoàng Diệu", trường to lắm, to hơn học viện tại Konoha, vào đến cổng thì xe rẽ trái, vào ghi phiếu gửi xe rồi cô bạn nắm tay Tenten kéo cô đi thẳng 1 mạch.

Cái khu nhỏ nhỏ nhộn nhịp cuối đường được gọi là căn tin, nơi còn được gọi là thiên đường của mọi học sinh.- "Cậu vào đây ăn sáng cùng tớ!" - Ngọc Minh vừa kéo tay bạn vừa nói-"Ơ...này!" - Tenten có chút khó chịu vì hành động của bạn vì bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh, không thích chen chân vào nơi đông đút như thế và cũng chẳng muốn ăn sáng làm gì.


Nhưng cô bạn thân cũng chỉ vì lo lắng cho mình cộng thêm lôi lôi kéo kéo nhiệt tình như thế, Tenten cũng đành phải chiều ý.Cả 2 cứ như vậy mà vào đến căn tin- "Thiên Thiên! Hôm nay thực đơn căn tin chỉ có cơm cà ri cay và cơm gà nướng thôi !"-"a...oh"-"Vào nhanh thôi kẻo không còn cơm gà nướng bây giờ đấy!"-"Cậu không thích cơm cà ri à?"-"Ơ? Chuyện này cậu cũng không nhớ à? Tớ hơi buồn rồi đấy!"-"Tôi xin lỗi"- "Thôi không sao, hôm nay cậu không được tỉnh táo, tớ sẽ bỏ qua cho cậu"Nói rồi Minh chạy đi đến quầy cơm, Tenten nhìn theo bóng lưng bạn mình chợt mỉm cười"Cậu ấy...cũng chẳng ăn được cà ri"Đó là khoảng thời gian khá lâu rồi, từ hồi đội Gai còn là những cô cậu bé Gennin, trong một lần làm nhiệm vụ hộ tống 1 đoàn người trở về mỏ vàng Katabami để giải quyết vấn đề gia tộc, họ đã dừng chân tại 1 quán ăn mà Lee đã giới thiệu, cả nhóm đã được thưởng thức món cà ri sức sống của bà Shanso, nó thật sự rất cay, ngoài Lee ra thì hầu như ai cũng phải chịu thua.

Nhưng Neji, người hầu như không thích vị cay nay lại nếm trải món ăn "đậm mùi sức sống" như thế, mặt cậu ta đỏ như tôm luộc, nốc cạn ly nước mà Tenten đưa vẫn chưa nguôi.

Từ đó, Neji như bị ám ảnh bởi món cà ri, dường như chả đụng đến nó nữa.- "CẬU DÙNG CÀ RI ĐI!"Đang đắm chìm trong hoài niệm thì Tenten nghe thấy tiếng nói khá to vọng ra từ quầy lấy thức ăn trong căn tin, cô vội chạy vào, nhìn thấy Ngọc Minh đang đứng đấy, nên đã đi đến chổ bạn- "Có chuyện gì thế?"- "Thiên Thiên...Là Luân, cậu ấy lại..."Nhìn sang, Luân là một cậu bạn cùng lớp, dáng người bé bé, cao tầm 1m6, tóc nhuộm vàng, áo quần thì sộc sệt, có vẻ là thành phần cá biệt.- "Các cậu đây là con gái, tranh dành thức ăn giữa chốn đông người như thế này...chật...đi đâu đừng bảo cùng lớp với tôi nhá" - Luân bễu môi nói-"Thôi nào hai đứa...còn 2 suất gà nướng cơ mà...cô lấy cho đứa 1 suất nhé!" - cô đầu bếp của căn tin lo lắng vội vã can ngăn-"Không! Lấy cháu 2 suất" - Luân vừa bảo vừa liếc sang-"Nhưng...nhưng tớ không ăn được cà ri mà..." - Ngọc Minh cố gắng năn nỉ-"Ninh Thứ cũng chẳng ăn cà ri được, tôi mua 2 phần là để cho cậu ấy"-"Th-Thì cậu ăn cà ri được mà, cậu đâu ghét cà ri đúng không?"-"Đúng là tôi không ghét cà ri...."-"Vậy...." - Ngọc Minh hớn hở-"...nhưng ngặt cái huynh đệ bọn tôi phải ăn giống nhau cơ, thế mới keo sơn được""Rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà"Kể từ lúc làm Anbu đến giờ, kiểu con trai khốn nạn ra sao Tenten cô cũng đã từng nhìn thấy.

Nhưng cái kiểu tranh dành thức ăn một cách quyết liệt ép người khác đến đường cùng, lại còn là đối với 1 cô gái yếu đuối không chút sức mạnh như thế thì...- "Ngay cả Akamaru còn biết đối nhân xử thế hơn cả ngươi đấy!" - Tenten hậm hực lên tiếng- "Ai? Ai là Akamaru?"- "Con chó của bạn ta! "- "C-cái...cái gì...con chó?"Cả căn tin ồ phá lên 1 trận.


Có người cười nhạo, xì xầm to nhỏ "to rồi, to chuyện rồi"; "hay rồi đấy, có phim hay xem rồi đấy"Mặt Luân tối xầm lại rõ tức - " TRƯƠNG THIÊN THIÊN! Con nhỏ naỳyyy!!!!" - Vừa nói Luân vừa vung tay định tát Tenten nhưng, với khả năng thuộc hàng Anbu, cô nhanh chóng nhận ra, chộp lấy tay Luân, nhấc chân, đạp bạn 1 cái vào giữa bụng làm Luân té lăn quay ra sàn.- "Được rồi hai đứa...cô xin...đừng đánh nhau mà" - các cô trong căn tin tím tái mặt mài khuyên nhủ.

Nhưng đối với Tenten, bây giờ vấn đề không nằm ở việc đĩa cà ri cay nữa rồi.

Cô chậm rãi bước đến chổ Luân, cậu ta trông khá là đau đớn chưa thể gượng dậy nổi, thể thuật của 1 ninja là điều không thể đùa được, hơn cả thế, trong vòng 2 năm nay, sau cái chết của Neji, cô đã dốc sức rèn luyện thể thuật rất nhiều như một cách giết chết khoảng thời gian địa ngục.- "Luật tồn tại trên thế giới này lạ thật đấy...thiên tài với 1 tương lai sáng lạng đang chờ phía trước, cả đời 1 lòng vì làng, vì bạn bè...thì lại bị cướp đi quyền sống...!Trong khi, người như ngươi....căn bản không xứng để tồn tại" - Tenten với ánh mắt đầy vẻ căm thù, vẻ mặt trông vừa sợ lại vừa thương, đôi mắt ấy dường như chứa đựng một niềm đau mà chẳng ngôn từ nào đủ nghĩa để diễn tả.Cô từ từ bước đến mặc cho Luân ra sức lết lùi về sau với sắc mặt sợ tái không còn miếng máu.- "Tôi...tôi không ăn gà nướng nữa...của các cậu ...của các cậu cả đấy! Xin cậu đấy...th-tha cho tôi...."- "NGƯƠI KHÔNG XỨNG! Ngươi không xứng được tha thứ! Ngươi không xứng được sống!"- "Thế cậu xứng à?" - một nam sinh dáng người cao ráo bước ra đứng cản không cho Tenten bước thêm bước nào đến chổ bạn cậu ta nữa.Tenten bần thần như chết đứng, tay chân bủn rủn, trống ngực đập liên hồi như sắp không thở được đến nơi."Không thể sai được"Dù là tóc được cắt ngắn, nhưng không thể nào sai được, ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy, giọng nói ấy nữa.."Là cậu sao?""Thật sự là cậu sao?""Dù lần này là khác.....nhưng gặp cậu trong mơ thì....Tớ đã mơ thấy như thế rất nhiều lần rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận