Cố Phương Yến vẫn mặc quần áo bóng rổ, trên tay xách một cái túi, có thể thấy thứ để bên trong là quần áo. Trên người hắn đầy mồ hôi, giống Hạ Lộ, người mà lúc nãy Tạ Phỉ mới gặp qua. Không như cả người nóng hầm hập, khuôn mặt tuấn tú kia căng cứng hơn lúc bình thường một ít.
Tạ Phỉ đi phía sau hắn, vặn nắp chai nước còn lại trên tay uống một ngụm, bắt đầu dùng logic lý giải:
Đại khái là lúc Cố Phương Yến đang muốn thay quần áo thì nữ sinh kia xông vào phòng nghỉ của bọn họ.
Hắn tỏ ra lạnh lùng mấy lần cũng không chỉ không làm cô gái kia bị đối xử lạnh lùng tới mức rời đi, còn khiến cho cô càng thêm săn sóc. Thêm vào đỏ cả người toàn là mồ hôi rất khó chịu, cho nên hắn có chút bực mình.
Nhưng Tạ Phỉ lại cảm thấy, Cố Phương Yến hoàn toàn có năng lực độc lập xử lý loại chuyện này. Hạ Lộ lừa cậu lại đây rõ ràng là muốn đẩy cậu xuống nước. Không chừng nữ sinh kia đã âm thầm ghim cậu một lần trong lòng rồi.
Chỉ là… chuyện đó đến hiện tại, cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt Tạ Phỉ một lần nữa trở lại trên người Cố Phương Yến, thấy lưng áo bóng rổ màu đen đã ướt hoàn toàn. Suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Phòng nghỉ của lớp bọn tớ ở phía trước, hay là cậu vào đấy mà đổi quần áo?”
Cố Phương Yến dừng bước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu.
“Đương nhiên nếu cậu phải về phòng nghỉ lớp mình… ” Tạ Phỉ còn nghĩ hắn không muốn, nhưng lời nói còn chưa nói xong lại nghe thấy một âm thanh vang lên từ phòng nghỉ lớp 1, tiếp sau đó là tiếng khóc oà rất gây áp lực.
Cậu quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy chai nước lúc trước nữ sinh kia cầm trên tay lăn lại từ cửa.
Cô ấy còn chưa chịu rời đi nữa, xem ra liên minh thất tình lại chuẩn bị có thêm thêm một người nữa rồi..
Tạ Phỉ rút lại lời nói vừa rồi, sửa miệng bảo: “… vẫn là nên tới phòng nghỉ của bọn tớ đi.”
Phòng nghỉ lớp 10 ở ngay phía trước, bên trong không có ai. Sau khi Cố Phương Yến tiến vào, Tạ Phỉ đứng ở bên ngoài đóng cửa lại. Nửa đường cậu nghĩ gì đó, động tác dừng lại, hỏi Cố Phương Yến: “Cậu có mang khăn lông không?”
Nếu không mang, vậy đổi quần áo và không đổi thì có khác gì đâu, mặc vào cũng vẫn ướt.
“Không có.” Cố Phương Yến hơi mím môi.
Quả nhiên.
Tạ Phỉ đẩy cửa ra một chút, hỏi hắn: “Vậy tớ lấy khăn của tớ cho cậu nha? Chưa hề dùng đâu.”
“Cậu thì sao?” Cố Phương Yến hỏi lại.
“Ở chỗ của cán bộ sinh hoạt còn có nhiều lắm.” Tạ Phỉ đi vào, mở ngăn tủ đựng đồ của mình ra lấy một cái khăn lông mới tinh chưa bỏ khỏi bao đưa cho Cố Phương Yến. Trở lại cạnh cửa, cậu cười với Cố Phương Yến một chút, “Tớ ra ngoài trông chừng cho cậu.” (Con gái mới phải trông chừng)
“…” khuôn mặt lạnh tanh của Cố Phương Yến nhìn về phía cậu.
Tạ Phỉ sửa miệng: “Canh gác cho cậu.”
“Người lớp các cậu đều thay quần áo ở chỗ này?” Ngay lúc cửa phòng sắp đóng lại, Tạ Phỉ nghe thấy Cố Phương Yến hỏi.
“Chứ không thì sao?” Tạ Phỉ thò cái đầu qua dò xét.
Cố Phương Yến nhìn cậu, giữa mày hơi có vết nhăn không quá rõ ràng: “Cậu là một Omega.”
Tạ Phỉ nói thầm trong lòng: ‘suy nghĩ của cái tên em trai nhỏ cậu hoá ra còn chút bảo thủ như vậy’, rồi lại nhướng nhương mày với Cố Phương Yến, nói một cách đương nhiên: “Không phải cũng giống như lúc đi bơi sao? Lúc dưới nước có già trẻ gái trai đủ các loại người, đủ loại giới tính. Cũng đâu có cởi sạch hoàn toàn, cần gì phải kiêng dè quá mức chứ?”
Nói xong cậu đóng cửa lại giùm Cố Phương Yến, dựa lưng vào bức tường bên ngoài móc di động ra lướt Weibo.
Rất nhanh đã tới buổi chiều, lớp 11/10 thi đấu với lớp 11/13.
Tuyển thủ hai bên vừa vào sân, người của lớp 10 người liền dơ cao biểu ngữ bắt đầu hô to. Đầu tiên là lớp 10 vô địch! lớp 10 chiến thắng!… các loại, sau đó lại là:
“Phỉ phỉ cố lên nha ——”
“Đập cú ba điểm vào mặt họ!”
“Con trai à mama yêu cậu!”
“Chuẩn bị cho cậu một thùng sữa bò Vượng Tử rồi!”
Lớp khác cũng có người học theo bọn họ gào lên, trường hợp như vậy bất luận đã trải qua bao nhiêu lần, Tạ Phỉ đều có chút dở khóc dở cười. Cậu chạy nhanh lại, tay chắp thành quyền, cảm ơn các anh chị em đã cổ vũ.
Trang phục Tạ Phỉ mặc là số 8, màu nền đỏ sậm, con số và tên lớp in phía trên dùng màu đen. Màu sắc kết hợp như vậy làm tôn lên làn da cậu càng trắng nõn lạ thường.
Cậu cầm quả bóng tập cảm giác ném rổ. Có người đột nhiên nói một câu: “Tớ nghe mẹ tớ bảo rằng, cái màu này cực kỳ kén người. Nhìn xem, ngoại trừ Tạ Phỉ vẫn trắng như sữa bò, toàn bộ chúng ta đều bị biến thành than đen rồi.”
“Cậu không nói tớ cũng không phát hiện đâu!
“Oa Tạ Phỉ, không phải là đám người lớp trưởng cố ý dựa vào cậu mà chọn màu cho đồng phục đội đi?”
“Không thể nói như vậy.” Tạ Phỉ nghiêm trang phản bác, nhảy lấy đà, ném bóng, thành công vào rổ.
Cậu hướng về phía bạn học cười cười cùng lúc với tiếng vang khi bóng rơi xuống đất,: “Tớ có mặc màu gì đi nữa cũng đều trắng như vậy thôi.”
Mọi người nghe xong đều trợn trắng mắt, Khương Thụ trực tiếp ra tay, câu lấy cổ Tạ Phỉ.
Kết thúc làm nóng người, đám người Tạ Phỉ bắt đầu thi đấu cùng đội giải trí lớp 13.
Đội giải trí sở dĩ gọi là đội giải trí bởi chơi tương đối thả lỏng, lên sân chỉ vì muốn nhận cái giải tham dự. Thêm vào đó lớp họ là lớp khối xã hội nên số lượng Alpha khá ít. Trong đội họ chỉ có mỗi một Alpha, còn là loại hình văn nhã. Mắt cậu ta đeo một cái kính đen, sức bật còn không bằng một Beta như Khương Thụ.
Lớp 10 chiến thắng không có chút hồi hộp nào.
Kế tiếp là hai đội khác của tổ C thi đấu, đội thắng sẽ trở thành đối thủ vòng 8 loại 4 của bọn họ ngày mai.
“Lớp 10/4 muốn vào vòng trong thì phải thắng đội…… Lại là một tán đội sao?” Sau khi đổi quần áo xong từ phòng nghỉ đi ra, Tạ Phỉ nhìn tờ lịch thi đấu thấp giọng hỏi.
Khương Thụ gật đầu: “Ừ, đội tập hợp một đám người lớp 12.”
“Trước đó chưa từng nghe nói tới đội này?” Tạ Phỉ có chút nghi hoặc.
“Bởi vì bọn họ chẳng cùng bất luận lớp nào hẹn luyện tập, cũng không có người hẹn đội bọn họ đấu thử.” Giọng người vừa lên tiếng tràn đầy khinh miệt cùng chán ghét.
“Có vẻ như trận này tán đội kia sẽ thắng.” Khương Thụ cau mày nói với cậu: “Tiểu Tạ, ngày mai nếu phải đối đầu với bọn họ, ngàn vạn lần phải cẩn thận số 7 và số 13 nha, bọn chúng rất thích ngầm giở trò, thủ đoạn cực kỳ ghê tởm.”
“Cuộc thi bóng rổ năm trước, khối chúng ta có người bị bọn chúng đùa cho gãy xương.” Người bên cạnh bổ sung.
“Loại người này sao.” Tạ Phỉ gật gật đầu, “Lòng tớ hiểu rồi.”
Kết cục quả nhiên như dự đoán.
Trong tán đội này số 7 và số 13 có chút trình độ, nhưng nói âm hiểm cũng cực kỳ âm hiểm. Bọn chúng sẽ tìm góc chết mà thầy trọng tài không thấy để hành động, hơn nữa kỹ thuật diễn còn rất cao siêu, chơi xấu chủ lực lớp 10/4 kết quả là giành chiến thắng.
“Ảnh đế là đây.” Tạ Phỉ cảm khái, “Chơi vậy có ý nghĩa sao?”
Khương Thụ cười lạnh: “Có thể là bình thường không nhận được sự chú ý nào nên chỉ có thể thông qua phương thức này tìm cảm giác tồn tại.”
Thi đấu vừa kết thúc, Vưu Sâm gửi cho Tạ Phỉ một tin WeChat, bảo cậu ngày mai phải hết sức cẩn thận. Bởi vì có vết xe đổ năm trước, còn có ý khuyên cậu thật sự nếu không thể đối phó được thì cũng đừng miễn cưỡng cậy mạnh.
Trong nhóm ‘bạn cơm’ của bọn họ cũng nói đến việc này, Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh có vẻ vô cùng lo lắng.
Tạ Phỉ không thích loại không khí này, bắt đầu đông dẫn họa thủy: “Đen chết đi được, nhất định là bởi vì bị anh Cố lây cho rồi.”
Anh Cố của cậu gửi qua dấu chấm.
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm dấu chấm câu này một lát, thoát ra sửa lại biệt danh cho hắn, đặt là “Cố chấm câu.”.
Giây tiếp theo, Cố chấm câu gửi cho cậu một tin nhắn trò chuyện riêng.
Cố chấm câu: Bọn họ nhất định sẽ nhằm vào cậu làm cú đột phá.
Cố chấm câu: Lúc phải đối mặt cố hết sức đừng gây ra tranh chấp.
Cố chấm câu: Còn có, có khả năng bọn họ sẽ dùng tin tức tố đè cậu.
Tạ Phỉ nghĩ nghĩ, gõ chữ trả lời: Tớ đây cũng có thể lấy tin tức tố chơi bọn họ.
Vì thế Cố chấm câu lại gửi tới một dấu chấm câu.
“Nói giỡn thôi.” Tạ Phỉ cười rộ lên, “Tớ không luẩn quẩn trong lòng như vậy đâu.”
Nhưng sự thật đã diễn ra theo đúng như lời Cố Phương Yến, lúc thi đấu chiều ngày hôm sau, hai Alpha số 7 và số 13 kia trực tiếp dùng tin tức tố để đối phó với Tạ Phỉ.
Alpha trong lớp đều vây lại bảo vệ cho cậu, thành ra dẫn đến việc tuyến phòng ngự trống không, cục diện trận đấu vốn dĩ đang ngang hàng liền đảo ngược.
Một màn này bị tất cả mọi người đều nhìn thấy, tiếng mắng chửi vang khắp sân bóng rổ nhưng không có quy định trong lúc thi đấu Alpha không thể phóng tin tức tố nên trọng tài không có biện pháp phạt thẻ.
Lớp 10 kêu tạm dừng để nghị luận một chút, Tạ Phỉ chủ động đưa ra đề nghị thay mình ra ngoài.
Tạ Phỉ híp mắt, sắc mặt trắng bệch, thanh âm chỉ còn thật nhẹ, “Chỉ cần tớ còn ở trên sân bọn họ vẫn sẽ làm như vậy với tớ. Các cậu lại không thể nào xem như không thấy, không quan tâm. Cho nên đây là biện pháp tốt nhất rồi.”
Tiếp theo cậu lo lắng bảo: “Nhưng thay tớ đi rồi, bọn họ vẫn sẽ nghĩ biện pháp khác đối phó với các cậu… Đối phó với loại người này, có lẽ cũng chỉ có nỗ lực làm cho bọn họ phạm quy, đừng để trúng chiêu.”
Khương Thụ nặng nề ứng tiếng, mọi người giải tán trở lại sân.
Kết cục vẫn là không được như mong muốn. Mấy người Khương Thụ bọn họ trước nay chơi bóng đều thành thành thật thật, muốn cho hai kẻ kia phạm quy lần nữa mà hiện nguyên hình, quả thực là khó như lên trời. Mỗi người không chỉ muốn tận lực bảo đảm bản thân không bị thương đồng thời còn muốn ổn định cục diện nên phải chơi cố hết sức mình. Đến phần sau hiệp đấu tất cả đều đã kiệt sức.
Bọn họ vô duyên với vòng bán kết rồi
Trong lòng Tạ Phỉ rất hụt hẫng, theo dòng người rời đi khi trận đấu kết thúc trở về phòng học, lấy ra túi thức ăn cho mèo từ trong hộc bàn.
Hôm nay là một ngày trời đầy mây, mặt trời bị tầng mây dày đặc che mất ngay cả cái đầu cũng chẳng ló ra. Khí trời thật ảm đạm phảng phất như mưa to sắp rơi xuống đến nơi. Tạ Phỉ thong thả ung dung dạo bước đến góc Tây Nam sân thể dục, quét đi mấy cái lá rụng trên mặt đất, ngồi vào sàn nhà lát đá xanh rung rung túi thức ăn cho mèo.
Tiếng sột soạt rất nhanh đã vang lên, đám mèo hoang từ đủ các hướng nhảy tới trước mặt Tạ Phỉ, kêu to meo meo một cách thân thiết.
Tạ Phỉ lấy thức ăn cho mèo rắc trên mặt đất, rũ mắt nhìn chúng nó ăn đồ ăn.
Đám mèo ban đầu đứng ăn, một lát sau mới chậm rãi ngồi xuống, cái đuôi vung vung lên, cuối cùng còn quét từ bên nọ sang bên kia
Ăn đến vừa lòng, còn sẽ rên lên vài tiếng.
Ánh sáng xuyên qua tầng lá chiếu xuống, rơi xuống trán Tạ Phỉ, dần dần cậu hơi nhếch môi thả lỏng.
Qua vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt. Tạ Phỉ không thèm ngẩng đầu, xoa nhẹ sau đầu chú mèo mướp rồi thong thả ung dung hỏi: “Cậu tới đưa đồ cho bọn chúng sao?”
“Đưa đồ hộp.”
Giọng nói rơi xuống, tiếp theo một lon Coca xuất hiện trước mặt Tạ Phỉ, ngón tay cầm nó có khớp xương rõ ràng vừa gầy lại dài,.
“Nhưng mèo không ăn cái này đâu.” Tạ Phỉ cười thành tiếng, nhận lấy lon Coca.
Cố Phương Yến đứng bên cạnh Tạ Phỉ, hơi thu mắt, ngữ khí trầm ổn: “Không cần phải tức giận vì bọn chúng.”
“Tớ không có.” Tạ Phỉ cười hừ, ngón tay cong lên móc vào đầu lon nước, khui mở răng rắc một tiếng, “Trò bẩn thỉu cũ mèm thôi mà, có đồ ngốc mới đi so đo với bọn họ.”
Xì ——
Bọt khí trào ra miệng lon, Cố Phương Yến chăm chú nhìn Tạ Phỉ, thấp giọng bảo: “Ngày mai báo thù cho cậu.”