Nếu Đồ Cổ Biết Nói Chuyện


Ông chủ tức đến mức run cả người, nhưng Cận Mộc Đồng vẫn cầm chiếc bát sứ không đặt xuống: “Được rồi, tuy thứ này là hàng mô phỏng, nhưng nhà tôi đang thiếu đồ trang trí, thế này, 250 đồng, ông bán bát sứ này cho tôi, dù sao hai tượng gốm nhỏ bỏ đi bên này cũng không đáng tiền, tiện thể tặng cho tôi làm đồ trang trí luôn.

Ông thấy được không?”Thứ đồ giá hai mươi vạn chỉ còn lại hơn hai trăm đồng trong nháy mắt, còn là hai trăm năm mươi nữa.


Mắng ai vậy?*cách phát âm hai trăm năm mươi trong tiếng Trung đồng nghĩ với việc sỉ nhục, mắng người khác là đồ ngốc.Tượng gốm nhỏ nghe cô nói vậy cảm thấy sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tay Cận Mộc Đồng đang chỉ về phía mình, giận run người, gầm gừ nói: “Tượng gốm bỏ đi? Không! Đáng! Tiền ư? Cô cô cô, cô đang làm nhục ông đây đó.

Tôi không thích cô nữa, cô không thông minh, cũng không xinh đẹp nữa.”Nó ở trong góc hét khàn cả giọng, lồng ngực phập phồng, sắp bị Cận Mộc Đồng chọc tức phát điên rồi.“Tôi… Vừa rồi có người ra giá hai mươi vạn cho thứ này của tôi.” Ông ta cứng miệng nói.Đám người đang vây xem lại được một trận cười nữa.Ngành đồ cổ chính là như vậy, nếu đồ của bạn là thật, bạn bán nó với giá cao là bản lĩnh của bạn, dù đồ của bạn không phải hàng thật nhưng bạn vẫn bán được giá đắt thì cũng chính là bản lĩnh của bạn, người mua bị lừa cũng không đến gây rắc rối cho bạn, nếu có người vạch trần bạn thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.Cận Mộc Đồng nhếch miệng cười: “Ở đây có nhiều người thế này, người đó vẫn còn ngu ngốc để đến đây cùng ông lừa à? Mà người đó vốn không quay lại mà.”Ông chủ nhìn xung quanh ngày càng đông người đến hóng chuyện, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, chỉ muốn vị Diêm vương trước mặt nhanh chóng rời khỏi đây.“Được rồi, được rồi, đưa ta 300 đồng, ngươi có thể lấy đi, lấy đi.”Không thể là giá hai trăm năm mươi được, đây là giới hạn của người kinh doanh, dù có thế nào cũng phải kiếm chút ít.


Mà còn phải tặng hai tượng gốm nhỏ nữa, ông ta quyết định không thể bớt thêm một xu nào.Cận Mộc Đồng đếm đống xu lẻ trong túi: “Không đem điện thoại, trên người chỉ có 280 thôi, ông chủ bán cho tôi đi, tôi có thành ý nói chuyện với ông lâu như thế rồi mà.”Ông chủ: “...”Hôm nay ông ta đúng là ra đường không xem lịch rồi.“Thôi được rồi, 280 thì 280, cô cầm đi.”Ông chủ khua tay, chỉ muốn Cận Mộc Đồng biến mất trong một giây.Cận Mộc Đồng mỉm cười, đặt bát sứ vào túi, tiện tay cầm tượng gốm nhỏ đã tức giận từ lâu lên đặt vào trong túi, đứng dậy quay người rời đi.Tượng gốm nhỏ bị đem đi gào lên: “Con mụ thối tha, bỏ ta xuống! A a a a, ta muốn chết.

Ta lại bị bán rẻ như thế, nếu để anh em của ta biết được, mặt mũi ta biết để ở đâu, còn muốn sống nữa không đây!”Người xung quanh lắc đầu: “Cô bé có mắt nhìn bát sứ không tồi, nhưng vẫn bị ông chủ lừa, lại đi lấy tượng gốm vừa bẩn vừa nát.”“Đúng vậy, bên cạnh có tượng gốm còn đẹp hơn nhưng nhất định chọn tượng gốm hỏng đó.”“Chắc là không để ý, dù sao cũng không đáng tiền mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận