Đêm đến, Trần Như Vân nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, bàn tay ngọc ngà không biết sao cực kỳ ngứa không chịu nổi, mặc kệ gãi đến đỏ da, ngâm nước lạnh rồi thoa thuốc mỡ đều không có chút tác dụng nào.
Trương Tam và Lý Tứ cũng giống như nàng, việc này làm cho bọn họ xác định vấn đề từ đâu ra, là cái túi tiền chết tiệt kia!
Đã thử qua nhiều biện pháp cuối cùng Trần Như Vân không tình nguyện tìm Giang Nhã Phù, đưa bàn tay sưng đỏ cho nàng xem “Biểu tẩu, tẩu khen cái tên họ Thiệu kia không tồi, tẩu xem đi, hắn căn bản là không coi ai ra gì, là tên hỗn đản, âm hiểm xảo trá!”
Biết nàng quá khó chịu không thể nhẫn, cho nên mới không lựa lời nói như vậy, nghe xong Giang Nhã Phù càng thêm muốn cười “Ai bảo đang êm đẹp muội đi chọc người ta là gì?”
Trần Như Vân không đồng ý hô lên “Biểu tẩu ~ tẩu còn nói chuyện giúp hắn! Có người bình thường nào lại tẩm dược vào túi tiền của mình chứ?”
“Ha ha, nhưng ta cũng chưa thấy qua có người bình thường nào lại đi sờ túi tiền của người khác đó.”
“Biểu tẩu còn cười được! Tẩu xem tay của ta này, bây giờ phải làm sao đây?”
Biểu muội thẹn quá hóa giận, Giang Nhã Phù đành thu liễm nụ cười “Hiện tại đã biết sốt ruột rồi sao? Lúc này chỉ sợ Thiệu Xuân đã đến quân doanh rồi, không phải hắn để lại hai tiểu binh sao? Trước gọi bọn họ lại hỏi một chút, nếu bọn họ cũng không biết giải pháp, muội chỉ có thể chịu đựng đến hừng đông mà thôi.”
“Cũng chỉ có thể như thế thôi.” Trần Như Vân uể oải gọi hai tiểu binh lại hỏi.
Sau khi hai người xem tay nàng, thần sắc đều lộ vẻ cổ quái, chắc là biết nàng trúng độc gì rồi.
Một vị tiểu binh trả lời “Đây là độc môn của Thiệu tướng quân chúng ta gọi là phấn ngứa, kỳ thật cũng không phải độc dược cao cấp gì, ngày thường ngài ấy hay dùng để giáo huấn các huynh đệ, sao ngài bị dính vào thế?”
Trần Như Vân hung hăng trừng hắn một cái, tên tiểu binh này thật là nói nhiều “Ngươi cũng biết giải dược phấn ngứa này đi?”
“Không dối gạt ngài, tiểu nhân cũng không biết dùng cái gì để giải, bất quá mấy tháng trước tiểu nhân có dính phải, chịu đựng qua mười hai canh giờ dược tính liền hết tác dụng.”
“Cái gì! Đến mười hai canh giờ sao?” Trần Như Vân lập tức liền hét lên, đến sắc mặt Trương Tam cùng Lý Tứ cũng thực khó coi.
Tiểu binh còn lại bổ sung “Ngàn vạn lần đừng gãi, càng gãi, máu huyết dưới da di chuyển càng nhanh liền càng ngứa nhiều hơn.”
Trần Như Vân tức giận nghiến răng, họ Thiệu, chúng ta không để yên cho ngươi!
Lúc này Giang Nhã Phù cũng bắt đầu đồng tình với nàng, chọc ai không chọc, lại đi chọc quỷ kiến sầu Thiệu Xuân, giờ thì tốt rồi, tiểu quỷ gặp đại quỷ, lập tức tiểu quỷ bị diệt.
Một đợt tuyết rơi qua đi, ngoài trời trong trẻo, tuyết trắng đậu trên cành cây, mái nhà, che kín mặt đường, toàn không gian là một màu trắng xóa, cảnh biên thành càng tăng thêm vài phần nhu mỹ.
Một thiếu nữ trẻ tuổi, dáng người cao ráo, mang theo thị nữ dạo trên phố Nguyệt Thành, nàng ăn mặc phục sức Đại Hạ tộc, khuôn mặt thanh lãnh, đôi phượng hẹp dài, làm người vừa thấy cảm giác rất khó gần.
“Công chúa, chúng ta tùy tiện đi dạo ở Nguyệt Thành như vậy thật sự là nguy hiểm, vạn nhất nếu ngài gặp bất trắc thì phải làm sao bây giờ?”
Thiếu nữ đi tới một chỗ rèn binh khí, cầm lấy một cây trường đao ngay cửa nhìn không thèm để ý trả lời “Người Đại Hạ có câu nói ‘trong tối có đèn sáng’ biết là có ý gì không?”
“Nô tỳ không biết.”
“Ý muốn nói là, càng thấy được nơi mình muốn liền dễ dàng bị xem nhẹ, ai nghĩ đến ta dám công khai vào thành chứ?” Nàng buông đao xuống, lại đi xem cái khác.
Thị nữ lo lắng cũng không khuyên nữa, lời nói có nửa phần yếu ớt “Công chúa, nô tỳ cảm thấy sau hai lần ngài bị đánh bại trận, nội tâm có chút thay đổi.”
Thiếu nữ, cũng chính là công chúa Hoa Anh Ti tộc nghe xong lời này nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía nàng “Ngươi nói rõ xem, ta như thế nào thay đổi?”
“Trước kia không có việc gì ngài luôn ngồi nghiên cứu binh pháp hoặc là luyện binh, nhưng gần đây nô tỳ chưa thấy ngài xem qua vài lần binh thư, khi đánh nhau cũng không tích cực, ngẫu nhiên còn thấy ngài phát ngốc. Ngài không biết, đã có người đối với ngài bất mãn rồi.”
Hoa Anh ném binh khí trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng “Ta muốn nhìn kẻ nào dám bất mãn với ta?”
Thị nữ bất an đuổi kịp bước chân nàng, nàng cùng công chúa lớn lên, so với người khác thân cận hơn rất nhiều, bởi vậy chỉ có nàng dám nhiều lời với công chúa thôi “Công chúa, có phải ngài đối với Thời tướng quân kia…”
“Nói bậy bạ gì đó?” Hoa Anh tuy là trách cứ nhưng giọng điệu cũng không nghiêm khắc. Bởi nàng biết lời nói ấy chọc trúng tâm tư mình.
Nàng xác nhận đối với tướng lãnh quân địch có chút hảo cảm, nàng liên tiếp thua hai lần bởi thủ hạ của hắn, đặc biệt là lần gần đây, rõ ràng đối phương có thể bắt sống nàng, làm nhục nàng, lại cho người thả nàng.
Một phen hành động này làm nàng khiếp sợ không thôi, nhưng tâm giao động là vì lời nói lúc ấy của hắn.
“Hoa Anh công chúa đúng là nữ trung hào kiệt, nghe nói mẹ đẻ công chúa là người Đại Hạ, công chúa đối với Đại Hạ ta cầm đao chinh phạt cũng do nỗi khổ bất đắc dĩ đúng không? Lần này ta thả công chúa, ý muốn cùng Ti tộc giao hảo, hai nước dụng binh, thương vong đều là con dân vô tội, hy vọng công chúa dĩ hòa vi quý, trở về khuyên bảo vương thất Ti tộc cùng ta Đại Hạ chung sống hoà bình. Công chúa, trên người ngài cũng lưu trữ một nửa dòng máu người Đại Hạ đó.”
Chính là lời nói này, sau khi thoát hiểm nàng hoảng hốt hai ngày, mẹ đẻ nàng là thị thiếp Đại Hạ đê tiện, trừ bỏ rất ít người bên cạnh lúc nhỏ biết, còn không có người biết sự thật này, hắn từ đâu biết được chứ?
Từ nhỏ nàng đi theo vương hậu lớn lên, tuy phụ vương yêu thương nàng, nhưng chính nàng biết, nội tâm không như vẻ thể hiện bên ngoài. Thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, nàng thường xuyên tưởng niệm về một bóng dáng ôn nhu mơ hồ trong trí nhớ.
Gương mặt bà tái nhợt nằm trên giường bệnh đầy từ ái, cố sức vuốt ve mặt nàng “Hoa Anh ngoan, con không được sợ, nương không phải đi chết, nương phải về cố hương… Cố hương nương bốn mùa đều ấm áp, nơi đó người ta thích ăn gạo, dưỡng tằm… Dệt vải…”
Thị nữ đánh gãy suy nghĩ nàng lẩm bẩm “Nô tỳ nào có nói bậy? Rõ ràng chính là công chúa đã thay đổi.”
Hoa Anh không có biện pháp với nàng “Được rồi, đừng dài dòng nữa, lần này chúng ta vào thành không chỉ đi dạo phố, ta còn có mục đích khác nữa. Khoảng thời gian trước người trinh sát chúng ta đến Đại Hạ thám thính, cho hay bên này lương thảo chống đỡ không nổi nữa, lương thực thành trì phụ cận đều bị bọn họ tìm khắp cũng không có thu hoạch gì. Nhưng gần đây đột nhiên xuất hiện một thương đội vận lương cho bọn hắn, ta phải tra việc này rõ ràng, lương thảo chúng ta hiện cũng không nhiều, nếu có cơ hội, cũng muốn người một nhà chúng ta no bụng.”
Cuối cùng thị nữ thấy nàng chưa quên chuyện chính sự, nhẹ nhàng thở ra “Vậy là tốt rồi, nô tỳ còn tưởng ngài không muốn tiếp tục chiến đấu trên chiến trường nữa đó?”
“Không ở chiến trường thì làm gì?”
“Rửa tay gác kiếm rồi gả đi!”
Hoa Anh cười miệt “Trong triều nhiều người muốn cưới ta, bọn họ không lấy gương nhìn xem mình là thứ gì nữa chứ!”
“Vậy công chúa muốn tìm người thế nào đây?”
Hoa Anh không đáp mà hỏi lại “Tin tức về Thời Phái đều tra hảo rồi chứ?”
Thị nữ khôi phục lại nghiêm túc “Tra xong, hắn là con trai độc nhất của Trấn Quốc Công, và chúng ta cũng đã biết hai năm trước hắn cưới nữ nhi đại nho Giang Nhã Phù, mới sinh được đứa con trai…”
Hắn đã thành thân? Trong lòng Hoa Anh căng thẳng, yên lặng nghe chưa nói gì.
Hai người lại đi dạo nửa ngày, không lấy được tin tức gì có giá trị, lúc sau rẽ trái rẽ phải vào một cái ngõ nhỏ, đến một gian nhà gỗ ở tạm, các nàng muốn lưu lại trong thành mấy ngày.
Trần Như Vân mài đao soàn xoạt mấy ngày, rốt cuộc chờ được Thiệu Xuân lần nữa tới.
Thiệu Xuân vừa vào cửa liền thấy tên ria mép kia đang thổi râu trừng mắt mình, lông mày hắn nhảy lên bật cười “Này, ria mép, ngươi không hoan nghênh ta sao? Dường như Thiệu mỗ không nợ tiền ngươi mà?”
Trần Như Vân dùng bao tay móc túi tiền hắn ra, quăng tới “Không nợ á! Đồ tiểu nhân vô sỉ đê tiện.”
Thiệu Xuân linh hoạt tiếp được túi tiền của mình, rung đùi đắc ý thở dài “Ai ~ thế đạo này thật là quái, ném tiền người ta còn bị mắng nữa.”
Trần Như Vân biết bản thân đánh không lại hắn, không muốn tiếp tục xem sắc mặt đắc ý của hắn, quay người muốn đi, không nghĩ tới Thiệu Xuân đuổi theo, thăm dò hỏi “Thế nào? Tư vị tay ngứa không tồi chứ?”
Một bên nói, một bên nhanh cầm lên tay Trần Như Vân, nhìn xuống xem hô “Ta xem xem có bị gãi hư tay không? Ai tay ngươi… thật là trắng nõn! So với tiểu cô nương gia…”
“Bốp!” Một tiếng, Thiệu Xuân sửng sốt, Trần Như Vân cũng sửng sốt.
Đã xảy ra chuyện gì? Thiệu Xuân hắn xuyên qua thiên quân vạn mã không rơi cọng lông tóc nào, vậy mà bị người ta đánh vào mặt?
Trần Như Vân thu hồi tay, có chút phát khiếp nhìn hắn “Ta ta… Ai bảo ngươi động tay động chân chứ?”
Mắt Thiệu Xuân lộ ra hàn quang “Đều là nam nhân, nắm tay một cái thì có làm sao chứ? Tay ngươi là vàng sao mà không sờ được?”
“Ngươi!” Trần Như Vân nghẹn lời, tức giận trừng mắt hắn, nguyên bản cảm thấy có vài phần xin lỗi, lúc này toàn không có, hắn xứng đáng bị đánh.
Nhưng nàng không chú ý tới, ánh mắt Thiệu Xuân nhìn nàng đột nhiên rùng mình, cổ hàn quang kia thoáng chốc rút đi toàn bộ, ngược lại nhiễm một tia hứng thú.
Hắn khôi phục gương mặt tươi cười, sờ sờ nửa bên mặt của mình bị đánh “Được được, vừa rồi là ta không đúng mực, nên đánh, lực đạo so với cào ngứa chẳng khác gì nhau.”
Hắn mất tự nhiên khụ một tiếng, sau đó đi vào trong viện hô “Tẩu tử, ta tới rồi!”
Trần Như Vân bị sắc mặt hắn biến hóa cực nhanh làm cho không hiểu được, nguyên bản một bộ dáng muốn xé sống mình, như thế nào lập tức liền thay đổi? Chẳng lẽ đầu óc hắn có vấn đề?
Ư, nghĩ nhiều làm gì? Nàng dậm chân trở về phòng mình.
Từ lúc cùng Thời Phái từ biệt ở khách điếm, mấy ngày rồi Giang Nhã Phù chưa gặp lại chàng, nhung nhớ lợi hại. Thiệu Xuân mang tin Thời Phái tự tay viết, nàng gấp không chờ nổi mở ra xem, đơn giản trong thư nói một chút việc quân doanh, nói sinh hoạt trong quân doanh đã có điều cải thiện, gần nhất là vài chiến sự linh tinh còn không nói thêm gì nữa.
Xem xong nàng cảm thấy vẫn không đủ, hướng Thiệu Xuân hỏi “Gần đây đại ca ngươi có khỏe không? Ăn cơm có đúng bữa không? Ngày thường các ngươi hay ăn những gì?”
Tâm tư Thiệu Xuân vừa chuyển, trả lời “Gần đây tuy rằng không có chiến sự, nhưng cả ngày đại ca nghiên cứu binh pháp, dốc hết sức lực gầy đi một vòng thấy rõ. Đồ ăn quân doanh sao có thể ngon được? Có thể ăn no là không tồi rồi. Đại ca cùng các chiến sĩ đồ ăn đều giống nhau, không đặc biệt hơn, đơn giản với bánh bột ngô thô, dưa muối, canh linh tinh.”
Giang Nhã Phù nghe xong lời này, cả mặt đều khó xem “Thật sự chỉ ăn như vậy thôi?”
“Chúng ta đều ăn như vậy. Đại ca không chỉ có động võ còn phải động não, thường xuyên nửa đêm mới ngủ, không gầy liền quái.”
“Đừng nói nữa!” Giang Nhã Phù đánh gãy lời hắn, đau lòng, hận không thể lập tức bay đến bên người Thời Phái, chiếu cố ẩm thực hàng ngày cho chàng “Thiệu Xuân, hôm nay ngươi đừng đi vội, ta muốn tự làm chút thức ăn cho đại ca ngươi, phiền ngươi mang cho chàng.”
“Được!” Thiệu Xuân cao hứng đáp, đại ca cũng không ăn mảnh, đến lúc đó có đồ ăn ngon, còn cho các huynh đệ nếm thử một chút nhỉ?
Tiểu tâm tư hắn động lại không chú ý tới, Trương Tam cùng Lý Tứ thấy Giang Nhã Phù đi hướng phòng bếp, biểu tình lộ hoảng sợ…
Cuộc sống Giang Nhã Phù yêu cầu không cao, tiểu viện sinh hoạt hết thảy giản lược, trừ bỏ có hai hộ vệ ở ngoài, chỗ nàng không có thêm người nào khác nữa. Lúc đầu việc bếp núc đều do một lão phụ nhân làm, do nàng nhàn nhàm chán, lại muốn cùng lão phụ nhân học nấu nướng, về sau nấu cho người nhà ăn, liền nổi lên ý niệm muốn xuống bếp.
Kiếp trước mười đầu ngón tay Giang Nhã Phù không dính chút nước, không nghĩ kiếp này tiến vào phòng bếp, thiên phú nữ đầu bếp liền mở ra, đặc biệt lần đầu tiên nấu được mọi người khích lệ, càng khiến ý trí trở nên trầm trọng, đến bữa cơm, trên bàn đều có vài món do nàng tự nấu, đôi khi còn có điểm tâm, sủi cảo, bánh bao hình thù kỳ quái nữa…
Đến nỗi hương vị ấy, Trương Tam từng lén oán giận cùng Lý Tứ, nếu không phải sợ lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt, đồ ăn tướng quân phu nhân nấu đến cẩu còn ghét bỏ nữa là.
Nhưng mà vì mệnh lệnh của Trần Như Vân, muốn dỗ dành vị phu nhân này vì phu quân cùng nhi tử đều không ở bên người, bọn họ không ai dám nói ra chân tướng, cứ như vậy làm cho nàng ảo giác mình có tay trù nghệ không tệ.
Thật là tạo nghiệt mà!
Giang Nhã Phù tự mình làm thức ăn, không cần lão phụ nhân giúp đỡ, trịnh trọng giao cho Thiệu Xuân “Cái này ngươi đem về, bên trong còn có điểm tâm, đều là tự ta làm, đến lúc đó các ngươi cùng đại ca chia nhau ăn.”
Thiệu Xuân cảm động lại hâm mộ, đại ca thật là có phúc khí, cưới được nữ nhân hiền lương thục đức như vậy “Tẩu tử ngài yên tâm, ta bảo đảm đưa đi, một giọt canh đều không tràn ra, giúp tẩu trông tận mắt đại ca ăn xong mới thôi!”
Hắn đang muốn đi, từ xa liền thấy Trần Như Vân từ trong phòng đi ra tức giận liếc hắn một cái. Bờ môi hắn đóng mở một chút, nghĩ muốn nói cái gì, nhưng ngại có Giang Nhã Phù bên người, liền cái gì cũng chưa nói, xách theo hộp đồ ăn biến mất trong bóng đêm.
Cơm chiều Trần Như Vân vẫn chưa ăn, bụng có chút đói liền đi đến phòng bếp, bên trong một mảnh hỗn độn, tìm thấy trong lồng hấp một cái màn thầu lạnh, đem về phòng hung hăng nhai nuốt, xem nó như tên Thiệu Xuân đáng giận kia mà cắn mà nhai.
Không có việc gì làm, nàng nghĩ muốn ngủ sớm liền tháo trang sức xuống, ngồi xuống trước gương đồng, nhìn trong gương tức khắc nàng trợn tròn đôi mắt, hoảng sợ ‘a’ một tiếng!
Trời đất! Râu nàng… Từ khi nào long mất một bên rồi? Vậy mà nàng cũng không biết!
Có thể vừa mới trong phòng bị bung keo, hay là thời điểm cùng Thiệu Xuân dây dưa? Chẳng phải bị Thiệu Xuân thấy rồi sao?
Lại nhớ biểu hiện hắn trước sau không đồng nhất lúc ấy, nhất định đúng rồi! Khẳng định là bị hắn phát hiện mình là nữ hài tử, mới không truy cứu cái tát kia.
Chắc là không phải đâu? Trong lòng Trần Như Vân một vạn lần không muốn Thiệu Xuân biết mình là nữ nhân.
Nếu mình là nam nhân còn có thể cùng hắn lui tới giao phong mấy hiệp nữa, nếu là nữ nhân, tức khắc nàng lui về thế yếu, thật không có gì thú vị.
Nàng bực bội kéo râu xuống, xé nhỏ miếng màn thầu đếm, nếu là số lẻ là bị hắn phát hiện, nếu là số chẵn thì vẫn chưa bị phát hiện.
Phát hiện, không phát hiện, phát hiện, không phát hiện…