Ngày Xuân Đến Muộn

Hiện tại Tuân Bạch Lộ đang ở khu nhà do ông Tuân mua được, rất lâu về trước, Tuân Bạch Lộ đi nước ngoài một năm, cô và ông Tuân cãi nhau một trận lớn, đây cũng coi như là quà ông bồi thường cho cô.

Có đôi khi cô cảm thấy bản thân mình rất dư thừa, trong con ngõ nhỏ, tòa tứ hợp viện, cuộc sống một nhà hòa thuận vui vẻ, kể từ khi cô đến cuộc sống đủ đầy này đã sớm bị thay đổi bản chất.

Mấy năm trước, Tuân Bạch Lộ lúc nào cũng ở trong trạng thái mẫu thuẫn, giống như là cô sai, nếu cô không xuất hiện thì tốt rồi, có khi cô lại cảm thấy bản thân mình không sai, người đi trước làm sai chuyện dựa vào cái gì mà muốn cô nỗ lực gánh trả thay.

Nhưng năm tháng càng dài, Tuân Bạch Lộ đã không còn xoắn xuýt mãi việc này nữa, cô chỉ cần giảm bớt sự tồn tại của mình là được rồi, ông Tuân muốn cho cô thứ này vậy thì cô sẽ nhận, muốn cô đi gặp ai thì cô sẽ đi gặp người ấy, tóm lại quan hệ bố con trên danh nghĩa đã hoàn tất.

Sau khi trở lại khu nhà ở, Tuân Bạch Lộ ngồi trên sô pha nhìn bộ sách toàn tiếng nước ngoài, mấy năm trước cô làm phiên dịch viên, thời gian rảnh rỗi cũng không có nhiều, nhìn vào khoảng không cũng là đang nhìn sách, ở phương diện ngôn ngữ cô đúng là có thiên phú trời cho.

Không đến nửa giờ đồng hồ, Tuân Bạch Lộ liền nhận được tin nhắn của ông Tuân.

"Bạch Lộ à, hôm nay con và Tri Tống ăn cơm với nhau, cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt ạ." Tuân Bạch Lộ nói những lời này đều là thật lòng, từ đầu đến cuối mỗi cử chỉ của Lận Tri Tống đều làm cho cô cảm thấy thoải mái.

Ông Tuân nghe vậy liền cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Vậy là tốt rồi, bố và chú Lận vừa nói chuyện cũng cảm thấy hai đứa cũng rất hợp nhau, cứ tiếp xúc nhiều một chút, tốt nhất là có thể xác định quan hệ."

Trong mắt người nhà họ Tuân, Lận Tri Tống nghiễm nhiên đã trở thành con rể của nhà họ.

Tuân Bạch Lộ không muốn chống đối, về chuyện cưới xin, cô cũng sớm biết rằng mình không được làm chủ, vẫn luôn ở trạng thái tùy duyên.

Về phương diện tình cảm, trời sinh cô đã thiếu nhiệt tình, rất khó có hứng thú nói tới người khác phái, nhiều nhất cũng chỉ là tán thưởng vài câu.

Cô xinh đẹp dịu dàng, gia thế hiển hách, từ lúc đi học cho tới lúc đi làm cũng không có ít người bày tỏ tình cảm với cô.

Tuân Bạch Lộ có một chút trở ngại, cô chán ghét cái gọi là sự yêu thích cùng ái mộ của người khác phái đối với bản thân mình, nó xuất phát từ trái tim và không thể kiểm soát nổi.

Về nguyên nhân cũng không thể nói rõ.

Đại khái là bị người đời trước ảnh hưởng.

Xuất phát từ yêu cầu lập gia đình, đối với cô mà nói ngược lại càng phải xây dựng cảm tình vững chắc sau đó mới tiến tới hôn nhân, dựa vào đó mới bền vững được.

Hơn nữa... Tuân Bạch Lộ dùng ngón tay vuốt ve gáy sách, hơi nhấp môi dưới.

Lận Tri Tống quả thực là một người không tồi.

Cô lấy lại chút sức sống, nói: "Con biết rồi."

"Được, vật bố không làm phiền con nữa, nghỉ sớm một chút đi."

Tuân Bạch Lộ đứng lên cất gọn cuốn sách toàn là tiếng nước ngoài kia, cô vén tóc lên đi vào phòng tắm.


Nước ấm ôm trọn lấy cơ thể, Tuân Bạch Lộ hơi ngửa cổ, vừa khép mắt suy nghĩ.

Đôi tay với những khớp xương rõ ràng hiện lên trong đầu cô.

Cầm lấy chén trà màu xanh đậm, hơi nóng cứ thế xuyên qua theo kẽ hở của ngón tay, chủ nhân của bàn tay nhắm mắt lại, khuôn mặt nhu hòa, chậm rãi thong dong, giống như thi nhân phong lưu thời cổ đại.

Sương trắng lượn lờ trong phòng tắm, dục vọng im lặng tuôn trào.

Tuân Bạch Lộ biết bản thân mình chính là một người yêu thích âm thanh, nhưng hôm nay, cô đã có một nhận thức mới về sở thích của mình.

Cô rất thích vẻ ngoài của Lận Tri Tống.

Nước trong bồn tắm lớn đều bị rút hết, Tuân Bạch Lộ đứng dậy trở về phòng.

Một phòng yên ả.

...

Lúc Lận Tri Tống về tới nhà đã là chín rưỡi.

Lận Uyên và Hứa Thư Văn vẫn còn đang ngồi xem tivi.

Hứa Thư Văn thấy anh trở về bèn hỏi: "Hôm nay con gặp cô bé nhà họ Tuân ấy thế nào rồi?"

Con trai bà từ nhỏ tới lớn đều vô cùng ưu tú, không để cho người trong nhà phải lo lắng hao tâm thứ gì, nhưng chỉ riêng phương diện tình cảm lại chậm chạp giống như một khúc gỗ, con gái nhà người ta thích nó cũng không ít, nhưng nó lại cứ thẳng thắn từ chối toàn bộ.

Trong nhà vốn còn tưởng rằng Lận Tri Tống cả đời này sẽ đều sống như vậy, kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Nhìn bạn bạn bè bên cạnh đã sớm có cháu để bế bồng, Hứa Thư Văn cũng có chút sốt ruột, sớm đã nghĩ tới chuyện xem mắt.

Vào một ngày nào đó ở nhà, bà và Lận Uyên thì thầm hai câu.

"Có mấy cô gái tầm tuổi cũng không tồi, không biết thằng bé thích người như thế nào, cô bé nhà họ Tống kia cũng không tồi đâu, chỉ là tuổi có hơi bé một chút."

Cũng không phải, cô nương nhà người ta cũng được hai mươi tuổi rồi.

Lận Uyên tháo mắt kính, nói: "Bên nhà lão Tuân không phải có Bạch Lộ đó sao, chúng tôi cũng là bạn lại thường xuyên gặp nhau."

Hứa Thư Văn hơi buồn bực: "Sao ông còn tính tới con bé ấy vậy? Ông cũng đâu phải không biết con bé..."

"Mẹ!" Lận Tri Tống đứng ở phía sau đột nhiên lên tiếng.

Anh có chút khẩn trương, cầm cốc trên tay khẽ run rẩy, nhưng vừa mở miệng lại vô cùng bình tĩnh.


"Con cảm thấy con gái của chú Tuân cũng rất tốt."

"Con và cậu ấy là bạn học, so ra tính tình cũng khá thích hợp."

Hứa Thư Văn cảm thấy sửng sốt, từ lúc nào mà đứa con trai của bà có thể chủ động thay con gái nhà người ta nói chuyện vậy?

Cho dù để ý tới thân phận của Tuân Bạch Lộ, nhưng trong phút chốc bà vẫn rất hưng phấn cực độ: "Được rồi, được rồi, mẹ sẽ bảo dì Mạc gọi điện hỏi thăm một chút, xem lúc nào Bạch Lộ có thời gian rảnh, con bé về nước cũng chưa được bao lâu, con dẫn người ta đi thăm thú xung quanh cũng tốt."

Hình như bà đã trông thấy cảnh tượng kết hôn sinh con rồi!

Cho nên buổi xem mắt lần này đúng thực là do Lận Tri Tống tự mình yêu cầu.

Anh cầm theo áo vest vắt lên chỗ ngồi bên cạnh, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hứa Thư Văn: "Rất tốt ạ."

Anh trả lời câu vừa rồi của Hứa Thư Văn.

Hai ông bà lập tức hiểu ý, cười nói: "Hai tháng nữa là tới sinh nhật của con rồi, sang tuổi hai tám, sự kiện trọng đại cả đời thế này nhận dịp đó giải quyết ổn thỏa cũng không sao, mặc dù con và Bạch Lộ không phải là quan hệ yêu đương, nhưng suy cho cùng người hai nhà vẫn ở gần nhau, quan hệ cũng không tồi, từ bé hai đứa cũng gặp nhau, cái gì cũng đều hiểu rõ."

Lận Uyên lại nói: "Đứa nhỏ Bạch Lộ rất tốt, tính cách mềm dịu, bây giờ lại đang làm phiên dịch viên, hai đứa nhìn qua cũng rất đẹp đôi, con thấy thế nào?"

Không giống Hứa Thư Văn, Lận Uyên không để bụng tới thân phận của Tuân Bạch Lộ, khi ấy cô bé mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ, chuyện ác của nhà họ Tuân thì liên quan gì tới con bé, hơn nữa cô bé này còn thông minh rất được lòng người, chỉ có điều hơi ít nói, Lận Uyên quả thực rất thích cô, ông cũng hy vọng Bạch Lộ có thể được gả đến nhà bọn họ."

Lận Tri Tống gật đầu: "Con cũng cảm thấy rất tốt."

"Bố đã hỏi lão Tuân rồi, Bạch Lộ bên kia không có ý kiến gì, cho nên chúng ta cứ tìm lấy ngày lành tháng tốt, các con cứ đi lấy giấy chứng nhận trước rồi sẽ chuẩn bị hôn lễ sau."

"Được ạ."

Lận Tri Tống cầm theo áo vest trở về phòng, cửa phòng vừa được đóng lại, Hứa Thư Văn vẫn nói chuyện với Lận Uyên ở dưới phòng khách.

"Ông cũng vừa ý rồi, sau này hai nhà làm thông gia, ông và lão Tuân lại càng thân thiết, xem như hoàn toàn bị ràng buộc với nhau."

Tuy nói rằng quan hệ trước kia tốt đẹp nhưng bây giờ bản chất lại không giống trước nữa.

Lận Uyên thở dài lên tiếng: " Dù sao thì hai đứa nhỏ cũng bằng lòng, quan hệ cũng rất tốt, tính ra cũng không ủy khuất."

Nói là vậy nhưng Hứa Thư Văn vẫn không nhịn được oán trách hai câu: "Bạch Lộ đúng là rất tốt, nhưng cho dù vậy thì thân phận của con bé... ôi, đều là do lão Tuân kia, làm mọi chuyện hỗn loạn hết cả lên."

"Được rồi bà đừng có nói nữa, để Tri Tống nghe được nó sẽ không vui đâu."


Lận Tri Tống đương nhiên không nghe thấy.

Cửa đóng chặt, anh ngồi ở bên mép giường nhìn ra bên ngoài song cửa gỗ trước mặt, nhánh cây hải đường trong sân đã vươn dài, nụ hoa màu đỏ son phủ kín thân cây, hôm nay mưa to xối xả, đánh gãy rất nhiều nụ hoa, mặt đất chỉ còn cánh hoa tàn màu đỏ au.

Cách một tấm kính, tầm mắt của Lận Tri Tống có phần mơ hồ không rõ.

Anh mới biết Tuân Bạch Lộ đã trở về.

Vài năm trước không nói tiếng nào đã chạy đi làm phiên dịch viên, cãi nhau với ông Tuân một trận ầm ĩ, bị bà Mạc thẳng tay tát một phát lên mặt, anh hai thì châm biếm, những điều này đều là do anh nghe được từ chỗ bố mẹ hoặc là tin đồn truyền ra trong ngõ nhỏ.

Bề ngoài cô là con gái nuôi của nhà họ Tuân, nhưng bên trong tất cả mọi người đều hiểu rõ thân phận nhục nhã này."

Đó là lí do Tuân Bạch Lộ rất ít khi ở chung một chỗ nói chuyện vui đùa cùng bọn họ, cho dù tính cách tốt thì cũng vẫn luôn một mình đơn độc.

Trong mấy năm nay cô biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, hầu như không ai nhắc đến, cô bị người nhà họ Tuân phân định giới hạn gạt thẳng ra ngoài, cũng bị toàn bộ bạn cùng lứa tuổi trong ngõ nhỏ bài trừ.

Một tuần trước, Lận Tri Tống ăn cơm cùng mấy người bạn.

Có người buột miệng nói: "Ôi, các cậu biết không, Tuân Bạch Lộ trở về rồi đấy."

Trần Gia Ương nói: "Tuân Bạch Lộ? Không phải cậu ta ở nước ngoài mấy năm rồi sao? Thế nào lại đột nhiên trở về vậy?"

"Còn không phải tới tuổi rồi nên chú Tuân thúc giục cậu ta trở về để kết hôn ư, nói hết lời mới chịu quay về đấy."

Bỗng nhiên nghe tới cái tên Tuân Bạch Lộ, Lận Tri Tống sửng sốt một hồi, những ký ức đã lâu thực ra đều không bị quên đi, chỉ cần nhắc lại toàn bộ sẽ tranh nhau chảy về.

Từ đầu đến cuối anh đều nghe bọn họ nói chuyện.

"Kể cho cậu nghe, Tuân Bạch Lộ đúng là tài giỏi, năm đó là người tốt nghiệp đầu tiên của Đại học Bắc Kinh, sau này trở thành phiên dịch viên, không ngừng hợp tác, nhanh chóng được thăng chức, lúc ở nước ngoài cũng là người phiên dịch của quan chức lớn."

"Chuyện đó thì chắc rồi, hồi ấy cậu không thấy cậu ta học hành có bao nhiêu hăng hái, bao nhiêu chăm chỉ à, có được ngày như hôm nay cũng không có gì quái lạ cả."

Mới đầu nhắc tới Tuân Bạch Lộ bọn họ có bao nhiêu xem thường thì phía sau khâm phục bấy nhiêu.

Ở lứa tuổi của cô, những người tham gia làm chính trị thực sự rất khó kiếm được.

Từ trước tới nay cô vẫn luôn ưu tú, Lận Tri Tống vẫn luôn hiểu rõ.

Mấy ý nghĩ trong đầu không ngừng quanh quẩn, phía sau bọn Trần Gia Ương nói cái gì anh cũng không nghe rõ nữa.

Dù sao thì Tuân Bạch Lộ cũng đã trở về rồi.

Chim hải âu hướng tới tự do cuối cùng cũng bay trở về.

Trước khi Lận Tri Tống đi ngủ liền nhận được một tin nhắn.

Đến từ Tuân Bạch Lộ.

Tuân Bạch Lộ: Ngày kia cậu có thời gian rảnh không?


Lận Tri Tống nằm thẳng trên giường, từ chỗ vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động truyền ra một tiếng cười khẽ.

