Ngày Xuân Đến Muộn

- Bây giờ cô ấy là vợ của tôi -

Chuyện thứ nhất chính là nhận giấy chứng nhận sau đó từng người gọi điện cho bố mẹ.

Đây tuyệt đối là khoảng thời gian ông Tuân nhìn Tuân Bạch Lộ thuận mắt nhất, cách một màn hình điện thoại Tuân Bạch Lộ vẫn có thể cảm nhận được ông ta có bao nhiêu vui vẻ, cô láng máng nghe được giọng của anh cả, nhưng nghe không rõ lắm, chỉ nghe được duy nhất câu phía sau, cao giọng nói lớn giống như chỉ sợ là cô không nghe thấy.

"Con bé ấy mà cũng xứng á? Lại còn có thể gả cho Lận Tri Tống!"

Anh hai của Tuân Bạch Lộ, Tuân Trình.

Kiêu căng, tự phụ, tính tình rất xấu xa, đó là tất cả những gì Tuân Bạch Lộ có thể dùng để miêu tả Tuân Trình.

Ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Tuân, anh ta đã không cho cô lấy một sắc mặt tốt.

Tuân Bạch Lộ năm 15 tuổi bởi vì bị xa lánh, nhục mạ mà cảm thấy vô cùng đau lòng, chật vật.

Tuân Bạch Lộ năm 27 tuổi đã có thể bình tĩnh nghe xong mấy lời này sau đó trở mình nhìn bằng nửa con mắt.

Ông Tuân vội vàng trấn an Tuân Bạch Lộ vài câu, thật thật giả giả cô cũng lười quản, nói: "Chuyện kết hôn cũng đã xong rồi, theo tâm ý của bố, còn chuyện gì nữa không ạ?"

Rõ ràng giọng điệu rất ôn nhu, nhưng ông Tuân vẫn cảm thấy có chút nhoi nhói, ông ta ngượng ngùng nói: "Lựa thời gian rảnh rồi cùng Tri Tống về nhà ăn một bữa cơm đi."

"Con biết rồi."

Cô ngắt điện thoại, Lận Tri Tống bên kia cũng vừa tắt máy.

Anh đưa áo cho Tuân Bạch Lộ: "Gió lớn rồi, mặc vào đi."

Sự quan tâm đúng lúc khiến Tuân Bạch Lộ rất dễ chịu.

"Lát nữa em có việc gì không?"

Tuân Bạch Lộ lắc đầu.

"Vậy có muốn đi ăn cơm cùng với bạn của anh không?"

Hình như bất luận làm chuyện gì anh đều sẽ kiên nhẫn hỏi ý kiến của cô, sẽ không tự mình tùy ý quyết định.

Tôn trọng như vậy, từ tận đáy lòng của Tuân Bạch Lộ không ngừng sản sinh ra sự yêu thích.

"Được."

Đến gần mười hai giờ mới tới cửa hội sở, Tuân Bạch Lộ và Lận Tri Tống cùng lên lầu, ở chỗ rẽ cô vào nhà vệ sinh.

Tuân Bạch Lộ đứng trước gương chỉnh sửa lại lớp trang điểm, phía sau xuất hiện bóng dáng của một cô gái.

"Tuân Bạch Lộ? Chị ở đây hả?" Từ giọng nói cô nghe ra được sự kinh ngạc đến vui mừng.

Đối với cô gái có thân hình cao gầy, mắt to lại hoạt bát hồn nhiên, Tuân Bạch Lộ chỉ có thể nói, không quen lắm.

Cô ấy là em gái của Trần Gia Ương, Trần Gia Hòa, một trong số những đứa trẻ ở ngõ nhỏ.


Khác với Tuân Bạch Lộ, Trần Gia Hòa là đứa nhỏ quý như báu vật của những cậu bé trong ngõ nhỏ, nếu cô ấy phải chịu một chút ủy khuấy sẽ có cả một đống người chen lấn tới an ủi cô, vì cô ấy mà ra mặt bảo vệ.

Khi Tuân Bạch Lộ đã sớm học được cách tự bảo vệ mình bằng vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng thì Trần Gia Hòa vẫn được nâng niu trong lòng bàn tay,chỉ cần vấp ngã liền có thể khóc rất lâu, sau đó quấn lấy cha mẹ, anh trai đòi mua quà.

Giữa hai người giống như một tấm gương soi hai mặt, vinh quang sáng ngời cùng vô danh không tên, ánh trăng sáng nơi xa cùng cành củi khô bám đầy bùn nhão, cứ như vậy đối lập nhau, Tuân Bạch Lộ tự nhận mình không thể cùng Trần Gia Hòa so sánh với nhau được.

Cho dù cô luôn im lặng cô ấy vẫn rất nhiệt tình niềm nở.

Đó là lí do mà Tuân Bạch Lộ nhàn nhạt chào hỏi với cô ấy: "Đã lâu rồi không gặp."

Trần Gia Hòa làm như nhìn không ra sự lãnh đạm của người đối diện, hưng phấn tiến đến cầm lấy tay cô: "Em đã sớm nghe nói chị sẽ trở về, chị tới đây ăn cơm cùng ai à? Anh em và những người khác đang ở ngay bên kia, chị có muốn qua đó ngồi chút không?"

Tuân Bạch Lộ không có ý định này nhưng cô không nghĩ tới 'bạn' mà Lận Tri Tống nói tới chính là bọn Trần Gia Ương.

Trốn cũng trốn không thoát.

Rơi vào đường cùng, Tuân Bạch Lộ cùng Trần Gia Hòa cùng đi tới một gian phòng.

Nếu có thể tới đây chậm một chút nữa thì tốt rồi.

Tuân Bạch Lộ muốn khiếu nại cái hội sở này, sao cách âm lại có thể kém như vậy.

Thế là lúc Trần Gia Ương buột miệng nói câu kia, bên tai cô nghe vô cùng rõ ràng.

"Không phải chứ Lận Tri Tống, cậu thật sự âm thầm kết hôn với đứa con ngoài giá thú của nhà họ Tuân đó á?"

Khi vết sẹo cũ nứt ra cả người sẽ đau đớn tới tột cùng, lại thêm một vết thương nữa chồng lên trên, vậy thì miệng vết thương chỉ có thể lớn hơn.

Bàn tay nắm trên cánh cửa của Tuân Bạch Lộ từ từ siết chặt, khẽ run lên, trắng bệch.

Thực sự cô không thể ung dung đối đáp câu hỏi tàn nhẫn này, chỉ một lời nói cũng đâm tới khiến toàn thân cô đau nhói.

Việc ấy mãi mãi sẽ cột cô trên cái cột chứa toàn nỗi ô nhục, thân phận đó khiến ánh mắt, cách đối xử của mọi người cũng khác đi, mặc kệ cô nỗ lực bao nhiêu cũng đều không thay đổi.

Qua rất nhiều năm, khi nhắc lại cũng vẫn khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Nhưng đó là lỗi của cô ư?

Không phải.

Bản thân Tuân Bạch Lộ tự trả lời.

Cô có thể nhẫn nhục chịu đựng bà Mạc, có thể đối mặt với anh em nhà họ Tuân nhưng tuyệt đối không thể đối mặt với người ngoài.

Lúc Tuân Bạch Lộ đang muốn đẩy cửa tiến vào liền nghe được tiếng của Lận Tri Tống.

"Trần Gia Ương, đừng ép tôi phải chửi cậu."

"Bây giờ cô ấy là vợ của tôi."


Từ lúc gặp tới nay Lận Tri Tống vẫn luôn khiến Tuân Bạch Lộ cảm thấy anh ôn nhu dịu dàng, khiêm tốt nhã nhặn, khí phách của thiếu niên trẻ tuổi đã sớm bị mài phẳng.

Hai câu nói này đã đưa cô trở về mùa hè năm ấy.

Nhánh cây hòe bên ngoài trường trung học đã sum xuê xanh tốt, ve kêu từng đợt từng đợt, chàng trai trẻ chạy nhanh trên hành lang, tạo ra một trận gió, cả người tinh thần phấn chấn, xuyên qua giữa hè.

