Ngày Mai Liền Hòa Ly

Tâm tình Thiệu Xuân rất tốt, men theo đường nhỏ trở về quân doanh, trực tiếp vào doanh trướng Thời Phái.

Thời Phái đang cùng Úc Đông, Vương Đại Khánh nghiên cứu địa hình, chợt thấy hắn mặt mày hớn hở trở lại, trong tay còn xách theo một hộp đồ ăn lớn.

Vương Đại Khánh vui cười “Tiểu tử đã có tiến bộ rồi! Còn biết đem đồ ăn về cho huynh đệ chúng ta nữa sao?” Nói xong liền đoạt lấy hộp đồ ăn.

Thiệu Xuân né tránh trốn “Này, đây là tẩu tử chuẩn bị cho đại ca, đều là tẩu tử tự làm. Tiểu tử ngươi muốn ăn, ngươi có phúc phận này sao?”

Vương Đại Khánh không thèm để ý cười “Hắc hắc, khi nào đại ca muốn ăn vậy? Lại nói, tẩu tử chỉ đau lòng đại ca, không đau lòng tiểu đệ chúng ta sao?”

“Đưa đây, đưa đây!” Hai người, ngươi truy ta đoạt náo loạn cả lên.

Úc Đông lạnh nhạt đứng bên, lúc này mới nói “Được rồi, đừng náo loạn nữa, chờ lấy được rồi cũng đừng nghĩ đến ăn nữa. Tên tiểu tử Quốc khánh này trong lòng cũng chỉ có ăn, ngươi không phát hiện mặt Xuân ca ca mang xuân sắc, hoa đào nở rộ sao?”

Vương Đại Khánh ngây người, Thiệu Xuân vừa nghe thấy liền quẫn bách. Vương Đại Khánh thoáng chốc bừng tỉnh “Tiểu tử, ngươi có chuyện tốt gì? Mau thành thật khai nhanh đi!”

“Đừng náo loạn nữa, không thấy mệt sao? Đưa hộp đồ ăn đây cho ta.”

Thời Phái giải quyết dứt khoát, tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Thiệu Xuân, sau đó… Đi lại bàn làm việc của mình cẩn thận mở ra.

Nửa điểm không có ý chia sẻ cùng người khác…

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không phải chứ? Đại ca thật tính toán muốn ăn mảnh sao?

Trong lòng Thời Phái rung động không thôi, đem từng cái hộp nhỏ lấy ra tới, hai đời, đây là lần đầu tiên ăn thức ăn do Giang Nhã Phù tự làm, sao có thể chia sẻ cùng đám hỗn đản này được?

A, nằm mơ đi.

Nàng vẫn là hiểu mình, biết món mình thích ăn làm, có bánh bao thịt, thịt ba chỉ kho tàu, gà kho ớt, hành tây xào trứng gà…

Thiệu Xuân cùng mấy người bao quanh như hổ rình mồi, nhìn chăm chú Thời Phái giơ hạ đũa, gắp một cái bánh bao thịt đầu tiên, giống như được ăn món ngon mỹ vị nhất trên đời, đưa lên miệng cắn nửa cái.

Vương Đại Khánh nuốt ực nước miếng “Đại ca, ăn ngon không?” Vài ngày rồi hắn chưa được ăn thịt, hiện tại thấy thịt so với thấy nương còn thân hơn.

Chỉ thấy ấn đường Thời Phái hơi nhảy, nhắm hai mắt lại, chậm rãi, tinh tế nhai bánh bao trong miệng, sau đó nuốt ực xuống.

Lúc này mới lần nữa mở mắt ra, đưa đũa nếm mỗi món một miếng, biểu tình không có nhiều biến hóa.

Sau khi thưởng thức hết các món, rốt cuộc Thời Phái đại phát từ bi, để lại một mâm gà kho ớt cùng hai cái màn thầu trắng cho mình rồi nói “Quốc khánh lại đây, ta ăn một hộp này đủ rồi, còn lại các ngươi ngồi xuống ăn đi.”

Vương Đại Khánh vội tung tăng lại bưng thức ăn lên, Thiệu Xuân cũng đói bụng, xoa tay hầm hè chờ ăn.

Úc Đông ngáp một cái “Các ngươi ăn đi, ta không đói bụng, về ngủ trước đây.”

Không ai gọi hắn lại, Thời Phái nhìn hắn có thâm ý khác “Cũng được, nghỉ ngơi sớm một chút.”


Bên kia hai người gấp không chờ nổi bắt đầu ăn, Vương Đại Khánh gắp một đũa mồm to hành xào trứng, tuy hành tây kia xào hơi nhiều tiêu nhưng nhìn qua vẫn rất muốn ăn, chỉ là trứng gà vừa vào miệng, vẻ mặt hắn nháy mắt liền vi diệu.

Thiệu Xuân cũng đưa một ngụm vào miệng, biểu hiện tức khắc giống hắn không có sai biệt. Tiêu còn chưa tính, ai có thể nói cho hắn biết, bên trong trứng gà vì sao có nguyên hạt muối lớn, còn giống như cho vào rất nhiều đường nữa.

Mặt khác, hắn ăn vào như thế nào đầu lưỡi có thứ gì đó? Hắn cẩn thận lè lưỡi, lấy thứ dị vật đó ra, là một khối to xác trứng gà!

Thời Phái phun ra một khối xương gà, cười như không cười nhìn hai người bọn họ cách đó không xa “Trù nghệ tẩu tử các ngươi thế nào?”

Thiệu Xuân không nói, Vương Đại Khánh trừng mắt nuốt trứng gà xuống “Ách, còn chưa có nếm ra.” Có lẽ món này là ngoài ý muốn, hắn không chết tâm, lại gắp một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, không đợi nhai, thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Làm thế nào mà vẫn giữ được vị tanh tưởi của thịt heo thế này? Lại còn cho vào thật nhiều đường nữa, đại ca thật đáng thương, không bao giờ hắn hâm mộ đại ca cưới được hảo tức phụ nữa.

Trước mặt Thời Phái còn có một hộp đồ ăn, còn không quên dặn dò bọn họ “Ăn hết nhá, đừng đem đổ, đây là tâm ý của tẩu tử ngươi, nàng làm nhiều như vậy chính là cho mọi người cùng ăn đó.”

Vương Đại Khánh gian nan nuốt khối thịt kho tàu kia xuống, duỗi cổ hướng chàng hỏi “Đại ca ăn món gì đó? Ca nói xem món đó ăn ngon không?”

Thời Phái kẹp một khối thịt gà lên cho hắn xem “Ăn ngon, giống như các ngươi ăn ngon vậy, có muốn nếm thử không?”

Vương Đại Khánh chạy nhanh cự tuyệt “Không được không được! Vẫn là đại ca tự ăn đi. A, ta nhớ ra rồi! Đã lâu ta chưa viết thư về nhà, ta liền về viết đây!”

Thời Phái thấy hắn chạy trối chết, khóe miệng cười lộ ra vài phần xấu xa, vẫn là Úc Đông cơ linh nhất, đem nhất cử nhất động của mình đều nhìn thấu, nhận thấy không thích hợp, chạy so với thỏ còn nhanh hơn.

Chàng nếm được đệ nhất đồ ăn do Giang Nhã Phù nấu, thật khiếp trù nghệ thiên địa quỷ thần. Chàng rất muốn tiếp thu tâm ý nàng, đem toàn bộ ăn hết, nhưng thật sự làm không được, chàng sợ ăn xong thì ngày mai phải đi xem đại phu.

Nhưng đều là nàng cực khổ làm ra, chàng vẫn cố mỗi món ăn một ngụm. Chờ hưởng qua hết các món, chàng phát hiện món gà kho ớt khác những món khác, hương vị phụ trợ quả thực tinh tế! Bởi vậy chàng xác định, món này không phải do Giang Nhã Phù làm.

Đáng thương Vương Đại Khánh cùng Thiệu Xuân đều bị chàng trêu đùa, xem như trả thù hôm trước bọn họ trêu đùa mình.

Hử? Thiệu Xuân như thế nào còn ở lại ăn? Quả nhiên tiền đồ tiểu tử này vô hạn lượng, thật là một kẻ tàn nhẫn!

Thời Phái xem lại lương tâm mình, bưng nửa mâm gà kho ớt dư lại ngồi trước mặt hắn “Ngươi ngốc sao? Ăn cái này đi.”

Thiệu Xuân nuốt đồ khó ăn trong miệng xuống, người luôn phóng khoán đột nhiên trở nên ngượng ngùng “Hắc hắc, đại ca, ta muốn hỏi thăm ngươi chuyện này được không?”

“Ừ, nói đi.”

Lỗ tai Thiệu Xuân đỏ lên, chẳng qua trong nhà tối, hắn lại không trắng nên Thời Phái không phát hiện ra thôi.

“Đại ca, cái tên ria mép bên người đại tẩu ngươi có biết không? Chính là cái kẻ cả ngày cùng ở bên đại tẩu, cử chỉ có chút điên điên khùng khùng ấy?”

Thời Phái nhíu mày, nam nhân hả? Cả ngày ở cùng Nhã Phù sao? Nhưng thực mau chàng phản ứng lại, điên điên khùng khùng, là biểu muội chứ không có ai.

“Ừ, ta biết, tên ria mép kia làm sao vậy?”


Thiệu Xuân cảm thấy thần sắc chàng có chút biến hóa, hỏi thử “Ta phát hiện tên ria mép kia là nữ nhân!”

Thời Phái phản ứng cực bình đạm “Không sai, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Thiệu Xuân nóng nảy, đại ca là người thông minh, như thế nào hôm nay dường như thực khó lừa vậy? Đẩy một bước đi một bước!

Hắn đành nói huỵch tẹch ra “Đại ca, ta muốn biết nàng là người nào.”

Đôi mắt Thời Phái nhíu lại, nhìn kỹ hắn một cái trả lời “Biểu muội ta, họ Trần, hỏi nàng làm gì?”

Thiệu Xuân nghe xong, giọng điệu trầm xuống “Sao, là tiểu thư đại gia. Nếu là biểu muội ngài, sao lại chạy đến biên quan này chứ?”

Thời Phái khó được có hảo tâm, hỏi gì đáp đó, cũng không dư thừa một câu nào “Từ nhỏ tính tình nàng hoang dã, cha mẹ nàng không quản được.”

“Vậy nàng… Vậy nàng…”

“Chưa đính hôn.”

Tức khắc Thiệu Xuân ngạc nhiên, xém cắn đầu lưỡi mình, nội tâm nở hoa “Thật sự?”

Thời Phái ý vị không rõ, vỗ vỗ bờ vai hắn đứng lên “Tiểu tử, ngươi rất có can đảm, ta thực xem trọng ngươi.”

Thiệu Xuân kinh ngạc đứng lên “Đại ca! Ngươi thật xem trọng ta sao?”

“Ừ.” Thời Phái không nghĩ hắn lại có vẻ mặt ngốc tướng này nhàn nhạt trả lời. Làm một thân nhiệt huyết Thiệu Xuân hồ nghi, như thế nào đại ca nhìn mình dường như không rất cao hứng nhỉ?

Thời Phái cúi đầu sắp xếp lại hộp thức ăn, cho rằng hắn đã đi rồi, vừa ngẩn đầu thấy hắn còn đứng ở đó, tiểu tử này hôm nay ăn bậy thuốc gì rồi thì phải?

Thiệu Xuân thật muốn bị ăn đánh, đánh bạo hỏi nghi vấn trong lòng “Đại ca, tuy rằng đại tẩu xinh đẹp, người cũng thực tốt, nhưng câu cửa miệng nói rất đúng, biểu huynh biểu muội tình ngay lý gian, dễ dàng nhất…”

Hắn nói còn chưa xong, liền bị nghiên mực Thời Phái bay tới “Tiểu tử kia, hôm nay ngươi ngứa da đúng không?”

May mắn thân thủ hắn rất nhanh, trốn đi kịp, bằng không hôm nay không thể không đổ máu.

Hắn nhanh như chớp chạy trốn tới cửa, cười hì hì “Không có càng tốt, đại ca cũng không cần đánh người nha!”

“Còn không mau cút đi!”

Chờ bóng dáng hắn thật sự biến mất, Thời Phái cũng nhịn không được cười, Thiệu Xuân cùng biểu muội thật sự xứng đôi, chỉ là bất luận biểu muội có nguyện ý hay không, cha mẹ nàng bên kia cũng không dễ dàng.

Biểu muội tuy rằng bướng bỉnh thích gây sự, không giống nữ hài tử, nhưng lại được dì dượng xem như hòn ngọc quý trên tay, mà Thiệu Xuân chỉ là tiểu tử nhà nghèo mà thôi.


Trần Như Vân đếm đến nửa đêm, cấu sạch cái màn thầu vẫn như cũ không ra kết quả, buổi sáng hôm sau, ra ăn cơm bằng đôi mắt thâm quầng dọa Giang Nhã Phù nhảy dựng.

“Đôi mắt muội bị người nào đánh vậy?”

Trần Như Vân mắt trợn trắng “Làm gì có, chỉ là có chút chuyện phải nghĩ nên không ngủ được thôi.”

Giang Nhã Phù liếc nàng một cái “Ta biết ngươi nghĩ đến cái gì.”

“Sao? Biểu tẩu biết sao?” Trần Như Vân trừng đôi mắt lớn nhìn nàng.

“Khẳng định muội nghĩ khi nào Thiệu Xuân lại tới?”

Trần Như Vân không chút nghĩ ngợi liền nói “Đúng vậy! Chờ lần sau hắn tới xem muội báo thù như thế nào.” Nói xong phát hiện Giang Nhã Phù ở bên cười trộm, lập tức phản ứng lại “A a, không phải như tẩu nghĩ đâu! Thật muội cùng hắn có thù oán đó!”

“Ta nghĩ thế nào sao?” Giang Nhã Phù cười lợi hại hơn.

Bữa sáng ăn xong không lâu, Quách chưởng quầy tiệm gạo tới, hắn tới tìm Giang Nhã Phù thương lượng, thuận tiện hội báo một chút tình huống vận lương gần đây, xem nàng có giao phó gì thêm không.

Bên ngoài tòa nhà, Hoa Anh cùng thị nữ ẩn nấp một chỗ, tận mắt nhìn thấy Quách chưởng quầy đi vào.

Sắc mặt Hoa Anh ngưng trọng “Xem ra đây là nơi thương nghĩa kia ở.”

“Công chúa, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?”

“Từ từ xem, ta không tin bọn họ không ra khỏi cửa.”

Lại tiếp một tháng liền sắp đến cuối năm, tuy rằng Giang Nhã Phù sốt ruột chuyện nhà, nhưng vẫn quyết định lưu lại bồi Thời Phái qua cái năm này, vốn định để Trần Như Vân theo Trương Tam, Lý Tứ hồi kinh trước, nhưng nói sao nàng cũng không chịu, nói muốn trải nghiệm một chút tết ngoài kinh thành xem như thế nào, Giang Nhã Phù không có biện pháp nào đối với nàng, đành theo ý nàng.

Phu thê cùng Thời Phái nhiều năm, nàng biết rõ trình độ chọn quà tết cho nhà của chàng. Nếu năm nay nàng ở biên quan, liền đem việc này ôm đồm làm.

Giang Nhã Phù cùng Trần Như Vân giả nam trang tốt liền ra cửa dạo phố chọn quà tết, mang theo Trương Tam và Lý Tứ, không mang hai tiểu binh kia, vừa nhìn thấy liền nhận ra không phải hạ nhân bình thường rồi.

Đi dạo mệt mỏi, vừa lúc nghe nói tửu lầu phía trước có kể chuyện, bốn người hứng thú liền tới, vào gọi vài món ăn, nghe một chút chuyện kể tiêu khiển.

Đừng xem thường tiểu thành biên thùy, đến cơm uống rượu trong lâu thật không ít người, có đủ loại thành phần, người kể chuyện đem chuyện xưa giảng giải cực hảo, thỉnh thoảng còn làm vài động tác hướng dẫn nữa.

Trần Như Vân không ăn cơm mà nghe kể chuyện, ngay cả Giang Nhã Phù cũng nghe đến mê mẩn.

Lúc này tiểu nhị bưng món chiêu bài cùng một hồ rượu ngon lên, hướng Giang Nhã Phù nói “Công tử, đây là tương vịt cùng dương nướng.”

Giang Nhã Phù trả lời “Chúng ta không gọi đồ ăn này, là ngươi đưa nhầm rồi đó?”

Tiểu nhị đem rượu và thức ăn để xuống, cười nói “Đích xác không sai, là nhị vị tiểu thư bên kia mời ngài.”

Tầm mắt Giang Nhã Phù nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy cặp mắt phượng kia, trong lòng tức khắc rơi lộp bộp, bên tai không nghe không thấy tiếng động xung quanh mình.

Không sai, là Hoa Anh công chúa! Năm đó nàng đại biểu Ti tộc vào kinh hoà đàm, may mắn nàng gặp qua chân dung nàng từ xa.

Hiện tại đang là thời kỳ hai nước giao chiến khẩn trương, như thế nào nàng ta xuất hiện ở Nguyệt Thành? Hơn nữa cố tình tới tìm mình? Chẳng lẽ xuyên qua nàng biết thân phận mình rồi sao?


Giang Nhã Phù kiên cường trấn định, Hoa Anh có lợi hại đi nữa, hiện tại cũng chỉ là tiểu cô nương, mà nàng sống gần 40 năm, đã được học cái gì mà gặp nguy không được loạn rồi.

Công chúa Hoa Anh ở xa hướng nàng giơ lên cái ly, Giang Nhã Phù gật đầu tỏ vẻ cảm tạ.

Lúc này lực chú ý Trần Như Vân bị kéo lại, thấp giọng hỏi “Biểu ca, đó là người nào? Không phải là coi trọng ngươi đi?”

Giang Nhã Phù sợ Trần Như Vân kinh ngạc sẽ gây ra chuyện xấu, liền không nói cho nàng “Ta cũng không biết, từ từ xem, nếu nàng có việc tất nhiên sẽ qua đây.”

Quả nhiên, nàng suy đoán không sai, chờ người kể chuyện kết thúc, các khách nhân dần dần tan.

Hán nữ công chúa Hoa Anh mang theo thị nữ cầm ly rượu đi tới.

Trương Tam cùng Lý Tứ thức thời đứng sau Giang Nhã Phù cùng Trần Như Vân, nhường vị trí cho các nàng.

Hoa Anh tự nhiên hào phóng nói với Giang Nhã Phù “Tiểu nữ thấy công tử khí độ bất phàm, may mắn gặp muốn cùng kết giao được không?”

Giang Nhã Phù trả lời “Có thể được lọt mắt xanh tiểu thư xinh đẹp thật là vinh hạnh cho tại hạ.”

Hoa Anh cười khẽ hai tiếng, nhu hòa hơn rất nhiều “Công tử thật biết nói giỡn. Gia đình tiểu nữ tử làm buôn bán, không biết công tử làm nghề gì?”

“Tại hạ cũng là làm buôn bán.” Giang Nhã Phù nghe qua nàng hỏi, đã đoán được mục đích nàng, chắc chắn là chuyện buôn lương thực.

“Vậy sao? Không biết sinh ý thế nào?”

Giang Nhã Phù biết chắc chắn nàng đã tra qua mình, không giấu giếm liền nói thẳng “Chỉ làm chút sinh ý lương thực, nhỏ nhỏ vừa chơi mà thôi.”

Hoa Anh cười càng thêm mỹ lệ, tuổi còn nhỏ đã tản mát cả người yêu dã “Xem khí độ công tử không giống như là làm sinh ý nhỏ. Lúc này là thời điểm quan trọng, phàm có thể làm sinh ý lương thực, đều không phải người bình thường. Ta nói đúng không?”

“Ha ha!” Giang Nhã Phù cười sang sảng nói “Tiểu thư nói cũng có đạo lý.”

“Không dối gạt công tử, nhà ta cũng là làm sinh ý lương thực, bất quá không phải ở Nguyệt Thành, mà là ở Lâm Thành, hiện giờ thế đạo không tốt, tiệm gạo nhà ta đang lo không có lương thực bán. Nếu trong tay công tử có lương, không ngại mở ra, có bao nhiêu ta đều thu, giá gấp đôi như thế nào?”

“Gấp đôi? Tiểu thư khí phách thật là hảo.”

“Ta không có biện pháp, tiệm gạo nhà chúng ta là dùng hết của cải để vượt qua thời kỳ khó khăn này, ngài nói có đúng hay không?”

Giang Nhã Phù trầm tư “Tiểu thư nói đúng, đóng cửa đều không may mắn. Tiểu thư không ngại báo tên cửa hiệu, trở về ta sẽ suy xét được không? Trước mắt lương thực không ở Nguyệt Thành, lại nói một số lương thực lớn như vậy, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Hảo! Quả nhiên ta không nhìn lầm, công tử là người sảng khoái.” Hoa Anh báo tên cửa hiệu tiệm gạo “Ta đợi tin lành từ công tử, có tin tức ngài lưu tại đây, người trong tiệm là được.”

Lại tán gẫu vài câu, Giang Nhã Phù nói buổi chiều còn có việc, liền mang theo người rời đi trước.

Công chúa Hoa Anh nhìn chăm chú bóng dáng nàng thật lâu không có thu hồi tầm mắt.

“Công chúa, người làm sao vậy? Chẳng lẽ mấy người vừa rồi có vấn đề gì sao?”

Hoa Anh hơi chau mi “Là nữ nhân.”

- -- ------ ------ --------

Tác giả có lời muốn nói: Xem tiểu thuyết mê mẩn, gõ chữ chậm.. Sám hối


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận