HyHy, em bị làm sao thế??? Sao lại dầm mưa thế này là sao??? - Thiên Kỳ hốt hoảng khi nhìn thấy HyHy nước sũng từ cổng đi vào. Đôi mắt vô hồn, môi tím tái HyHy đi đến gần cửa rồi ngất lịm...
HyHy cắt đứt mọi liên lạc với tất cả mọi người từ ngày hôm đó. Nó ở trong nhà suốt như người vô hồn. Ông bà Vương lo lắng nhưng chẳng biết làm thế nào
Ông Vương chạy đôn chạy đáo lo việc cho công ty, bà Vương suốt ngày ở cạnh HyHy, an ủi nó. Rồi mời gia sư về dạy cho nó vì ko muốn HyHy bị hỏng kiến thức
.....
HyHy lặng lẽ đi một mình dưới cơn mưa phùn . Đã 3 tháng trôi qua rồi... Có lẽ đã đến lúc phải quên.
Con đường tấp nập người qua lại, mỗi ánh đèn lại len lói một tia hy vọng, cây bàng bên đường lá xum xuê, từng nhành lá vươn dài đón những giọt nước mát của trời ban cho... HyHy lặng nhìn dòng người qua lại càng lúc càng thưa thớt dần, đồng nghĩa với việc mưa càng lúc càng nặng hạt
HyHy nhíu mày nhìn lên, bởi trên đầu nó đã có một tán ô từ bao giờ
_ Sao lại dầm mưa??? - Minh Huy đứng cạnh bên lặng nhìn con người nhỏ bé, yếu ớt nhưng luôn muốn tạo cho mình một vỏ bọc cứng rắn giả tạo
HyHy nhìn Minh Huy rồi thở dài, 3 tháng qua, ngoài có gia đình bên cạnh, Minh Huy cũng đã ở bên cạnh nó rất nhiều, anh ta bớt đi chơi hơn, luôn dành thời gian ở bên cạnh nó, chọc cười nó, làm mọi thứ để HyHy có thể cười trở lại. HyHy rất biết ơn Minh Huy, nếu trước kia nó chưa từng bị tổn thương, chưa từng gặp Hán Phong, có lẽ HyHy đã ngã lòng mà có tình cảm với Minh Huy mất rồi.... Nhưng chỉ là ''nếu'' thôi... Minh Huy vẫn chỉ là người đến sau Hán Phong một bước...
_ Về thôi! Kẻo lại cảm lạnh đấy! - Minh Huy nhìn HyHy mà lòng anh đau thắt, cũng chã biết vì sao nữa
HyHy ko nói ko rằng, tiếp tục bước...nhưng mới bước đc vài bước, HyHy bỗng ngã khụy xuống đất, có lẽ do đứng quá lâu trong mưa nên chân bị mất cảm giác mất rồi, HyHy khóc nức lên, giá như nó cũng mất cảm giác với cái tình cảm ngu ngốc đó, thì đâu phải như thế này. HyHy đã đứng trong nỗi đau quá lâu nhưng sao lại ko mất cảm giác chứ.
Minh Huy hạ chiếc ô xuống, anh chạy đến ôm chầm lấy HyHy vỗ về cho nó... Dù anh ko biết nguyên do vì sao 3 tháng ngay nó bị như thế, nhưng khi thấy HyHy khóc một mình hay dầm mưa về thì tim cậu đau nhói, dặn lòng sẽ giết cái tên đã làm một HyHy dễ thương, vui tươi ngày nào trở thành một HyHy vô giác, lạnh lùng và trầm tính khó hiểu
Minh Huy giơ tấm lưng rắn chắc của mình ra... Và anh cõng HyHy về
HyHy nói lí nhí vào vành tai đang đỏ ửng vì lạnh của Minh Huy nói :
_ Cảm ơn anh
Môi Minh Huy bỗng giãn ra một nụ cười hạnh phúc... Chẳng lẽ anh đã yêu?????...ko.. Ko thể nào. Minh Huy lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận ý nghĩ điên rồ đó... Anh chỉ coi HyHy là em gái thôi mà...
...........
_ HyHy àh ! - Bà Vương mở cửa phòng HyHy, trên tay là ly ca cao nóng, bà nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi tiếng lại bên khung cửa sổ, nơi HyHy đang mông lung suy nghĩ, bà vỗ nhẹ vào vai nó, làm nó giật mình quay lại
_ Mẹ gọi con hả??? Con xin lỗi - HyHy cúi gầm mặt
_ Không sao, mẹ chỉ mới vào thôi, con uống ca cao nóng đi, mẹ vừa pha cho con đấy
_ Dạ....
_ HyHy àh! Thật ra, từ lúc mới sinh ra, con đã được hứa hôn với một người...
_ Dạ. Mẹ cứ nói tiếp đi
Bà Vương ngỡ ngàng cứ nghĩ HyHy sẽ sốc lắm, nhưng rồi bà nói tiếp
_ Con có thể thực hiện hôn ước đó ko???... Àh, đương nhiên bamẹ sẽ ko bắt buộc con đâu... Nếu con phản đối, bamẹ cũng sẽ theo ý con.. Con quyết định đi... Có thể học xong chương trình phổ thông, hai đứa sẽ kết hôn. Ông bà bên đó nói như thế
_ Dạ , cứ làm như thế đi ạh
_ Hả??? Con thật sự ko phản đối àh
_ Hi, chỉ cần bamẹ vui là đc rồi, con thì có gì đâu mà phản đối hả mẹ, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng thôi mà - HyHy nói rồi mỉm cười nhẹ, nụ cười nhạt đến đau lòng. Quyết định bây giờ có lẽ là đúng nhất
_ Thôi vậy, nếu như thế thì cứ như thế đi
_ Nhưng mà, con muốn đi du học một năm được ko mẹ
_ Du học???
_ Dạ... Con cũng lớn rồi mà, con muốn tự lập với lại cũng muốn củng cố thêm kiến thức, học thiệt giỏi để nở mày nở mặt bamẹ chứ, hihi
_ Ừh, con quyết định vậy cũng tốt, thôi con ngủ sớm đi, mẹ sẽ bàn lại chuyện này với ba con.. Con nhớ uống hết ly ca cao cho mẹ đấy nhé cô nương - Bà Vương đứng dậy, bà thở dài rồi bước ra khỏi phòng HyHy
_ Dạ .... Cảm ơn mẹ
~*~
sorry mọi người nhé. Ý tưởng nó cứ vọt mãi ra trong đầu nên viết luôn mà quên mất ghi chương, thôi thì từ đây ko có ghi chương nữa nhé, cứ nghĩ tới đâu thì viết tới đó thôi hi :o cảm ơn mọi người đã dành thời gian ủng hộ truyện của mình. Thakssss nhiều lắm cơ ^_^