Đã có lúc tôi nghĩ sao vận tôi long đong đến thế. Chuỗi ngày trong cuộc đời tôi nối tiếp nhau như một cuốn tiểu thuyết được ông trời thêu dệt sẵn lên vậy.
Ban nãy đã nhịn xuống cơn đau quặn lên từ bụng để đỡ phải đánh rắm, bây giờ tôi còn phải đối mặt với nguy hiểm mới hơn. Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, biết thế ban nãy xả một tràng rắm luôn cho rồi.
“Ra mày quen bạn tao à?” Đồng chí bí thư kéo cổ tôi lại khi tôi đang cố đuổi theo sau Diệu Linh.
Bạn mày á, cục nợ rơi từ trên trời xuống đấy.
Tôi cười cười cho xong chuyện, lại định ù té quyền bỏ đi, nhưng thằng bạn vẫn thích bắt bẻ : “Quen như nào thế hai thím?”
Thu Hương đi bên cạnh tôi, ôm cánh tay tôi như thân thiết lắm ý. Cô nàng nói : “Tình cờ lắm, hình như có duyên hi hi.”
Nghiệt duyên! Đúng là nghiệt duyên!
Đồng chí bí thư cười ha hả, xong rồi chi vào mũi tôi mà nói vung nước miếng : “Thằng này nó là GAY mà bà, duyên cái đếch gì ở đây.”
Trán tôi nổi gân xanh. Được lắm, bố mày không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa. Tôi cộc cằn hất cánh tay của Thu Hương, rồi nói : “Tao đi trước, mày ở lại vui vẻ.”
Đệch mợ, tôi có đụng chạm gì đến tổ tông nhà nó hay sao, suốt ngày rêu rao tôi là người đồng tính cơ chứ? Nó thì hiểu cái nỗi mèng gì, chỉ châm chọc người khác là giỏi. Tôi nói rồi, là tôi rộng lượng, nên tôi bỏ qua cho tất cả chúng nó.
Còn cứ để cho ông đây bực bội đi, ông rải mắm tôm vào nhà từng đứa một.
Thế là tôi xoay người bước đi trước sự ngạc nhiên của Thu Hương. Được, giờ muốn nghĩ tôi là đồng tính luyến ái hay là gì gì nữa cũng chẳng sao. Vì trong lòng tôi đích thực là đã có một người con gái rồi.
Tôi cố gắng rảo bước thật nhanh tìm Diệu Linh, nhưng cứ chạy đi chạy lại nửa ngày cũng chẳng thấy. Tôi thử gọi điện, cô ấy cũng chẳng thèm trả lời. Như này chắc chắn là giận dỗi tôi rồi.
Tôi buồn bã dắt xe ra khỏi cổng trường, rồ ga phóng thẳng một mạch về nhà.
Haizz, ‘Yêu rất nhiều nhưng nhận được bao nhiêu. Người ta phụ, hoặc thờ ơ chẳng biết.’ Chẳng hiểu sao hồi cấp ba dốt văn như thế, bây giờ mấy câu thơ lại cứ tự nhiên mà tuôn rào rào trong đầu.
Muốn trở thành học sinh giỏi văn, thôi thì cứ điên vì tình là sẽ giỏi.
~o0o
~Chín giờ tối, tôi bước ra khỏi phòng tắm với tâm trạng ủ rũ cực kì mệt mỏi. Lấy cái máy sấy tóc từ trong hộc tủ ra, tôi cẩn thận cắm điện, tránh tình trạng bị giật cho tung lông giống như lần trước.
Đang vò vò mái tóc ướt nhẹp trước làn hơi nóng của máy sấy, bỗng dưng điện thoại tôi kêu lên một chất giọng chua ngoa đanh đá : “Hoàng Vũ Phong là một thằng điên, Hoàng Vũ Phong là một thằng hâm…”
Nhạc chuông độc và chất như vậy chỉ có thể là do Diệu Linh gài cho tôi thôi. Tôi cười khổ, vuốt màn hình để trả lời điện thoại : “Ừ, tớ đây.”
“HOÀNG VŨ PHONG CỨU TỚ!”
Tôi giật nảy cả người, tí nữa thì đánh rơi chiếc điện thoại. Hốt hoảng, tôi định hỏi lại thì đã nghe đầu dây bên kia tiếng tút tút kéo dài.
Đã xảy ra chuyện gì? Diệu Linh, cô ấy bị sao rồi?
Đầu óc trống rỗng, tôi vội vã mặc quần áo, không kịp xin phép mẫu thân mà tung cửa rồ ga phóng xe như điên trên đường.
Làm ơn, đừng xảy ra chuyện gì được không?
Tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi ngoài lồng ngực. Cảm giác lo sợ nhuốm lấy từng mạch máu. Nếu Diệu Linh bị làm sao, chắc tôi sẽ không sống nổi được mất.
Mặt tôi trắng bệch, tay thì run rẩy cố gắng giữ chắc tay lái mà phóng tốc độ thần tốc đến chung cư nơi Diệu Linh ở. Hớt hơ hớt hải đưa tay định bấm chuông cửa, tôi kinh hoàng khi thấy cánh cửa đột ngột mở đánh cái rầm.
Diệu Linh xuất hiện trước mặt tôi.
Chưa kịp định thần, cô ấy đã ngay lập tức kéo tôi vào trong nhà, trốn biệt đằng sau tôi mà chỉ tứ chỉ tung : “Đó, chính nó, nó giết tớ rồi.”
Thần kinh tôi căng ra, lập tức cảnh giác cẩn thận nhìn xung quanh. Nhìn một hồi chẳng ra cái gì, tôi bắt đầu nghi hoặc là mắt mình có bị quáng gà không nữa.
“Diệu Linh?” Tôi thấp giọng hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Chỉ thấy Diệu Linh hốt hoảng nhìn tôi, không trả lời mà cứ bám rịt lấy cánh tay tôi nữa. Thấy bộ dạng của cô ấy sợ hãi đến thế, tôi không đành lòng, vừa đi vừa khệ nệ mà lôi theo một cục nợ lò dò tiến vào bên trong nhà.
Thêm một lần tôi quan sát thật kĩ, rốt cuộc vẫn chẳng nhận ra có gì khác thường. Tôi thở dài lên tiếng : “Có cái gì đâu hả? Nửa ngày rồi mà cũng chẳng có một con ma nào ra hù nữa.”
Cô ấy phụng phịu nhìn tôi, cắn cắn môi mà đốp lại : “Nãy tự nhiên có con chuột ở đâu ra nhìn tớ chằm chằm ý.”
Tôi thực muốn đập đầu vào tường.
Tất thảy cuối cùng chỉ là vì một con chuột! Ách, như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không? Tôi còn chưa sấy đầu xong, còn chưa thèm nói với mẹ là mình đi đâu nữa…
“Tớ sợ chuột.” Diệu Linh bĩu môi, không thèm để ý sắc mặt tôi đang cực kì khó coi nữa.
Tôi thở dài, muốn tát cho mình hai phát để tỉnh ngộ. Cô gái này đã bỏ bùa mê gì mà làm tôi phải ngây ngốc đến như thế?
“Thôi được rồi, cậu khóa cửa cẩn thận, vào phòng ngủ đi, cũng khuya rồi.” Tôi tiện tay nhặt mấy cuốn tạp chí ở dưới đất xếp gọn lên trên mặt bàn, rồi đóng cái cửa đang mở toang hoang phía ban công. Xong xuôi tôi cười cười : “Muộn rồi, tớ phải về đây.”
Tuy rằng là bị hố một vố rất lớn, nhưng mà lúc này thần kinh của tôi tựa hồ nhẹ nhõm đi rất nhiều. Chỉ cần cô ấy không sao thì điều gì tôi cũng có thể làm.
“Vũ Phong…” Cô ấy kéo kéo vạt áo tôi, “… Ở lại đây tối nay đi!”
Ách, cái gì vậy ông trời? Làm sao tôi có thể làm như vậy cơ chứ? Tôi là zai thẳng, nguyên zin 100% đấy.
Tôi kinh ngạc há hốc cả miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy Diệu Linh khóa cửa lách cách. Lúc này như sực tỉnh, tôi hớt hải nói : “Ơ, đợi… tớ…”
“Không sao, cậu chỉ thích con trai thôi mà, giữa chúng ta không cần gì ngại ngùng.” Nói rồi cư nhiên kéo tôi xềnh xệch vào trong phòng ngủ.
Tình huống gì đây hả?
Khóe môi tôi kéo lên một nụ cười xộc xệch, tôi bối rối : “Nhưng mà, tớ chưa xin mẹ nữa…”
“Giờ gọi đi, gọi luôn bằng số điện thoại bàn này.” Cô ấy chìa chiếc điện thoại ra trước mặt tôi.
Tôi còn có thể nói gì hơn?
Mặc dù vậy tôi vẫn cố gắng chống đối một chút : “Nhưng mà, tớ ngủ không quen chỗ…”
“Không sao, chỉ cần ôm tớ mà ngủ.”
Được rồi, tôi chịu thua, thật đấy.
Cứ xem như tôi là thằng đểu giả đi, nhưng thực sự tôi đấu không lại được với Diệu Linh. Cái thói quen nhường nhịn cô gái này chắc đã ăn dần vào mạch máu của tôi mất rồi.
Tôi thở dài mà miễn cưỡng ấn số gọi cho mẹ. Đôi co một hồi, cuối cùng mẹ tôi cũng chán mà dặn dò tôi không được thức khuya. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy.
Bây giờ, chính là lúc khó khăn nhất đối với tôi.
Ở cùng một chỗ với người con gái mình yêu, không tự sinh ra ảo tưởng mới là thằng ngu xi. Mặt tôi đỏ bừng bừng, cơ hồ chỉ cần một cái lỗ để chui xuống thôi.
Phải làm sao bây giờ? Hay là kéo chăn ra phòng khách ngủ. Không được, cô ấy sẽ nghi ngờ mất. Hay tự mình nằm dưới đất đi. Cũng không thể, cô ấy sẽ la mắng tôi… Cứ giằng co thành hai mảnh trong đầu, rốt cuộc tôi vẫn ngồi đông cứng ở mép giường.
“Vũ Phong…” Cô ấy mở cửa phòng tắm, vẫy vẫy tôi, “… Lại đây.”
Được thôi, tôi nghe lời quen rồi. Thế là tôi rón rén tiến lại gật, gãi đầu cười nói : “Sao thế?”
“Mau đánh răng rửa mặt cùng tớ.” Cô ấy đưa cho tôi một chiếc bàn chải màu hồng nhạt.
Coi bộ, Diệu Linh thực sự nghĩ tôi hợp với màu hồng thật.
Tôi cố gắng kéo dài thời gian một chút, cầm bàn chải đánh răng cọ lên răng mình xoành xoạch mà chẳng khác nào với lúc mẹ cọ nhà xí. Chẳng biết có bị chảy máu hay không mà sao thấy tanh thế không biết. Tôi vộng vàng nhổ kem đánh răng trong miệng, thấy đúng là bị mình cọ đến rách cả lợi mất rồi. Đệch mợ, đến cái bàn chải còn chống đối tôi.
Đang loay hoay trong phòng tắm, bên ngoài đã vang tiếng Diệu Linh, coi bộ có vẻ bực mình : “Còn chưa xong?”
“Đến liền đây.” Tôi cuống cuồng nhanh nhanh chóng chóng bước ra ngoài.
Đúng là mất mặt. Một câu nói của cô ấy cũng khiến cho tôi phản ứng không ra làm sao.
“Mau lên giường đi ngủ.” Diệu Linh nằm xuống ôm chăn, cô ấy nhìn tôi nói : “Đứng thất thần làm gì?”
Đây có phải là tra tấn không? Nếu đúng thì tôi thà bị lăng trì còn hơn. Tôi dở khóc dở cười đi đến bên giường, rồi bối rối nằm lên, nhưng cũng chỉ dám nằm ở bên mép, cách thật xa Diệu Linh. Tuy tư thế này phi thường không thoải mái, nhưng ít ra nó sẽ che đậy được phần nào sự ngại ngùng trong tôi.
Tôi quay lưng về phía cô ấy, tránh làm mình suy nghĩ lung tung. Trong đầu cứ không ngừng niệm ‘A di đà phật’, tôi nhẹ nhàng nói : “Ngủ ngon nhé, Diệu Linh”
Thật lâu sau không có tiếng trả lời, tôi thở phào, chắc cô ấy đã ngủ rồi. Tôi trở mình ngước mắt nhìn lên trần nhà, cũng không dám quay sang phía Diệu Linh. Thầm nghĩ cuộc đời này lắm bất công, được nằm cạnh người con gái mà mình thích, nhưng lại không thể làm được cái trò trống gì, thật giống như đem thịt thỏ ra trước mặt con hổ, nhưng con hổ không thể nào há miệng ra đớp.
Tôi thở dài, nghĩ vẩn vơ một lúc cuối cùng cũng nhắm mắt lại dỗ mình vào giấc ngủ. Nhưng có điều gì đó thực sự chẳng ổn tí nào. Trong cơn mơ màng, tôi dường như cảm nhận rất rõ ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Rồi một lát sau, chỗ đệm bên cạnh tôi dường như lún xuống, một cánh tay vòng qua ngực tôi, gắt gao mà ôm lấy.
Phải rồi, cảm giác này thực sự thoải mái. Tôi mơ hồ còn ngửi thấy một mùi hương sữa tắm thoang thoảng bên cánh mũi. Một xúc cảm mềm mại đan xen giữa thực và ảo, hình như có một cơ thể ấm áp đang sát gần vào phía tôi. Ồ, người đó còn phả lên cổ tôi những hơi thở nóng hổi, làm tôi thực sự thấy nhột và buồn cười.
Nếu cứ được ôm như thế này đi ngủ thì tốt biết mấy. Không lẽ, hôm nay mẹ mua cho tôi gối ôm sao? Hồi nhỏ đòi mua mẹ làm gì có cho, sao tự dưng hôm nay lại đáng yêu thế?
Tôi thầm cười cười. Nhưng…
Khoan đã, tôi đâu có ở nhà. Chẳng phải tôi đã phóng xe tới chỗ của Diệu Linh rồi hay sao.
Con bà nó, chết tôi!
Lập tức tan vỡ mộng tưởng, tôi một chút cũng không thấy buồn ngủ nữa. Vội vàng quay sang nhìn bên cạnh mình, cô gái đó đang mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn tôi không hề chớp lấy một lần.
Mà cái chính không phải ở chỗ đó.
“Diệu Linh…” Tôi bối rối, cảm tưởng như mặt mình đã giống cây chì đỏ lắm rồi, “… Cậu không ngủ sao?”
“Chả phải tớ đang ngủ sao?” Đang ngủ sao mắt cậu mở to như thế?
Tôi dở khóc dở cười, lại thấy cánh tay mình tựa như đang chạm phải cái gì đó mềm mềm nơi phía trên của người con gái. Ông tổ tôi ơi, nếu biết tôi là trai thẳng, cô ấy liệu có giết tôi không? Thế là hốt hoảng, tôi vội nhích người ra.
Nhưng còn chưa kịp hành động, đã bị Diệu Linh khư khư ôm chặt. Cô ấy gương mặt xấu hổ của tôi, rồi bình thản nói : “Nhìn cậu lúc ngủ thực ra rất đẹp trai.”
Lần đầu trong cuộc đời có người nói như vậy với tôi.
Trong chốc lát, cơ thể tôi như mềm nhũn, đại não ngừng hoạt động, tôi nhìn cô ấy thật lâu.
Cậu thực sự cũng đẹp lắm, Diệu Linh.
Chưa để tôi thả hồn say đắm, cô ấy đã nói tiếp : “Nhưng thật đáng tiếc, cậu lại là Gay. Haizzz…” rồi cô ấy lại ôm chặt cánh tay tôi, nhắm mắt lại : “… Về sau chắc người cậu yêu sẽ sướng lắm, tớ ghen tị với anh chàng đó quá đi. Ôm Vũ Phong thích thật.”
Cậu thực sự muốn ghen tị với chính mình hay sao Diệu Linh? Người tớ thích, là cậu đấy.
Cứ phải diễn cái vai đồng tính luyến ái đến khi nào đây? Mà càng ngày tôi càng cảm thấy, chính mình đã lún quá sâu rồi.
Tôi vì những giây phút hạnh phúc bên cạnh Diệu Linh mà đã đem bản thân mình đi quá xa. Xa đến mức tôi còn không biết đích xác để dừng lại.
Nhìn cô ấy thêm một lúc lâu nữa, chắc chắn rằng cô ấy đã ngủ say, tôi mới mệt mỏi cố gắng đi vào giấc ngủ.
(trích đoạn Suy nghĩ của Thu Hương :
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy, là khi bị cậu ấy vô tình đá văng một hòn sỏi vào mặt. Tuy đau gần như chết luôn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng cùng biểu cảm bối rối của cậu ấy, tôi lại chỉ cảm thấy buồn cười. Thế nên, tất nhiên, tôi cho qua chuyện.
Cũng không ngờ rằng lại có lần thứ hai gặp nhau. Khi tôi đang quay như chong chóng để tìm bạn mình trong một quán cơm, tôi lại vô tình ngã vào người cậu ấy. Thật không ngờ lại gặp cậu ấy trong tình huống như vậy, tôi thực sự thấy xấu hổ, nhưng vẫn không khỏi vui vẻ.
Không hiểu vì sao gặp lại một người không quen biết, tôi lại vui đến dị thường. Chỉ là muốn thấy nhiều biểu cảm dịu dàng và đáng yêu nhiều hơn thôi.
Nhưng hôm nay cậu ấy đi cùng một cô gái khác, thực sự rất xinh đẹp. Tôi mập mờ suy đoán mối quan hệ của hai người khi cô gái khó chịu nhìn tôi mà kéo cậu ấy đi. Thậm chí tôi còn chưa kịp hỏi tên nữa.
Trong đầu tôi là một mảng tiếc nuối.
Nhưng đúng như tôi đoán, cậu ấy đang theo học tại trường đại học gần quán cơm đó. Lần này tôi đứng đợi cậu bạn thân ở ngoài cửa lớp, lại vô tình nhìn vào bên trong, lập tức tâm trạng thoải mái kì lạ. Bởi vì gương mặt hiền lành đó đang ở ngay gần bên chỗ cửa sổ tôi đứng.
Tôi bèn lên tiếng gọi, nhưng điều làm tôi bỗng chốc thấy mất hứng chính là bên cạnh cậu ấy, lại xuất hiện cô gái kia. Ấy thế nhưng tôi vẫn giả vờ vui vẻ mà nói tiếp. Lần này, tôi biết được tên cậu ấy là Hoàng Vũ Phong.
Ưm, một cái tên có lẽ tôi sẽ nhớ mãi cả cuộc đời.
Tan học, cậu ấy rất vội vàng đuổi theo cô gái. Không hiểu sao mà trong lòng tôi khó chịu. Tôi thật muốn lên tiếng đẻ bắt chuyện, nhưng lại thấy sắc mặt cậu ấy cực kì khó coi, nên tôi không dám lên tiếng nữa.
Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất, chính là thằng bạn thân của tôi nói rằng cậu ấy là GAY. Mà chính là, cậu ấy cũng không phản ứng gì trước lời nói của bạn tôi cả.
Chẳng nhẽ, cậu ấy thực sự là người đồng tính sao?
Tôi hoang mang nhìn cậu ấy, nhưng chỉ thấy cậu ấy cộc cằn hất tay tôi ra rồi rời đi, bỗng nhiên tôi cảm thấy đau lòng không thôi.
Xem ra, Hoàng Vũ Phong này, thực sự là một người đặc biệt.
Mà cái chính, tôi biết được, lòng cậu ấy còn giấu nhiều tâm sự lắm.)
Quảng cáo