[Các câuchuyện cổ tích về hoàng tử và công chúa thường bắt đầu bằng câu: " Onceupon a time..."
Vậy cũng đủthấy những chuyện tốt đẹp như thế không thể có ở thời hiện tại này rồi...
Trên bầutrời kim cương lấp lánh ở nơi xa xôi kia, anh là một ngôi sao em không thể vớitới, không thể chạm vào...
Em chỉ chophép mình lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp ấy từ xa...]
* * *
Sau sự kiệnvề kẻ giấu mặt, thái độ của cô Mai và Hiểu Phong với tôi có gì đó rất kỳ lạ,tôi cũng không đoán được. Cô Mai muốn báo cho cha mẹ nuôi tôi nhưng Hiểu Phongkhông đồng ý, dù sao tôi cũng không gặp vấn đề gì quá nghiêm trọng. Tôi khôngviệc gì, cha mẹ lại bận rộn nên không cần khiến họ phải lo lắng thêm. Tôi hiểuđiều ấy nhưng bỗng thấy lòng trầm xuống mà không rõ vì sao.
Qua vài ngày,cô Mai có lo lắng nên muốn tôi nghỉ ở nhà cho hết tuần, có điều ở nhà quá ngộtngạt nên tôi kiên quyết đi học lại. Dù sao, như Hiểu Phong nói, tôi cũng khôngviệc gì. Nghĩ lại tôi vẫn thấy run run. Rủi như lúc ấy anh ấy không đến kịp thìchuyện gì sẽ xảy ra? Trong lòng tôi thầm thở nhẹ, thầm cảm ơn sự xuất hiện diệukỳ ấy của anh. Thật may là anh tới kịp, nếu không…
Tôi sửa soạnsách vở đầy đủ rồi xuống nhà, thế nào mà tôi và Hiểu Phong lại ăn xong cùng mộtlúc. Và đương nhiên hệ quả không thể tránh khỏi là chúng tôi đi học cùng nhau.
Im lặng đibên cạnh anh, tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ thấy không được tự nhiên. Sựthay đổi này của anh ta tôi chưa thích ứng kịp.
"Này!"HIểu Phong đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay sangnhìn thì thấy anh ta đang chìa tay ra đưa cho tôi vật gì đó. Nhìn kỹ lại, làmột chiếc điện thoại. Tôi không khỏi sững sờ, ánh mắt ghim vào đó.
"Gì...gì... đây?" Tôi mắt tròn nhìn Hiểu Phong.
"Còn cóthể là gì nữa? Em nhìn mà không biết à? Hay là..." Anh chợt nhíu mày, nhìntôi chăm chú, "Ở quê không có nhìn thấy mấy thứ hiện đại thế này bao giờhả?!" Giọng nói Hiểu Phong chuyển sang diễu cợt. Nhưng tôi không thèm đểbụng.
"Là...cho tôi sao?"
"Uh."Anh đáp kèm theo cái gật đầu, đồng thời còn khuyến mãi tôi thêm một nụ cười nửamiệng ngạo mạn thường thấy của anh ta.
Tôi đứnghình, não bộ ngừng hoạt động, không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
"Nhưng...tại sao?"
"Thì đểkhi nào cần có thể liên lạc với em ngay chứ sao." Anh ta nhìn lại tôi mộtcách khó hiểu. "Cầm lấy đi! Mỏi tay chết đi được."
Gì đây?! Tôikhông bảo anh ta mua điện thoại cho tôi nha. Cớ gì nổi cáu với tôi.
"Khôngcần." Tôi lại định bỏ đi. Và anh ta cũng lại giữ được tôi dễ dàng.
"Cầmlấy. Còn muốn như hôm trước nữa à?"
Lặng người.Tôi nghe lầm không? Là anh ta, Hà Hiểu Phong kiêu ngạo, đang quan tâm tôi sao?
Tôi nhậnlấy, vừa lúc ấy Hiểu Phong cũng lấy điện thoại của mình ra. Một chiếc y hệt củatôi. Chiếc điện thoại trong tay tôi rung lên và bắt đầu đổ chuông. Trên mànhình hiện lên hàng chữ: "Phong" trong mấy giây rồi vụt tắt. Đơn giản,mà sao tôi lại thấy tim mình bắt đầu đập nhanh dần.
"Cảmơn."
* * *
"Hômnay gia đình cô Lâm có việc, nghỉ đột xuất. Các em lấy giấy làm bài kiểm tra,hết tiết lớp trưởng nộp lại cho tôi."
Vừa nói côgiáo chủ nhiệm vừa chép đề bài lên bảng, chúng học trò ở dưới cũng cặm cụi chéptheo trong im lặng. Vậy mà chỉ cần cô vừa ra khỏi lớp thì không khí thay đổihẳn. Xung quanh bắt đầu rì rầm trao đổi. Tôi chép đề xong chỉ biết ngẩn người,tính sao đây, bài này tôi không biết làm?!
Tính saođây?! Sao đây?!
Duy và Yêncũng “đang chạy đôn chạy đáo” khắp nơi để hỏi han sau khi đã bàn với tôi mộthồi mà vẫn không mang lại kết quả. Làm sao mà kết quả được, tôi đâu có biết làmđâu.
Tôi bất giácthở dài, khẽ liếc sang bên cạnh thì thấy "mặt lạnh” đang chăm chú ngoáybút không ngừng trên tờ giấy. Có vẻ như bài toán này không làm khó cậu ấy thìphải. Hơn hai tháng học cùng nhau, không ít lần tôi thấy khâm phục trí tuệ của"mặt lạnh”. Môn học nào trông cậu ta cũng có vẻ lơ đãng, nhưng môn
Hix. Saokhông chia cho tôi một chút thông minh đi, vậy có đỡ khổ hơn không.
Đang ngẩnngơ nhìn thiên tài ở bên cặm cụi viết thì chiếc điện thoại để trong ngăn bànrung liên hồi và tiếng nhạc chuông gà gáy bắt đầu vang lên. Tôi vội vàng lôi nóra. Màn hình hiện dòng chữ: "Phong is calling". Tôi nhấn vào nút nghetrên màn hình nhưng chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ nó đang nhận lệnh của tôi cả.
Trời ơi, cáithứ gì đây? Tôi không biết sử dụng cái thứ này!
Tôi vã mồhôi lạnh với cái điện thoại trên tay, nghĩ thế nào lại quay sang nhìn mặt lạnhcầu cứu. Đúng lúc hắn cũng quay sang nhìn tôi chằm chằm, có lẽ tiếng chuôngđiện thoại của tôi làm ảnh hưởng đến việc hắn làm bài.
"Xin... Xin lỗi. Tôi... Không làm thế nào nghe được."
Phản ứngtiếp theo của Vũ Uy là trợn mắt nhìn tôi. Bình thường cậu ta cũng chẳng phảingười dễ chịu gì, giờ còn thêm cái biểu hiện này nữa. Tôi không khỏi nuốt khannhìn cậu ta.
Vũ Uy thởdài, giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi. Tôi chăm chú nhìn theo những ngóntay thon dài của cậu ấy lướt trên màn hình. Ra vậy, tôi phải chạm vào đấy rồidi tay sang bên phải. Loại điện thoại gì đây?! Không giống mấy cái tôi đã từngthấy. Chẳng trách Hiểu Phong không ngừng gọi tôi là: " Em-gái-quê".
"Alo."Tôi nhỏ giọng trả lời, bản thân làm việc vụng trộm nên tự giác cúi gằm xuốngngăn bàn. Đầu dây bên kia phát ra tiếng quát tháo khiến tôi muốn thủng màngnhĩ:
"Làmcái gì mà bây giờ mới nghe máy?!"
"Xinlỗi, tôi không biết dùng cái này. Lúc anh đưa có nói tôi dùng thế nàođâu."
"...Ngốc...Ờ...uhm... Thế đang làm gì đấy?"
Tôi thở dài." Đang làm bài kiểm tra."
"Xongchưa?"
"Khôngbiết làm."
"..."
Nhưng saotôi lại thể hiện một bộ dạng khép nép như vậy nhỉ?! Tôi có gì phải sợ HiểuPhong. Tôi đang học mà còn gọi điện làm phiền, là một hịc sinh gương mẫu tôiphải có thái độ khác mới phải chứ nhỉ!?
"Này.Anh gọi ầm ĩ chỉ để nói thế thôi hả?" Tôi bắt đầu thấy khó chịu với tháiđộ của anh ta, đã không làm được bài thì chớ, lại gặp phải kẻ lắm chuyện như này."Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Không chờanh ta đồng ý, tôi ngắt điện thoại. Đừng tưởng anh đưa tôi cái cục sắt này màmuốn nói gì thì nói đâu nhé! Huh. Tôi cũng không phải nô lệ của anh để mà muốngọi khi nào thì gọi.
Tôi lại nhìnbài kiểm tra của mình, cố gắng đọc hiểu cái đề Lý cô cho. Bỗng nhiên người bêncạnh không chịu ngồi yên mà đứng phắt dậy. Bị hành động của cậu ta làm cho giậtmình, tôi ngước mắt lên nhìn. Mặt lạnh à, cậu lại bị làm sao thế?! Trái tim bénhỏ của tôi không chịu nổi tính khí thất thường của cậu đâu.
Vũ Uy cũngnhìn lại tôi, ánh mắt như đêm lạnh khiến người ta rùng mình. Tôi còn chưa hoànhồn thì cậu ta đùng đùng bỏ đi, trước đó còn đập "Bộp" tờ kiểm tracủa cậu ta xuống trước mặt tôi.
“What…whatis this ????”
* * *
"A...a...a..."Thu Yên hét lên một tiếng tự do khi chuông báo kết thúc giờ học vừa reo. Tôikhông khỏi bật cười khi nhìn cô bạn. "Mình sẽ viết đơn khiếu nại cáitrường này. Cho đề kiểm tra còn khó hơn đề thi tốt nghiệp. Bực mìnhquá...á..."
Cô bạn vộivàng thu dọn sách vở rồi quay xuống tôi.
"Nhanh.Chúng ta đi ăn để giải sầu!"
Vậy là khôngchờ tôi kịp phản ứng cô ấy đã lôi tuột tôi ra khỏi lớp, Duy vội đuổi theo í ớigọi đằng sau.
Chúng tôi,như mọi khi, lại ngồi vào chiếc bàn quen thuộc sau khi đã lấy xong phần cơm củamình. Đối lập với chiếc khay ngập thức ăn của cô bạn là chiếc khay gần nhưtrống rỗng của tôi. Tôi hầu như không có cảm giác thèm ăn.
Không hiểucó phải do đã quen với sự có mặt của Hiểu Phong hay không mà tôi lại vô tìnhtìm kiếm hình bóng của anh ta trong căn-tin. Tôi lơ đãng ngó quanh nhưng khôngthấy anh đâu, bỗng dưng trong lòng có một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Tôi trở lạivới bữa trưa của mình, đầu óc mông lung kì lạ.
"Lại ănuống thế này sao?!" Một giọng nói bất ngờ chen ngang đánh tan không gianriêng của tôi, là Hiểu Phong.
Tôi hơi ngạcnhiên khi anh xuất hiện, và thêm nữa, trong lòng hình như còn có chút vui vẻ.
"Anhngồi đây không ảnh hưởng gì đến các em chứ?!" Hiểu Phong tự nhiên kéo ghếngồi xuống bên cạnh tôi, hướng ánh nhìn đến hai người ngồi đối diện là Duy vàThu Yên mà hỏi bằng giọng rất lịch sự.
Hai tên ngốcấy thi nhau lắc đầu, mắt vẫn chữ A, miệng vẫn chữ O nhìn sự xuất hiện của HiểuPhong, trông đến là buồn cười.
Anh đặtchiếc hộp "cá bơi lội" cùng một cốc nước táo ép xuống bàn trong ánhmắt ngỡ ngàng của tất cả những thành viên ngồi tại bàn này. Tôi nhìn sang HiểuPhong, chỉ thấy anh ta cười và nói:
"Em ănđi."
Tim tôi nhảynhót trong lồng ngực trước biểu hiện của anh, mặt và tai dần chuyển sang màucủa quả gấc chín. Lại thế rồi…
"Anh...anh... lại làm trò gì vậy?" Tôi lí nhí, mắt lén lút nhìn xung quanh. Tôibiết ngay mà, anh ta lại khiến cho tất cả mọi người ở đây chú ý đến chúng tôi." Lại mang cái hộp này đến đây làm gì?"
"Bữatrưa cho em chứ sao." Anh ta thản nhiên trả lời, không mảy may quan tâmđến xung quanh xem mọi người đang nhìn nhận sự việc này ra sao, bao gồm cả tôi.
"Tôi cóđồ ăn đây rồi, anh mau mang đi chỗ khác đi, tôi không muốn mọi người hiểu lầmđâu."
"Hiểulầm gì?" Anh ta hỏi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Mấy cônàng FC của anh sẽ cho tôi một trận nếu họ tưởng anh đang quan tâm đến tôi đấy,làm ơn cho tôi bình yên đi. Anh cứ bơ tôi đi như trước là được mà."
Câu nói cuốicùng của tôi kết thúc, tôi thấy hàng lông mày của Hiểu Phong chau lại, hai conngươi đen kịt nhìn xoáy vào mắt tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưngtôi, báo hiệu một điều không tốt đẹp gì sẽ xảy đến.
Vậy nhưngđáp lại nỗi sợ hãi của tôi, Hiểu Phong chỉ đứng dậy bỏ đi, ánh mắt nhìn tôi đầygiận giữ xen lẫn bi thương. Tôi hoa mắt chăng?!
"Ănđi!" Anh ta chỉ bỏ lại câu nói đó.
Tôi á khẩu.
"Khaimau! Cậu và Hiểu Phong rốt cuộc là như thế nào?!" Thu Yên hai tay chốngnạnh nhìn tôi đầy đe dọa.
Gì đây? Tratấn? Uy hiếp? Ép tôi phải khai ra quan hệ giữa tôi và Hiểu Phong là gì sao?
"Chuyện...chuyện gì chứ?" Tôi chối, tự tôi cũng nhận thấy giọng mình nghe chẳng có sức thuyết phục chútnào.
"Cònchối?! Chẳng phải anh Hiểu Phong rất hay quan tâm đến cậu sao? Mấy lần rồi cònmang cơm đến cho cậu nữa." Cô bạn cười gian xảo, "Còn không mau khaira để được nhận khoan hồng?! Muốn bị trừng phạt đúng không?"
"Thật...thật sự không có quan hệ gì mà." Tôi cố gắng nhìn Thu Yên bằng ánh mắtchân thành nhất có thể. "Cậu phải tin mình, mình chỉ vừa mới chuyển đếnđây thôi mà, còn chưa hết một học kỳ nữa kìa." Tôi im lặng mấy giây, suynghĩ xem nên nói gì tiếp, "cậu thử nghĩ xem, nếu mình có quan hệ gì vớianh ta thì phải ngay lập tức lao đến mà làm thân, làm quen chứ. Anh ta nổitiếng vậy cơ mà..."
Tôi lặng lẽquan sát phản ứng của cô bạn, vẻ mặt kia cho thấy cô ấy đang cân nhắc những gìtôi nói, không phải là không có lí đúng không?!
"Uhm...cậu nói cũng đúng." Thu Yên gật gù. "Nhưng mình vẫn thấy lạ. Tại saoanh Hiểu Phong lại quan tâm đến cậu như thế? Hay anh ấy thích cậu rồi hảYên?"
Sét đánhgiữa trời quang. Tôi bị tiếng sét ấy làm cho đơ người, não bộ hoàn toàn têliệt.
"Gì...gì...chứ?! Th...í...ch... Thích? Gì????"
Tôi lắp balắp bắp không ra tiếng. Không tin nổi cái điều mình vừa nghe từ cô bạn.
Không thểnào. Không thể nào có chuyện Hiểu Phong thích tôi. Không thể nào. Tất cả nhữngchuyện anh ta làm chỉ nhằm khiến tôi bẽ mặt và gặp rắc rối ở trường thôi. Khôngbao giờ giữa chúng tôi lại có thể nảy sinh thứ tình cảm ấy.
"Này...Không phải là cậu cũng thích anh ấy rồi đấy chứ?! Sao mặt lại đỏ lên thếkia?"
Thích HiểuPhong? Tôi thích Hiểu Phong?
No!N-e-v-e-r...
Tôi khôngthể nào thích anh ta, tôi cũng không cho phép mình như thế. Dù gì đó cũng làanh trai tôi. Anh trai! Không phải bạn trai!
Tôi, khôngbao giờ được phép đối với anh như thế. Không thể. Tôi không ngừng tự thôimiên chính mình.
* * *
Tan học...
Vừa nghetiếng chuông lanh lảnh thông báo tự do tôi cũng như các bạn khác bắt đầu thudọn sách vở ra về. Thường thì tôi luôn là người rời khỏi lớp gần như sau cùng,đơn giản, tôi thấy không có gì phải vội. Tôi không phải làm việc nhà, cũngkhông có bạn bè đi cùng đường, càng không có anh chàng nào đứng đợi ngoài cổngđể phải vội vã chạy thật nhanh ra đón người ta. Tôi, cứ như vậy, chỉ cần thongthả mà ra về.
Cái nhạcchuông gà gáy vô duyên tự dưng vang lên inh ỏi. Kẻ nào lại lấy thứ âm thanh ấylàm nhạc chuông không biết nữa.
Nhưng cái gìkhiến lưng lôi nhột nhột nhỉ? Mà cái tiếng chuông vô duyên kia hình như ở gầntôi lắm?!
“O – M – G!”
Giờ mới chợtnhớ ra tôi là chủ nhân của cái nhạc chuông đáng ghét ấy đi. Khỏi phải chê xemai là người không có thẩm mĩ. [- _ -]
Tôi chán nảnlấy điện thoại ra nghe. Có nghĩ bằng đầu gối cũng biết ai đang gọi.
"Alo."Thế mà tôi lại không dám tỏ thái độ gì, ngược lại còn thấy chút vui vui khiHiểu Phong gọi cho tôi.
"Tanhọc chưa?" Anh hỏi bằng một giọng đều đều, nghe không ra chút cảm xúc gì.
"Rồiạ." Tôi cũng đáp tương tự.
"Thế emđang ở đâu rồi?" Giờ hình như tôi nghe ra một chút quan tâm.
"Emđang ở hành lang." Tôi không nhanh không chậm trả lời anh.
"Đangtrên đường về?"
"Vâng."
"Nhanhlên, anh đợi em ở cổng cùng về nhé."
Không để tôitrả lời, Hiểu Phong ngắt máy. Mặc kệ tôi đứng ngẩn ngơ ở hành lang mấy phút đểtiêu hóa hết cuộc đối thoại vừa rồi.
Vừa ra tớicổng trường, tôi còn đang thở hổn hển thì đã nghe thấy giọng nói thiếu kiênnhẫn của Hiểu Phong:
"Sao emlúc nào cũng như rùa bò thế?! Đây không phải làng nhà em đâu. Thời gian của anhquý báu lắm."
"Mangcặp giúp anh." Rồi không để tôi kịp lấy lại hơi thở, anh ta quăng ngaychiếc cặp sách của mình về phía tôi sau đó thì quay người bước đi, giọng nói vôcùng thản nhiên như thể cái mệnh lệnh anh ta vừa nói ra chính là một trong cáccách dùng của thì hiện tại đơn vậy.
Tôi lại mộtlần nữa bị anh ta nhấn nút "Stop" mà dừng hình.
"Cònkhông mau đi?! Muộn rồi."
Vậy là trongánh hoàng hôn một chiều nọ, trên con đường đi học thường ngày vẫn tươi đẹp củatôi, có bóng hình một tên ác quỷ đội lốt thiên thần với gương mặt đẹp trai vôcùng đang thong thả từng bước phía trước, theo sau hắn ta là một nữ nô lệ đangkhệ nệ mang vác túi lớn túi nhỏ nặng trịch những sách vở.
Trong cáikhung cảnh vô cùng tiêu điều này, lời của Thu Yên đột nhiên lại văng vẳng bêntai tôi khiến tôi bắt đầu suy nghĩ.
Cảm giácthích một người là như thế nào?
Tim đập rộnràng, mặt mũi đỏ au khi nhìn thấy, khi đứng bên cạnh người ấy?
Tôi có tấtcả những triệu chứng trên lý thuyết đó khi tôi ở bên Hiểu Phong. Nhưng cho xinđi, không bao giờ có cái kết luận như vế còn lại của cái câu ghép ấy đâu. Trừphi tôi bị tâm thần phân liệt hoặc mắc chứng tự ngược thì mới thích anh ta. Bởivì ngay lúc này đây, tôi chỉ ước gì có thể một cái giẫm chân thôi là có thể đèbẹp con sâu xui xẻo ấy dính xuống mặt đường mà di di di di cho nát tươm mới hảdạ.
Con sâu ấyđúng là không tốt đẹp gì cho cam mà. Tưởng anh ta tốt bụng đưa điện thoại chotôi dùng, hóa ra đều có mục đích cả. Mà lại chẳng phải mục đích tốt đẹp gì.
Vì muốn tốtcho tôi ư?
Nhảm nhí!!
Muốn hànhtôi chết thì có.
Thiên thầngiả danh: Not me!!!
Nô lệ đángthương: Not him!!!