“Gần đây có tâm sự?” Phạm Bách gọi hồn tôi về với thể xác.
Tôi giật mình, tí nữa thì té ngã khỏi chiếc thang gấp. Đích thực là tôi đã ngồi ở trên cái thang này gần hơn nửa giờ rồi, và cái cửa kính trước mặt cũng đã bị tôi lau đến sạch bong kin kín chắc còn soi được ‘bựa’ ở răng nữa luôn.
Đem theo cái giẻ lau cùng bình xịt kính, tôi thở dài leo xuống. Hôm nay quán ít khách, tôi cho phép mình tự do mà thả phịch mông xuống ngồi chiếc ghế đối diện Phạm Bách. Hắn ta nhìn tôi một hồi, rồi đẩy cho tôi ly nước. Không ngần ngại, tôi đem tu sạch một hơi.
“Vài chuyện vớ vẩn.” Tôi ngả lưng ra ghế. Làm việc ở đây cũng được một thời gian rồi, nên tôi cũng dần quen với tính khí của tên này, không còn ghét cay đắng hắn ta như trước nữa.
“Chuyện với cái Linh à?”
Hắn nhàn nhạt hỏi, cũng không hiểu vì cái gì mà tôi thật thà gật đầu.
“Con bé biết cậu không phải là Gay?” Hắn lại chép miệng hướng tôi mà tra hỏi.
Biết thừa rồi còn giả bộ khoa trương. Tôi nhíu mày, nhưng vẫn “Ừm” một tiếng cho lịch sự.
“Thế nó có đánh cho cậu một trận không?”
Tôi lắc đầu, thở dài thườn thượt : “Đánh thì đã tốt, tôi cũng không phải nhọc lòng như thế này.”
Yên lặng một lúc, Phạm Bách nhún vai, bình thản nói : “Nghe nói nó đang quen với một thằng ở trường đại học B, con trai của một bác sĩ đa khoa trong bệnh viện thành phố…”
Tôi ngẩn người, nghĩ ngay đến tên con trai lạ mặt đi cùng với Diệu Linh hôm trước. Nếu học ở trường đại học B thì chắc chắn sẽ học rất giỏi, lại là con của bác sĩ nữa… Chắc chắn gia cảnh cũng không tồi. Tôi nghe xong mà buồn bã người. Anh ta có vẻ cũng dịu dàng và quan tâm tới Diệu Linh nữa, sau này sẽ làm một người chồng tốt thôi.
Chỉ có điều là, từ sâu trong thâm tâm, sao tôi lại thấy đau đớn đến như vậy?
“Thật tốt quá.” Tôi ép mình rặn ra một nụ cười, “Tốt cho cô ấy… Cô ấy sẽ được hạnh phúc thôi.” Nói rồi chính mình cúi thấp đầu xuống, kiềm lại nỗi đau không thể che giấu được qua đôi mắt mình.
Bầu không gian yên tĩnh lạ thường, chính là bản thân tôi cũng không để ý đến điều đó nữa. Đúng ra là trong cái óc trống rỗng của tôi lúc này, một chút suy nghĩ cũng sẽ chẳng còn.
“Cậu chỉ vậy thôi?” Hắn bất chợt lên tiếng làm tôi hơi sững lại, “Cậu đem người mình yêu nhường cho một kẻ khác. Đó là yêu thương của cậu?”
Tôi ngẩng đầu, trợn to đôi mắt nhìn hắn.
“Cậu thật là một kẻ hèn nhát.” Hắn nhếch miệng cười khinh thường, “Nghèo nhưng đừng có hèn.”
Nói tôi hèn? Nói tôi chỉ vậy thôi?
Tôi tức giận đứng lên, chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói : “Anh thì biết cái gì chứ? Anh thì hiểu thế nào là thiếu thốn sự chăm sóc của bậc sinh thành? Anh sáng dậy đã có kẻ hầu người hạ, phục vụ bữa sáng đến tận miệng, rong ruổi một ngày về là có người dọn bữa cho ăn. Anh hiểu gì là nỗi lo liệu mai có đủ tiền để mua nổi một mớ rau muống? Anh là đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn nằm chăn ấm đệm êm, anh có hiểu được cái cảm giác một mình thu lu ngoài đường phố trong cái lạnh như muốn chết đi chỉ để bán được một vài cái bánh mì?...”
Dường như hắn có chút sững lại mà nhìn tôi.
“… Các người ngay từ thuở bé đã ăn sung mặc sướng, có hiểu cái gì là nỗi lo toan hàng ngày của người nghèo như chúng tôi. Đó là tuổi thơ của tôi đấy, một đứa trẻ không có ba. Đúng vậy, tôi nghèo thật, nhưng tôi chưa bao giờ lấy của ai cái gì cả. Anh sớm ngày chỉ biết đi mua cái này cái kia, rồi một phát quẹt thẻ là thanh toán được hết mọi chi tiêu. Tôi mua cái gì cũng phải đắn đo, mua cái gì cũng phải nghĩ xem liệu có cần thiết thật sự hay không nữa…” Nói đến đâu, bỗng dưng lòng tôi không khỏi một trận đau đớn, “… Một người có gia cảnh như tôi, liệu ba mẹ của cô ấy có muốn để cô ấy chịu khốn khổ hay không? Hay họ sẽ luôn nghĩ rằng tôi lợi dụng cô ấy? Chính là vì tôi khốn khó, công việc sau khi ra trường không biết có lo nổi được không, hay chỉ làm chân phục vụ quèn… Việc tôi lo nghĩ cho người mình yêu phải khổ sở lại khiến tôi thành một thằng hèn mọn hay sao? Anh thì hiểu cái gì chứ? Một lũ người chỉ biết dùng đồng tiền mà lên mặt với người khác. Tôi nghĩ, chính các người mới là lũ hèn!”
Nói xong hết những gì phẫn uất trong lòng bấy lâu, tôi bỏ mặc công việc, xoay người bước đi trong ánh nhìn ngạc nhiên của Phạm Bách và những người còn lại trong quán.
Đệch mợ, ông đây nói bấy nhiêu còn chưa đủ đâu. Cứ thử chọc thêm lần nữa đi, nhất định tôi sẽ cho quả boom hẹn giờ bùng nổ.
“Tao nhất định không làm ở đó nữa…” Tôi nhấn mạnh, “… Mày với tao đi thử đi tìm việc khác. Nặng nhọc đến đâu cũng ok hết, miễn là tự tao kiếm ra tiền.”
Tôi vừa nói, vừa hung hăng nhấn kích chuột điên loạn để chém chém giết giết đội đối phương trong game. Được lắm, tôi xin phép được bỏ việc ở cái quan đó từ lúc này.
“Mẹ mày thằng khốn, hỏng máy tính của bố bây giờ.” Mạnh Quân từ trong nhà tắm bước ra, nó lau lau mái tóc ướt rồi càu nhàu, “Việc đếch gì phải thế. Mày cứ làm ở đó, mỗi tháng lĩnh tiền, không cần quan tâm đến sự đời nữa.”
“Mày nói dễ vãi chưởng, mày cứ thử gặp lại kẻ nói mày như thế đi, xem có nhẫn nhịn chịu đựng không hay lại ra đấm cho hắn vêu mỏ?” Tôi bực mình, tắt phụt game đi.
Thằng khốn ngồi xuống giường, đem bông ngoáy tai mà ngoáy ngoáy. Hình như nó thích trò này hay sao ý, lần nào ngoáy tai mặt nó cũng thộn ra vì phê.
“Mày thông hắn một trận đi cho bõ ghét.” Mạnh Quân vẫn đang trong cơn phê, “Không cần thêm dầu, cho hắn nát đít.”
Tôi không thèm trả lời thằng bạn nữa, lại mở facebook ra xem. Vừa đăng nhập vào đã thấy ngay một dòng trạng thái của Diệu Linh được cập nhập cách đây hai mươi phút : “Ốm rồi, mệt quá.”
Cô ấy ốm sao? Tôi lo lắng, bỗng dưng trong lòng một trận hoang mang. Không biết cô ấy đã uống thuốc chưa, có chịu ăn cái gì không, sao không chịu nghỉ ngơi mà lại online…
Thắc mắc hơn nửa ngày trời, cuối cùng tôi không nhịn được mà nhắn tin vào facebook cho cô ấy : “Cậu mệt không? Nhớ ăn cháo hành cho sớm khỏe và uống thuốc nhé. Trời lạnh nhớ mặc ấm vào.”
Khi vừa bấm nút gửi, tôi liền chợt bừng tỉnh. Hiện giờ tôi với cô ấy đâu còn là ‘tỷ muội’ như trước nữa. Trong mắt cô ấy, tôi chỉ là một kẻ dối trá mà thôi… Chắc cô ấy ghét tôi lắm.
Trong hộp tin nhắn hiển thị trạng thái đã xem, tức là Diệu Linh đọc rồi nhưng không trả lời. Nói đúng ra là không muốn trả lời tôi.
Tôi buồn, ngồi thất thần trên ghế xoay, một chút hi vọng làm bạn cũng chẳng còn nữa. Tôi bất giác thở dài.
Cốp!!! Một cái dép đi trong nhà bay vào đầu tôi. Chỉ biết trên đầu chắc chắn lồi lên một cục u rồi, tôi quay lại cáu gắt : “Con bà mày định ám sám tao à?”
“Bố mày thấy mày ngồi như thằng đần nên mới thân ái cho mày ăn dép đấy con chó.” Thằng Quân chỉ chỉ vào tôi, “Mày thích con bé ý thì mau đi nói với nó đi. Đệch mợ, chưa thử sao mà biết được.”
Tôi thở dài, xoa xoa đầu. Đi tới bên cạnh giường rồi thả lỏng cơ thể mà ngã vật xuống, tôi ngước mắt nhìn thằng bạn mà nói : “Hay tao cứ nói ra nhỉ?”
“Ờ, nói ra cho nhẹ lòng đi.”
Tôi gật đầu, mông lung suy nghĩ. Tôi cũng chẳng hi vọng gì nhiều, vì cô ấy đã đang quen với một anh chàng khác rồi. Nhưng mà, nếu không nói ra, tôi nghĩ chắc chắn cả đời này mình sẽ thực sự hối hận.
Nhưng nói thế nào đây khi cô ấy đã ghét tôi đến thế? Tôi không khỏi chán nản và mất đi thăng bằng.
“Nè, thằng lợn…” Nó lên tiếng gọi tôi, “… Tao hỏi cái này.”
“Ờ, cho phép nói.” Tôi bâng quơ đáp.
“Nếu gái tự dưng nói ‘ngày mai em rảnh lắm, ở nhà buồn’ thì mày sẽ trả lời ra sao?” Thằng Quân gãi gãi đầu.
Tôi nhướng mày. Đệch bà thằng ngu, ý tứ rất rõ ràng, là muốn đi hẹn hò chứ còn gì nữa. Tôi bèn đốp chát : “Ngu vãi, ý của Hiền Anh là mai mày qua đón cô ý đi chơi đấy. Khổ thân con bé vớ phải thằng đầu to óc như hạt nho giống mày.”
Nó lấy chân đạp vào mông tôi một cái, oang oang cái mồm : “Nhưng đây có phải Hiền Anh đâu mày?”
Tôi bật dậy như lò xo. Con mẹ mày, bắt cá hai tay à?
“Thế con nào đấy?”
“Cũng đếch biết, tao có bao giờ lưu số người không thân lắm đâu?”
Chính vì mày không lưu nên bây giờ con đếch nào nhắn mày cũng không biết đấy.
“Mày hỏi là ai đi.” Tôi bực mình.
“Tao hỏi rồi, nó chửi tao vô trách nhiệm. Éo hiểu.” Thằng kia cũng cau hết cả lông mày.
Mẹ kiếp, hỏi không nói thì thôi, tôi bèn bảo : “Mày nhắn lại là ‘em vô trách nhiệm vừa thôi, cứ làm mất mặt cụ tổ nhà em, con gái con đứa ăn nói gì à thối hơn rắm, đi qua đi lại cũng phải biết đường mà khép cái lỗ đít vào, đừng tưởng anh ngu mà dễ bắt nạt nhé’. Đệch mợ, nhắn lại đi.”
“Có thể bỏ cái câu ‘đừng tưởng anh ngu’ đi không?”
“Cứ để thế cho nó nguy hiểm.”
Thằng Quân nhìn tôi gật đầu, rồi nó cười hô hố : “Mày cũng ngon phết. Gừng càng già càng cay…” Rồi nó nhích người vào gần mặt tôi, “… Rắm càng dài càng thơm!”
Nói rồi chưa kịp cho tôi phản ứng, nó đã nhếch cái đít oánh một tràng rắm dài lên mặt tôi rồi phi ngay ra khỏi phòng.
Tởm lợm, đệch mợ thằng khốn nạn!
Tôi cũng lao ra khỏi phòng. Và trận chiến lại bắt đầu bùng nổ.
***(trích đoạn suy nghĩ của Hải Vân :
Một ngày giữa đông, tôi phải chui từ chăn ấm ra để đến công viện chờ con bạn học thể dục. Ngáp ngắn ngáp dài, tôi khó chịu mà vào đại một hàng nước ngồi cắn hạt hướng dương, phóng tầm mắt ra ngoài phía mặt hồ để đón những luồng gió lạnh buổi sớm.
Chính là đang lúc thần trí tôi rơi vào trạng thái lơ mơ, một giọng nói trầm ấm vang lên phía quầy làm tôi theo phản xạ mà ngoái lại nhìn. Một cậu con trai cực kì đáng yêu, với nước da trắng hồng và cái miệng cười cực kì tươi, đúng là khiến cho cả khuôn mặt có phần hơi… ái ái. Kiểu như đại khái có phần giống con gái. Nhìn tôi bằng ánh mắt ngô nghê, cậu ta cười cười : “Chị ơi, em mua một chai nước với ạ.”
Cái làm tôi bực mình chính là, cậu ta nhầm tôi thành nhân viên bán hàng.
Bổn tiểu thư đây ăn mặc hợp mốt, trang điểm kĩ càng, phong thái kiêu xa… mà thằng ngốc thối nhà cậu lại nhầm thành nhân viên ở tiệm nước quèn này sao?
Thế là tôi bực mình, gắt gỏng : “Không bán! Đi chỗ khác chơi.”
Thấy cậu ấy ngây người ra một lúc, rồi gãi gãi đầu nhìn tôi : “Nhưng em…”
Thấy bộ dạng cực kì khó xử của cậu ta, tôi lại nổi hứng muốn chọc ghẹo. Thế là tôi cất giọng đùa bỡn : “Muốn uống nước, ra đây uống của chị này.” Sau đó kèm một cái nháy mắt cực kì nguy hiểm.
Cái mặt nghệt ra của cậu ấy khiến tôi muốn lập tức phì cười, nhưng tôi nén lại được, lại ngúng nguẩy chỉ tay : “Bỏ tiền ở đó đi, rồi tự lấy nước.”
Cậu ta hơi nhíu mày một chút, rồi bối rối để tiền lên bàn, đi vòng vào trong quầy mà tự mở tủ lấy chai nước. Đúng cái lúc mà cậu ta định xoay người rời đi, bác chủ quán quay lại nhìn thấy tưởng trộm, bèn giữ tay lại mà mắng : “Thằng bé này, sao lại lấy đồ của bác mà không trả tiền.”
Tôi phụt cười trước sự bối rối kia. Cậu ta nói : “Bác ơi cháu trả tiền rồi mà…”
“Làm gì có ai ở đây mà trả tiền?” Bác chủ quán nhướn mày.
Cậu ta chỉ tôi hốt hoảng : “Chị ấy bảo cứ để tiền ở kia là được mà?!”
Bác chủ quán nhìn tôi, rồi khó hiểu mắng : “Đấy là khách hàng, thôi được rồi đi đi, lần sau cẩn thận nghe chưa?”
Tôi thấy cậu ta kinh ngạc đến sững người, sau đó nhìn tôi đầy tức giận. Hình như biết là tôi chọc ghẹo, cậu ta bực lắm thì phải. Tôi làm mặt ngây thơ rồi nhún vai uống tiếp quả dừa, thầm nghĩ chắc chuẩn bị la mắng tôi một trận đây. Thế nhưng cậu ta chỉ thở dài một tiếng, rồi xoay người bước đi.
Nhìn theo cái dáng cao cao, tôi chợt nhoẻn miệng cười.
Đúng là một anh chàng đặc biệt.)
~o0o~Không hiểu vì lí do gì mà khi tôi hỏi mua nước, chị chủ quán lại cáu giận và không chịu bán cho tôi.
Trường tôi nhỏ nên không có sân tập, nhà trường đành phải thuê địa điểm ở công viên để cho sinh viên tới học thể dục và quốc phòng. Sau khi học xong tiết đầu, cơ thể tôi đã nóng muốn chảy mỡ. Cởi bớt áo khoác, tôi gần như khát khô cả cổ, bèn chạy đến tiệm tạp hóa trong công viên mà hỏi mua. Ấy vậy mà, lại bị người ta đuổi.
Tôi đã làm gì sai mà lại bị mọi người đả đảo đến mức này?
“Nhưng em…” Em khát cháy cả cổ rồi mà bà chị, làm ơn đi.
“Muốn uống nước, ra đây uống của chị này.”
Cái gì? Trêu tôi sao ông trời? Tôi cứ đứng nghệt mặt ra đấy, không biết nói gì hơn.
Hình như thương tình, chị ấy cuối cùng cũng chịu bán cho tôi. Tôi hơi nhíu mày một chút vì khó hiểu, nhưng rồi cũng cuống cuồng bỏ tiền lại và lấy chai nước, sợ bà chị kia đổi ý.
Đúng là gái xinh lúc nào cũng khó tính!
Chính là lúc này, có một người giữ lấy cánh tay tôi mà quát : “Thằng bé này, sao lại lấy đồ của bác mà không trả tiền.”
Cái gì? Tôi có nghe nhầm không thế? Lần đầu tôi thấy có người bảo tôi trộm cắp đó. Tôi vội vàng giải thích, rồi chỉ vào bà chị đã bán nước cho mình.
Chính là lúc này, tôi mới phát hiện ra, chị ta không phải nhân viên trong quán, mà chỉ là một khách hàng bình thường thôi.
Quả là mất mặt quá!
Nhìn thái độ nhởn nhơ của chị ta sau khi chọc tôi tức, tôi thực sự rất tức giận. Nhưng thôi, nghĩ mình là người rộng lượng, tôi sẽ bỏ qua cho bà chị này. Thế là tôi ôm bụng khó chịu xoay người bỏ đi, chẳng thèm đôi co làm gì nữa.
Những tiết thể dục tiếp theo vô cùng mệt mỏi. Chúng tôi phải chạy cực kì nhiều, và không có vài phút được nghỉ ngơi. Đến lũ con trai như chúng tôi còn mệt phờ người, huống gì mấy bạn nữ? Tôi lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệu Linh, không thể kìm lại được cảm giác muốn đến bên mà cho cô ấy dựa vào người.
Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ vẩn vơ tiếp, đã thấy cả cơ thể của cô ấy lảo đảo rồi ngã vật xuống đất. Xung quanh, mọi người lập tức xôn xao và tiến lại gần.
Tôi hoảng sợ, lao thật nhanh đến bên cạnh Diệu Linh, gọi mấy tiếng nhưng không thấy phản ứng gì. Cô ấy đã ngất rồi, không còn biết trời đất là gì nữa. Tôi sợ hãi, bảo mọi người xung quanh tránh ra để cho cô ấy có không khí để thở. Cũng là lúc này, có người gọi thầy giáo trở về lớp. Thầy ngồi xuống bên cạnh tôi, nghiêm giọng : “Bạn này chắc là tụt đường huyết rồi. Bây giờ em cõng bạn lại trạm ý tế gần trong công viên, rồi để bạn nằm nghỉ. Thầy và mấy bạn nữa sẽ đi mua nước ngọt mang đến ngay.” Sau đó quay sang lớp trưởng : “Điều hành cả lớp giữ yên lặng, cử một vài bạn đi đến chăm sóc cho bạn nữa này.”
Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng được phục hồi, tôi bình tĩnh lắng nghe thầy giáo nói. Sau đó thật nhẹ nhàng cõng cô ấy trên lưng, vội vã di chuyển đến trạm ý tế.
Thực sự Diệu Linh gầy quá, nhẹ đến nỗi cứ như là tôi đang cõng một đứa trẻ con vậy. Lòng không khỏi xót xa, tôi nhẹ giọng thì thầm : “Diệu Linh, cậu đừng có làm sao nhé.”
Không biết cô ấy có thật sự nghe được không, nhưng tôi lại nghe được một giọng nói yếu ớt quen thuộc truyền đến bên tai : “Vũ Phong?...”
Tôi đau đớn, không thể trả lời được. Thực sự cô ấy đang mệt lắm phải không.
Cảm nhận hơi thở cảu cô ấy đang phà lên cổ, rồi bỗng dưng thấy một bên vai thấm đẫm nước. Diệu Linh… cô ấy đang khóc sao?
Tôi hốt hoảng lên tiếng : “Cậu làm sao vậy? Đừng sợ, sẽ không sao…”
“Vũ Phong…”
Lần nữa cô ấy lên tiếng gọi, tôi không dám chần chừ mà lên đáp lại ngay trong khi chân vẫn chạy điên cuồng : “Dạ, tớ đây?”
Cảm giác người trên lưng vẫn đang sụt sùi nghẹn ngào, lòng tôi càng thêm thắt lại hơn. Một lát sau không còn nghe thêm gì nữa, hình như cô ấy lại lịm đi rồi.
Nhanh chân đến trạm y tế nhỏ trong công viên, tôi vội vàng đặt Diệu Linh xuống giường, rót tạm một cốc nước, nâng đầu cô ấy lên mà cho uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn gương mặt xanh xao, tôi nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc lòa xòa, đem khăn giấy mà lau đi những vệt nước mắt cùng mồ hôi không ngừng tuôn rơi trên má. Tôi khẽ khàng gọi : “Diệu Linh…”
Cô ấy không trả lời được, nhưng nước mắt bên đôi mi đang nhắm nghiền vẫn không ngừng ướt đẫm. Đúng lúc này, thầy giáo cùng một vài bạn trong lớp cũng tiến vào bên trong trạm. Thầy tôi vội nói : “Các em nữ mau giúp bạn xoa tay chân cho đỡ nhức mỏi, rồi cho bạn uống từng ngụm nước đường đi.”
Tôi nhìn những bạn khác vụng về chăm sóc cho Diệu Linh, thật muốn tự mình làm tất cả. Nhưng tôi biết thân phận của mình, đành thở dài lặng lẽ rời đi.
Trời vẫn thổi từng đợt gió lạnh, đem từng cơn đập vào trái tim tôi, nhuốm một nỗi buồn trống trải sâu không đáy. Vừa lo lắng, vừa buồn rầu, không biết từ lúc nào bước chân tôi đã bước ra khỏi công viên. Ừ thì đi, tôi không còn tâm trạng nào để ở lại tiếp tục học nữa.
Tôi dắt xe, lao đi trong vô định.
Quảng cáo