Công việc của phiên dịch viên bình thường luôn bận rộn, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, thông thường phải đến mười giờ tối Tuân Bạch Lộ mới về tới nhà.

Cho nên kỳ nghỉ này đã là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có của cô ấy.

Đêm đó Tuân Bạch Lộ đã đưa ra một quyết định quan trọng, chính là cùng Lận Tri Tống đi lấy giấy chứng nhận.

Từ các phương diện khác mà nói anh cũng rất hợp với mắt nhìn của cô, gia đình hai bên không có ý kiến, thời gian tới cũng chỉ cần có ăn cơm, bồi dưỡng tình cảm.

Tuân Bạch Lộ không có thời gian để lãng phí, nếu kết quả đã được định sẵn như thế rồi, vậy lấy giấy chứng nhận sớm hay muộn có khác gì nhau đâu.

Tuân Bạch Lộ đứng ở dưới lầu, lần đầu tiên cảm thất bản thân mình khá qua loa.

Ngày hôm trước vừa mới gặp mặt, hôm nay đã đi lấy giấy chứng nhận.

Lận Tri Tống đi ô tô tới gần, thấy Tuân Bạch Lộ đứng ở giao lộ, trên người khoác áo gió vải ka ki, quần bò màu sẫm ôm lấy đôi chân mảnh nhỏ thon dài, làn da trắng nõn để lộ ra bên ngoài trơn bóng trong suốt.

Anh thấy cô nở nụ cười, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lúc còn đi học Tuân Bạch Lộ cũng hay cười, phần lớn chỉ là khách sáo và xa cách, cực kỳ hời hợt.

Quen biết đã nhiều năm, anh không còn thấy cô cười thoải mái như trước nữa.

Tuân Bạch Lộ nhìn thấy anh đi qua đây bèn trực tiếp ngồi lên ghế phụ, Lận Tri Tống hỏi: "Giấy tờ mang theo cả chưa?"

"Rồi."

Im lặng một hồi, Lận Tri Tống nhìn về phía cô: "Thật sự nghĩ kỹ rồi à?"

Tuân Bạch Lộ không có gì phải nghi ngờ, nghĩ đến chuyện đã quyết định rồi sẽ rất nhàm chán, cô nói: "Nếu cậu không thành vấn đề thì tôi cũng không sao cả."

Đương nhiên nếu như Lận Tri Tống không muốn cũng sẽ không đồng ý chuyện này lại còn tới tận đây.

Lận Tri Tống mỉm cười, chậm rãi khởi động xe.

So với ngày hôm qua mưa to gió lớn thì quả là có khác biệt, hôm nay thời tiết ở Bắc Thành vô cùng tốt.

Tuân Bạch Lộ hạ cửa kính xe xuống một chút, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, hoa hai bên đường đã đua nhau nở rộ, nụ phấn nho nhỏ tụ thành từng đám, cách một đoạn có thể trông thấy lá liễu mỏng nhỏ xanh biếc bên bờ sông đang theo gió lay động, nơi nào đó trên góc phố có một cây lê lớn đương độ nở hoa, Tuân Bạch Lộ lập tức bị thu hút sự chú ý bởi xanh và trắng, vừa hay hòa hợp bổ sung cho nhau.

Cảnh xuân tươi đẹp, đúng là ngày tháng tư.

Có lẽ là thời tiết quá tốt khiến Tuân Bạch Lộ có mấy phần tung tăng phấn khích, cùng Lận Tri Tống đứng ở trước cửa Cục dân chính như là rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, lại giống như cô gái trẻ ngập tràn hi vọng vào tương lai.

Cho nên ảnh chụp của bọn họ phải nói là vô cùng đẹp mắt.

Mặc áo sơ mi trắng, nền chụp màu đỏ tươi, cả hai người đều tràn đầy năng lượng cười đến rạng rỡ.

Từ giờ khắc này trở đi, bọn họ chính thức có được quan hệ thân mật nhất trên đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận