Sau khi Triệu Chân Tâm đã gật đầu đồng ý sẽ đi đến phòng mạch gần đây để bác sĩ khám bệnh và cho thuốc, thím Hai vội vã quay trở vào bếp:
- Cậu ăn sáng xong rồi hãy đi. Để tôi nấu cháo cho cậu ăn.
Triệu Chân Tâm định bảo là không cần, nhưng nhìn sự sốt sắng quan tâm của thím Hai, cậu lại cảm động. Thế là Triệu Chân Tâm đổi lời thành cảm ơn:
- Cảm ơn thím Hai. Thím chu đáo quá!
Thím Hai được khen thì rất vui vẻ. Thím nhanh thoăn thoắt nấu nồi cháo. Trong khi đó, Triệu Chân Tâm ngồi vào ghế, ôm lấy Ha Ha, xoa xoa bộ lông xù của cậu chàng và mở điện thoại ra kiểm tra. Không có cuộc gọi hay tin nhắn nào cả. Tảng băng ngốc của nhà cậu lẽ nào bận rộn tới mức không có thời gian cầm đến điện thoại hay sao? Hay là hắn không dám liên lạc với cậu? Hay là… hắn xảy ra chuyện gì rồi? Triệu Chân Tâm nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng vừa lo lắng băn khoăn lại vừa hoang mang. Cậu muốn gọi cho Thái Cẩn Ngôn để hỏi han, nhưng sợ rằng hắn sẽ thông qua chất giọng vừa nghẹt mũi vừa khàn khàn của cậu mà biết rằng cậu bị bệnh. Thế là Triệu Chân Tâm chuyển sang nhắn tin.
Tin nhắn gửi đi một lúc, Triệu Chân Tâm không nhận được hồi đáp của Thái Cẩn Ngôn mà nhận được lời mời của thím Hai vào ăn sáng. Cậu đặt điện thoại lên bàn rồi bước vào bếp. Thím Hai đã múc một bát cháo thơm phức để sẵn trên bàn. Triệu Chân Tâm thấy thế bèn nói:
- Thím Hai, thím cùng ngồi ăn với cháu nhé.
Thím Hai lắc đầu:
- Không đâu, tôi đã ăn sáng rồi mới đến đây. Cậu cứ ăn đi cho nóng, không cần để ý đến tôi.
Làm sao Triệu Chân Tâm có thể không để ý cho được cơ chứ. Cậu vốn không quen việc ngồi ăn một mình trong khi có người khác ở bên cạnh. Dường như thím Hai cũng hiểu được điều này nên thím pha thêm hai ly sữa yến mạch mang đến bàn. Một ly cho Triệu Chân Tâm, một ly thím ngồi múc uống để xem như “cùng ăn” với cậu. Sự tinh tế của thím Hai khiến Triệu Chân Tâm thoáng ngạc nhiên và cảm động. Cậu ăn một muỗng cháo rồi bắt chuyện, hỏi han:
- Thím Hai này, thím làm việc ở đây được bao lâu rồi ạ?
- Tôi làm được bốn năm rồi cậu ạ.
Triệu Chân Tâm không ngờ thím Hai lại làm ở đây lâu như thế. Lẽ nào thím không sợ, không ghét sự lạnh lùng của Thái Cẩn Ngôn như những người khác? Hoặc là, thím cũng giống như cậu, nhận ra rằng thật ra Thái Cẩn Ngôn cũng không lạnh lùng đáng ghét như người ta vẫn thường đồn thổi? Triệu Chân Tâm hỏi khéo:
- Thím làm việc trong thời gian lâu như thế, hẳn là thím rất thích công việc này nhỉ?
Thím Hai thật thà gật đầu:
- Đúng vậy, công việc ở đây rất nhàn hạ, cậu chủ cũng rất thoải mái. Mặc dù cậu chủ có hơi lạnh lùng ít nói nhưng cậu ấy không hề xem tôi như người ăn kẻ ở hay là giúp việc. Cậu thấy đấy, tôi có thể ăn uống tùy thích, chỉ cần dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và nấu vài món ăn mà lương lại rất cao. Mỗi ngày tôi chỉ cần đến vào lúc mười giờ, đến chiều khoảng năm giờ là có thể về nhà trông cháu rồi. Những ngày cậu chủ đi công tác thì tôi được nghỉ mà vẫn không bị trừ vào tiền lương.
Triệu Chân Tâm gật gù, rồi ngạc nhiên hỏi:
- Mỗi ngày mười giờ thím mới đến làm à? Sao hôm nay thím lại đến sớm vậy?
Thím Hai cười:
- Vì hôm nay cậu chủ đi công tác mà cậu lại ở nhà một mình chứ còn gì nữa. Hồi tối này cậu chủ đã gọi điện cho tôi, căn dặn tôi hôm nay đến sớm một chút để chăm sóc cho cậu.
Triệu Chân Tâm lại gật gù. Nhưng rồi cậu lại tiếp tục ngạc nhiên. Đây đâu phải là lần đầu tiên Thái Cẩn Ngôn đi công tác để cậu ở nhà một mình đâu? Còn nhớ vào ngày bọn họ kết hôn, Thái Cẩn Ngôn cũng đã đi công tác vào sáng hôm sau. Thế nhưng lúc đó hắn không hề căn dặn thím Hai đến chăm sóc cho cậu. Thậm chí Thái Cẩn Ngôn còn tặng thím Hai mấy tấm vé để thím dẫn cháu nội đi đến khu vui chơi nữa. Hừ, xem ra trong ngày hôm ấy tảng băng ngốc kia cũng nhìn cậu không vừa mắt đâu nhỉ? Triệu Chân Tâm bĩu môi, lặng lẽ ngậm một muỗng cháo vào miệng.
Thím Hai thấy Triệu Chân Tâm đột nhiên im lặng thì cũng không biết làm sao. Nghĩ nghĩ thêm một lúc, thím chủ động kể ra những ưu điểm của cậu chủ nhà mình:
- Cậu Tâm này, tôi làm giúp việc cũng lâu rồi, cũng từng làm giúp việc cho nhiều gia đình, nhưng tôi thấy cậu chủ ở đây là tốt nhất ấy.
Triệu Chân Tâm nuốt vội miếng cháo trong miệng xuống, tủm tỉm hỏi lại:
- Thế ạ? Anh ấy tốt như thế nào ạ?
Thím Hai vừa xòe tay đếm vừa liệt kê:
- Cậu ấy rất ít nói, thế nên không hề bắt bẻ hay cằn nhằn gì cả. Cậu ấy cũng không đòi hỏi quá cao hay quá khắt khe. Có hôm tôi không kịp đi chợ, cậu ấy bảo tôi nấu mì gói cho cậu ấy ăn cũng được. Lúc tôi bị bệnh, cậu ấy còn chở tôi đi khám nữa. Có hôm cháu nội của tôi bị ngã phải cấp cứu, cậu ấy không chỉ giữa trưa chở tôi đến bệnh viện, còn thanh toán viện phí cho chúng tôi nữa. Nhất là với cậu đấy, cậu Tâm. Cậu chủ của tôi thương cậu lắm đó.