Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


Khương Bạch Trà nhìn Trì Chiêu đi qua, đúng lúc đối diện với con ngươi hơi rũ xuống.

Mắt Trì Chiêu hơi xếch lên, một bên đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ màu đen.

Mắt hai mí gấp nếp không sâu, uốn lượn kéo dài đến tận đuôi mắt làm đôi mắt trông mềm mại hơn hẳn, nhưng vì đuôi mắt hơi rũ xuống nên tạo ra cảm giác lạnh nhạt khó tới gần.

Khương Bạch Trà cười cười với cậu, Trì Chiêu đem mắt mình dời đi, nhanh chóng bước về chỗ ngồi.

Trì sự tồn tại của hộp sữa chua, cậu dựa vào ghế đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Khương Bạch Trà khều nhẹ tay áo của Trì Chiêu, thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô cố gắng giảm nhẹ âm thanh trong miệng "Hộc bàn.", sau đó chỉ chỉ ngón tay vào hộc bàn của cậu.

Trì Chiêu đưa mí mắt, lấy ra từ trong hộc bàn của mình một hộp sữa chua.

Cậu nghi hoặc, vì sao Khương Bạch Trà lại mua sữa chua cho mình, hơn nữa còn là vị dâu tây mà cậu không thích.

Khương Bạch Trà nhìn thấy vẻ mặt của Trì Chiêu, rõ ràng là cậu ta không thích.


Nhưng không sao, "Nếu cậu không thích thì trả cho tôi..." Khương Bạch Trà bày ra bộ dáng uỷ khuất, cũng không phải là giả vờ, mà bản thân cô thật sự cảm thấy uỷ khuất và thương tâm.

Hộp sữa chua giá mười tệ mà cậu ta cũng không hài lòng?

Tâm tình thiếu nữ mới nãy còn vui vẻ cười nói với mình trong nháy mắt đã trở thành uỷ khuất đáng thương, Trì Chiêu cứng đờ người nói một tiếng "Cảm ơn".

Sau đó không lâu thì phát hiện tâm tình của cô gái nhỏ tốt lên.

Năm ngày liên tiếp tặng sữa chua, tiền trong tài khoản Khương Bạch Trà càng ít đến đáng thương, mà cô cũng ngày càng mất kiên nhẫn.

Người này thật khó xơi.

Mấy cái sữa chua gì gì đó Khương Bạch Trà đều đã đưa rồi, nhưng tình hình cô và Trì Chiêu nói chuyện với nhau tuyệt đối còn chưa tới mười câụ Đợi đến lúc đổi chỗ, khả năng lúc đó không thể tiếp tục cùng bàn với cậu ta.

Tiết thứ hai buổi chiều là thể dục, Khương Bạch Trà trực tiếp chặn Trì Chiêu ở cầu thang lầu một.

Cô muốn đem cốt truyện thúc đẩy sớm hơn, vì nếu cứ để kết thúc một học kỳ như dự tính ban đầu, Khương Bạch Trà cảm thấy chính mình sẽ chết đói vì khủng hoảng tài chính.


"Trì Chiêu, mình có chuyện muốn nói với cậụ" Mọi người xung quanh nghe lời nói của Khương Bạch Trà đều dừng lại, xôn xao dựng đứng lỗ tai muốn nghe thử hai người này đang xảy ra chuyện gì.


Vốn dĩ Trì Chiêu đã nổi bật, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, chẳng qua bình thường cậu ta quá mức lạnh lùng nên rất khó tiếp cận.

Còn Khương Bạch Trà lại là một học sinh mới chuyển đến.

Chuyện này khơi lên sự hiếu kì của mọi người, nhiều người hóng hớt đến đứng ngồi không yên, chỉ là không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Trì Chiêu đứng cao hơn Khương Bạch Trà hai bậc cầu thang, vị trí hơi giống từ trên cao nhìn xuống.

Đôi mắt hơi rũ nhìn gương mặt xinh đẹp thanh lệ của Khương Bạch Trà, đồng phục thể thao khiến thiếu nữ thường ngày dịu dàng ôn nhu trở nên hoạt bát năng động hơn.

Trì Chiêu cảm thấy nhiều lúc bản thân có chút không thích hợp.

Không, nói đúng hơn là hai ngày nay cậu đều có điểm không thích hợp.

Mà nguyên nhân chính là vì cô gái trước mặt này.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, bên cạnh hai người đã không còn ai, học sinh xung quanh đều vội vã đi đến sân tập thể dục.

Khương Bạch Trà ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt quạnh quẽ đầy nghi hoặc của Trì Chiêu, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không vì thế mà lảng tránh ánh mắt kia, cứ như vậy mà đối mặt với Trì Chiêụ Khương Bạch Trà hít một hơi thật sâu, tự trấn an nội tâm đang xao động của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận