Engfa hoàn thành nhiệm vụ của mình chỉ trong vòng một buổi sáng, đúng như Nữ Vương nói, dù đã chuẩn bị trước nhưng cô vẫn bị tiêu hao nhiều sức lực. Hiện giờ Engfa đang nghỉ ở phòng riêng, trên bàn đã chuẩn bị đầy những món ngon để cô tẩm bổ nhưng mà không muốn ăn xíu nào. Ngủ thôi.
Trong lúc đang lim dim vào giấc ngủ, bỗng dưng Engfa cảm nhận có thứ gì đó lẻn vào phòng mình, không giống Yêu Tinh vì bước chân của nó rất khẽ. Mà cô cũng kệ đi, tại trong cung điện có nuôi nhiều mèo nên tụi nó thỉnh thoảng hiếu động chạy vào phòng người khác thôi.
Con mèo trắng duỗi thẳng đuôi sau đó phóng cái phóc lên giường của Engfa, cô mặc kệ nghiêng qua một bên ngủ tiếp. Khi thấy cô sơ hở, con mèo chui vào trong mền chạm lên tay Engfa, chắc là nó muốn ngủ chung.
Nhưng không phải...
Nó rất nhanh quắp con búp bê trong tay cô rồi cong đít bỏ chạy.
- Trả CharChar cho tao.
Engfa giật mình ngồi bật dậy, thấy cái đuôi trắng tinh biến mất từ cửa sổ cô liền tung mền chạy tới.
Con mèo nhảy lên mái ngói phía dưới rồi nó băng băng chạy dọc trên các hành lang, cái mông còn nguẩy nguẩy như muốn trêu tức cô vậy. Engfa bực mình chửi rủa, không nghĩ ngợi nhiều lập tức nhảy xuống đuổi theo nó. Dám cướp CharChar của cô, tới số rồi.
Một Yêu Tinh, một mèo và cuộc rượt đuổi quyết liệt. Do được lợi thế nhỏ người nên con mèo đó có thể lách qua những khe hẹp, còn Engfa mỗi lần như thế đều phải tìm đường vòng khá mất thời gian. Thế nhưng cô lại có cái mũi cực thính, không sợ mất dấu con vật hư đốn kia đâu.
- À ha, mày hết đường thoát rồi.
Đuổi xuống tới vườn hoa, Engfa đắc ý cười vì chỗ này chỉ có một cổng ra duy nhất nhưng cô đã sớm chặn đầu, còn nếu nó muốn leo rào thì càng dễ tóm.
Dự đoán không sai, con mèo trắng đó phải chọn cách leo rào thôi. Engfa đứng một chân trước một chân sau, khuỵu xuống để lấy đà, ánh mắt không rời con mèo một giây. Chờ khi nó vừa phóng mình lên hàng rào sắt cô đồng thời cũng bật người nhảy về phía đó.
Và... ẦM!!!
Bắt được con mèo rồi nhưng mà Engfa choáng váng quá. Không biết do cô dùng sức nhiều hay hàng rào dỏm nữa, sập luôn rồi.
- Có chuyện gì?
Sau tiếng động lớn đó, lính canh lần lượt chạy vào xem xét, trông thấy Engfa ôm con mèo nằm sõng soài ai nấy đều kinh ngạc.
- Engfa, cháu có sao không?
Lúc này người chăm sóc thú cưng ở gần đó cũng chạy ra, trên tay bà ấy còn đang ôm cả một đàn chó con mà sốt sắng hỏi hỏi thăm.
- Cháu không sao, con mèo này cướp đồ của cháu.
Engfa ngồi dậy phủi đất cát trên mình, cất CharChar vào túi áo rồi chỉ tội con vật kia.
- Miu mau vào trong, ngươi hư hỏng.
Con mèo bị la liền sợ hãi bỏ chạy vào trong, cô cũng bỏ qua rồi đi tới chỗ bà ấy cùng đàn chó con.
- Chó đẻ được nhiều thế? Thật đáng yêu.
Engfa tròn xoe mắt nhìn một đàn hơn 10 con chó nhỏ, là giống Chihuahua lông dài mà trong số đó chỉ có vài con là vừa mở mắt thôi.
- Cháu thích không? Cứ đem một con về nuôi đi.
- Dạ, cháu cảm ơn ạ.
Cô thích thú bồng lấy một bé đang mở mắt nhìn chăm chăm mình, bé xíu à, mới vừa bằng bàn tay của cô thôi.
7
.
.
.
Charlotte hôm nay đã làm việc rất chăm chỉ, tận từ 7 giờ sáng đến 3 giờ chiều cơ. Về đến nhà nàng liền mệt mỏi ôm Phalo lên giường ngủ. Giấc ngủ kéo dài đến hơn 4 giờ chiều.
Trong tay nàng vẫn là Phalo (?) ngoan ngoãn ngủ. Ủa mà sao Phalo hôm nay bự vậy ta? Còn không có lông. Phalo sao lại chui vào áo nàng, cắn ngực nàng nữa.
2
- Á biến thái!
Nhận thấy có điều không ổn Charlotte choàng tỉnh giấc, việc đầu tiên nàng làm là hét lên rồi không thương tiếc đạp cho "Phalo" một phát rớt đất.
- Ui~ Char, sao em bạo lực vậy?
Giọng nói quen thuộc rên rỉ dưới sàn làm nàng giật mình, vội vàng ngó xuống.
Người yêu của nàng đang nằm ôm cái lưng ê ẩm, mặt thì nhăn nhó đáng thương. Charlotte liền xót xa đỡ cô ngồi dậy, hôn lên má người ta an ủi.
2
- Bé xin lỗi, chị về mà không báo trước gì hết làm em tưởng...
- Hì dù gì chị cũng về rồi.
Engfa tươi cười ôm nàng ngồi lên giường, hôn vào cặp má đáng yêu ấy, nhớ quá là nhớ.
Charlotte ngước nhìn cô, khóe mắt có chút cay xè, mũi khẽ khụt khịt.
- Nào bé đừng có khóc chứ, chị đi có 4 ngày thôi mà, chị về rồi.
Cô không khỏi đau lòng ôm em bé lấy em bé của mình, bàn tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh dỗ dành. Lúc cô đi cũng khóc, về cũng khóc thấy thương quá đi.
- Huhu... em tưởng chị không về.
Bé thỏ nhõng nhẽo dụi khuôn mặt vào ngực cô làm ướt cả một mảnh áo, người ta nhớ thiệt chứ bộ.
- Ngoan, chị ở đây rồi.
Engfa cười cưng chiều, nâng gương mặt nàng lên rồi lau đi những giọt nước ấm nóng. Xem này, mặt mũi tèm lem y hệt con mèo mắc mưa.
Rốt cuộc thì Charlotte cũng có thể yên tâm về lời hứa của Engfa, cô ấy hiện tại đang ở ngay bên nàng. Mái đầu nhỏ yên bình tựa vào lồng ngực mềm mại mà ấm áp, nàng ngước cặp mắt long lanh lên nhìn cô rồi nở một nụ cười thật đáng yêu.
Mà quan sát kỹ mới để ý, người yêu của nàng mới đi có vài ngày sao lại hóp háp thế này? Charlotte không an tâm liền nhăn mày, lo lắng hỏi:
- Nhìn chị có vẻ mệt mỏi, có ăn uống đàng hoàng không đó?
- Có nhưng do công việc mất nhiều sức, chị nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ khỏe.
Cô cầm bàn tay của nàng lên áp vào má mình cọ nhẹ. Charlotte gật đầu, sau đó nhéo má cô một phát, may là hai cái bánh bao này vẫn còn nguyên đấy, không là nàng sẽ giận cho coi.
- Ấu~
- Tiếng chó con ở đâu vậy nhỉ?
Đang ôm ấp thắm thiết thì đột nhiên có tiếng sủa nhỏ vang lên, Charlotte rời ra tìm kiếm, nghe đâu ở trong phòng thì phải.
- À chị có cái này cho em.
Engfa mỉm cười, cô bước xuống gường rồi đi tới chỗ cái thùng giấy ôm tới bé cún mà mình xin được mấy hôm trước đưa cho nàng xem.
- Dễ thương quá.
Con vật nhỏ nhanh chóng được lòng Charlotte, nàng tỏ ra phấn khích ôm lấy nó nâng niu trong tay rồi vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt, trên miệng bé cún còn đang gặm mẫu bánh bao nữa kìa.
Biết ngay Charlotte sẽ thích mà, Engfa vui vẻ ôm nàng rồi tựa vào lòng mình, nhẹ giọng nói:
- Em đặt tên cho nó đi.
- Cún nhỏ đang ăn bánh bao, vậy gọi là Gyo đi.
Nghe đáng yêu đó, vậy từ giờ gia đình nhỏ sẽ có thêm em Gyo cho vui nhà vui cửa.
.
- Em bé, chị đang làm cơm mà.
Engfa đến bất lực với cục cưng nhà mình, cô thì đang bận bịu canh nồi thịt còn nàng thì hết chạy lăng xăng lại tới ôm chặt lấy cô ở phía sau, nhưng mà cũng đâu có nỡ la, chỉ cười trừ thôi.
- Nhớ người yêu mà, không cho ôm hỏ?
Đấy đấy, thỏ con lại bắt đầu giở trò nũng nịu rồi.
- Thì em ôm đi nhưng mà đừng có nghịch bụng chị nữa.
Áo thun cũng bị nàng kéo lên tận ngực, Engfa kéo xuống rồi nhắc nhở, em bé này cứ chọt bụng cô hoài làm nhột chết.
- Múi của Engfa đẹp, bé muốn sờ.
Charlotte vẩu môi không chịu, lại lì lợm nắn nắn từng đường cơ săn chắc trên bụng người yêu, đã đời lại đưa ngón tay vào rốn cô chọc chọc.
Engfa muốn đứng không vững nữa rồi, cô tắt bếp rồi quay lại, nghiêm túc giữ lấy hai tay cục bông trắng. Nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sự gian manh, cô khẽ liếm môi.
Hình như có gì đó không ổn, Charlotte cười giả lả rồi lui lại.
- Thôi chị làm cơm tiếp đi, bé ra coi phim.
- Ở đây cho chị.
Cô gằn giọng, một tay nắm eo nàng kéo lại, một tay giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn hướng đối diện mình.
- Chị à, có gì mình từ từ nói.
Trông Engfa lúc này có khác gì con sói đói thèm thịt thỏ đâu, Charlotte đúng là chơi không biết điểm dừng bây giờ hối hận cũng không kịp.
Bất ngờ cô bế thốc nàng đặt lên bàn ăn, tà ác chiếm lấy đôi môi mọng cắn mút. Bị tập kích khiến Charlotte ngây ngốc chẳng thể phản khán, liền hóa thành con thỏ ngoan hiền cho ai kia tùy ý sắp đặt.
Làn da lán mịn nhanh chóng cảm thụ sự ngứa ngáy khó tả, bàn tay của cô ấy mềm mại lại điêu luyện từ khi nào đã trượt vào áo nàng. Từng cái mơn trớn dịu dàng cũng đủ khiến Charlotte tê rần sống lưng, đốt cháy ngọn lửa ham muốn bên trong nàng.
- Ưm.
Nụ hôn của Engfa rải dọc xuống cần cổ thon thả, cô hôn lên, mút nhẹ rồi cắn cắn khiến nàng phải ngân nga trong họng.
Hai tay Charlotte bám vào vai người yêu, ngửa cổ lên dung túng cho từng cái hôn nóng bỏng. Đôi môi ấy đi tới đâu đều rải rác những dấu hôn đỏ hồng, sự nóng bức dâng lên tận đỉnh đầu. Nàng khao khát một cảm xúc mãnh liệt hơn nữa.
Bỗng nhiên Engfa thoát khỏi cái hôn, bàn tay vuốt ve bên vai nhẵn nhụi của nàng, cô nhìn thẳng bé con bằng ánh mắt sủng nịnh hơn bao giờ hết.
- Í chết, chị quên mua bột chiên gà rồi.
Cô giật mình mở to mắt, nói xong lại tự dưng buông nàng ra rồi sốt sắng chạy ra ngoài cửa.
Ủa cái gì vậy? Đang chuẩn bị "ấy" mà.
Charlotte chưng hửng nhìn người yêu đang vội xỏ đôi dép rồi mở cổng đi mất dạng.
- Cái đồ chết tiệt, chị bày ra đã không biết ăn, về đây chết với tôi!
Không biết học ai cái trò này nữa, Engfa đúng là đáng ghét nhất quả đất, hừ.