Anh đi ngang qua cửa sổ, thấy rõ Tuân Bạch Lộ ngồi dựa vào cửa sổ rất rõ ràng.

Chàng trai trẻ mang theo nắng, cười: "Trần Gia Ương, đi chơi bóng đi."

Sau nhiều năm, giọng nói của anh ở nơi đây Tuân Bạch Lộ vẫn nghe rất rõ ràng.

Thiếu niên hăng hái dường như vừa trở lại.

Phần đông người trong phòng đã bắt đầu khuyên giải, ồn ào một lúc, cô không nghe thấy Lận Tri Tống nói nữa, nhưng Trần Gia Ương lại không tình nguyệt nói: "Được rồi, tôi sai rồi."

Những đứa trẻ trong ngõ nhỏ này cuối cùng vẫn do Lận Tri Tống dẫn đầu.

Trần Gia Hòa ở bên ngoài trải qua đủ loại cảm xúc từ xấu hổ tới kinh ngạc.

Cô ấy nghe không rõ lắm, nhưng từ 'đứa con ngoài giá thú' lại vô cùng rõ ràng, trong lòng không khỏi tức giận đối với những lời nói của Trần Gia Ương, mọi người cũng xem như cùng nhau lớn lên, sao có thể nói như vậy được cơ chứ, lúc cô muốn quay sang xin lỗi Tuân Bạch Lộ, Lận Tri Tống lại nói, chị ấy là vợ của anh.

Sao lại như thế rồi? Sao cô ấy một chút cũng không biết cơ chứ.

Viền mắt Trần Gia Hòa cay cay, tuyến lệ của cô đột nhiên phát triển, theo như tính tình vốn có, cũng sẽ không quan tâm khóc lóc một hồi.

Nhưng vẫn ở bên ngoài làm trò trước mặt Tuân Bạch Lộ.

Thực sự rất xấu hổ.

Tuân Bạch Lộ không phát hiện ra những biến hóa này, chờ thêm một lúc cô sẽ vào để mọi người không phải xấu hổ.

Bên trong đều là những gương mặt quen thuộc, từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua không ít.

Tuân Bạch Lộ trực tiếp đi tới bên cạnh chỗ của Lận Tri Tống, ở đây chỉ có anh là thân nhất với mình.

Lận Tri Tống nhoẻn miệng cười, hỏi: "Sao đi lâu thế?"

Cô đáp: "Gặp Trần Gia Hòa ở bên ngoài nên em và cô ấy nói chuyện mấy câu."

Trần Gia Hòa gật đầu, cười nói: "Nhiều năm không gặp chị Bạch Lộ, chị ấy đúng thật là không thay đổi chút nào."

Bên dưới lập tức có người ồn ào: "Sao lại không thay đổi chứ, không phải là càng ngày càng đẹp hơn sao."

Mọi người cùng cười vang.

Những ánh mắt không ngừng ra hiệu, trước kia bọn họ đối xử với Tuân Bạch Lộ thế nào thì cũng đã qua rồi, vừa rồi dáng vẻ Lận Tri Tống bảo vệ cô ấy, ngay cả bạn thân Trần Gia Ương cùng chơi từ nhỏ đến lớn còn có thể oán giận, thái độ này cũng đủ rõ ràng rồi.


Từ hôm nay trở đi, Tuân Bạch Lộ là vợ của Lận Tri Tống, ở cùng một vòng tròn với bọn họ, dù có ý kiến cũng phải nín nhịn trở về, thành thật coi cô ấy như chị dâu.

Bữa cơm hôm nay không quá nhàm chán, có người nhiệt tình, những chuyện không thoải mái lúc trước đều bị quên đi.

Lận Tri Tống nói chuyện cùng bọn họ, cũng vẫn luôn đặc biệt chú ý tới Tuân Bạch Lộ.

Cô nói rất ít, nếu người khác không hỏi, vậy tuyệt đối một chữ cũng sẽ không nói, im lặng ăn cơm.

Có những người ngồi ở đó chẳng cần nói gì cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Tuân Bạch Lộ chính là thuộc kiểu người này.

Khí chất tao nhã toát ra từ trong ra ngoài khiến khuôn mặt xinh đẹp càng có lực hấp dẫn, sở dĩ cô ấy chói mắt như vậy là bởi vì bản thân xinh đẹp, cho dù đặt ở trong đống người đẹp cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, cũng bởi vì học thức của cô.

Đa phần người ở đây đều tốt nghiệp trường trung học phụ thuộc, biết Tuân Bạch Lộ là một trong số những người tài giỏi nhất trường, họ cũng không có mấy phần ngạc nhiên khi biết cô theo học Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, ở phương diện ngôn ngữ cô quả thực là có thiên phú, lúc còn đi học đã có thể tự học tiếng Nhật và tiếng Nga.

Cô học chuyên ngành tiếng Anh ở đại học vẫn còn không quên học thêm những ngôn ngữ khác, không dám nói là thông thạo nhưng lúc cô làm công việc phiên dịch viên cũng không gặp chút trở ngại nào.

Ngoại ngữ xuất sắc thì cũng thôi đi, ngay cả những tác phẩm kinh điển của quốc gia cô cũng chưa từng thấp.

Cô đọc qua rất nhiều sách, tự mình tạo ra nội tâm tràn đầy tinh thần thơ ca, văn học.

Trên bàn ăn, cô nói chuyện phiếm cùng vài người ngay từ đầu có chút bất bình tới lúc bị thuyết phục cũng không tốn nhiều thời gian lắm.

Cùng trao đổi với cô đúng là một loại hưởng thụ.

Phía sau Tuân Bạch Lộ xem như là thành thạo tay nghề, Lận Tri Tống ở một bên nhìn, cũng không có gì ngoài ý muốn, cô vẫn luôn tỏa sáng lấp lánh như thế.

Đến khi kết thúc, Lận Tri Tống và Tuân Bạch Lộ đứng ở một chỗ, những người đó nói thêm, cùng bọn họ nói tân hôn vui vẻ: "Khi nào thì tổ chức hôn lễ vậy?"

Không biết.

Cho nên Lận Tri Tống đáp: "Lúc đó chắc chắn sẽ thông báo với cậu."

Bọn họ đi rồi, đám người mới dần dần tản ra.

Sắc mặt Trần Gia Ương vẫn luôn không tốt lắm, có người đi tới vỗ vỗ bả vai anh ta: "Vẫn còn không vui à?"

"Tuân Bạch Lộ, cô ta hoàn toàn không xứng." Trần Gia Ương lạnh lùng nói, có lẽ anh ta và Tuân Trình giống nhau, đối với thân phận của Tuân Bạch Lộ, anh ta không thể thoải mái nổi.

"Vậy cậu thì xứng à?" Người bên cạnh trêu chọc nói.

"Anh trai à, người như Tuân Bạch Lộ rất tốt, người ta cũng không có lỗi, hơn nữa anh Lận cũng kết hôn rồi, việc đã đến nước này, nếu cậu còn không thích cô ấy thì có thể làm gì nào, nghĩ thoáng chút."

Nhìn không ra.

-

Con người sau khi ăn xong bao giờ cũng mệt rã rời chỉ muốn ngủ một giấc.

Sau khi lên xe Tuân Bạch Lộ lấy tay chống đầu, không bao lâu đã ngủ thiếp đi, Lận Tri Tống lái xe rất ổn, từ chỗ ăn cơm đến nhà Tuân Bạch Lộ mất tầm nửa tiếng đi đường, cô ngủ một mạch đến lúc xe dừng dưới nhà cũng không tỉnh lại.

Lận Tri Tống không vội đánh thức cô, lấy áo khoác cởi ra đắp lên cho cô, còn mình thì xuống xe thở ra một hơi.

Hôm nay số lần anh nói chuyện với Trần Gia Ương không nhiều.

Lúc còn nhỏ, tính cách không tốt lắm, cãi vã đánh lộn khỏi phải nói, sau này trưởng thành quan hệ càng thân thiết hơn, đây đúng là lần đầu nổi giận.

Thân phận của Tuân Bạch Lộ trong ngõ nhỏ đúng là một bí mật.


Mẹ của cô và Tuân Hà đã ở với nhau cũng được mười sáu năm, nói cách khác, là Tuân Hà vượt quá giới hạn trong hôn nhân trước.

Biết rõ một ngày chuyện này bị lộ ra ánh sáng sự nghiệp sẽ bị một trận đánh tàn khốc, nhưng ông ta vẫn không thể quản được chính mình, Mẹ Tuân Bạch Lộ là người Nam Kinh, trên người của con gái Giang Nam đều lộ vẻ ôn nhu, uyển chuyển.

Thế mà bà lại chịu không danh không phận theo Tuân Hà 16 năm, nghe theo lời nói dối ly hôn vợ của ông ta.

Tuân Hà sao có thể ly hôn, sự nghiệp của ông ta còn muốn dựa vào sự giúp đỡ của nhà bố mẹ vợ kia mà.

Người đàn bà tự lừa mình dối người mười mấy năm, cuối cùng cũng bộc phát.

Hoặc là Tuân Hà ly hôn và ở với bà, hoặc là bà sẽ kéo theo Tuân Bạch Lộ cùng chết quách cho xong.

Lần đầu Tiên, bà ôm Tuân Bạch Lộ nhảy lầu cũng may người của đội phòng cháy tới kịp lúc, cho nên không có việc gì, nằm viện một khoảng thời gian. Lần thứ hai, cắt cổ tay tự sát, nhưng không thể may mắn cứu được nữa.

Chuyện xảy ra vào năm Tuân Bạch Lộ mười lăm tuổi.

Khi ấy cô mới biết được mình là một đứa con ngoài giá thú, vào trong ngõ nhỏ ở một năm, cô chịu đựng những ánh mắt dị thường của người khác, đến bây giờ, ròng rã mười hai năm, chính cô ấy cũng không thể quên được, người khác cũng thế.

Sau một khoảng thời gian trốn chạy, cuối cùng cô cũng đã trở về.

Lận Tri Tống cảm thấy khó chịu, muốn lấy ra một điếu thuốc.

Anh tưởng ở bên ngoài áo khoác, tầm mắt nhìn qua chỗ khác trong nháy mắt chợt nhớ ra, không có.

Hôm trước anh đã bắt đầu bỏ thuốc rồi.

Tuân Bạch Lộ ghét những người hút thuốc.

Lúc học trung học có nam sinh đứng ở hành lang hút thuốc, lúc Tuân Bạch Lộ đi qua còn bịt chặt mũi khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Anh là người duy nhất nhìn thấy khía cạnh dịu dàng chân thực nhất của cô.

Tuân Bạch Lộ cảm giác như mình đã ngủ được mấy tiếng đồng hồ rồi, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy Lận Tri Tống ở bên ngoài đang trêu chọc mèo con bằng nhánh cây khô.

Không hiểu sao lại cảm thấy rất đáng yêu.

Cô cầm áo khoác trên người bỏ xuống, đẩy cửa ra bước ra.

"Sao anh không gọi em?"

"Nhìn em mệt như vậy nên muốn cho em ngủ thêm chút nữa."

Tuân Bạch Lộ nở nụ cười: "Em về đây."

Lận Tri Tống bỏ nhánh cây khô xuống, vỗ vỗ tay, anh nhìn hông của Tuân Bạch Lộ, thản nhiên nói: "Bạn học Tuân Bạch Lộ, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, hình như là không cần phải ở riêng đúng không."

Hình như rất có đạo lý, Tuân Bạch Lộ cụp mắt, gật đầu.

"Vậy em lên thu dọn đồ đạc." Phải nhanh một chút, mai còn phải đi làm.

"Anh giúp em."

"Được."

- -----

Editor: Vì có một mình mình dịch nên tốc độ ra chương hơi lâu xíu, mong anh em bạn dì thông cảm nhaa:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận