Nghe Nói Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính


"Bạn học Trì Chiêu, mình có thể trở thành bạn gái của cậu không?" Khương Bạch Trà nghiêng đầu cười mềm mại.

Trì Chiêu đứng ở cầu thang dường như không hề kinh ngạc trước lời thổ lộ của Khương Bạch Trà, gương mặt không hề gợn sóng đứng đó, lông mi dài che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.

Khoé miệng chứa ý cười ngọt ngào của thiếu nữ khiến tim cậu bắt đầu không theo quy luật đập loạn xạ..

Thật lâu sau, Trì Chiêu mới chậm rãi nói.

"Được."

Một khắc kia Trì Chiêu đột nhiên nhận ra, có lẽ cậu đã sớm thích Khương Bạch Trà.

Những biểu hiện khác thường trong khoảng thời gian gần đây cũng vì vậy mà có lời giải thích.


Khương Bạch Trà sau khi nghe được, đôi mắt giống như có chứa hàng nghìn ngôi sao, nhiều đến kinh người.

Gương mặt cô mừng rỡ, nhìn vào mắt Trì Chiêu "Vậy sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn, bạn trai."

Hai người đến trễ, cùng nhau bị phạt chạy hai vòng sân thể dục.

nhưng Khương Bạch Trà tâm tình hôm nay rất tốt, mau chóng hướng thầy giáo nhận lỗi rồi cùng Trì Chiêu chạy quanh sân.

Có lẽ Trì Chiêu cố ý chờ cô, cậu vẫn luôn duy trì khoảng cách cố định phía trước Khương Bạch Trà, không gần cũng không xa.

Thời điểm còn nửa vòng cuối, chân Khương Bạch Trà bắt đầu run run, hai vòng tám trăm mét lận đó Chạy được một lúc, Khương Bạch Trà phát hiện Trì Chiêu luôn đi bên cạnh mình, cả người vô cùng khoan thai.

Đến khi chạy xong, hai chân Khương Bạch Trà mềm nhũn thiếu điều muốn ngồi sụp xuống, may mắn là có Trì Chiêu bên cạnh kéo cánh tay cô, bằng không Khương Bạch Trà sẽ thật sự làm ra hành động xấu hổ này.

"Trì Chiêu, cậu thật tốt." Khương Bạch Trà giảm tốc độ, nói với thiếu niên lạnh lùng đã giúp đỡ mình.

Trì Chiêu không nói chuyện, chỉ là sau tai cậu lại hiện lên một tầng phiếm hồng nhàn nhạt, may mà bị tóc che đi nên không ai thấy được.

Cánh tay trần trụi của thiếu nữ giống hệt như giọng nói thanh thoát nhu hoà của cô, Trì Chiêu cảm thấy lúc Khương Bạch Trà trêu chọc mình đã vô tình nói lên tiếng lòng của cậu.

"Phúc lợi của bạn trai."

"Vậy mình có thể sử dụng phúc lợi của bạn gái không?" Khương Bạch Trà nói.


Trì Chiêu nhìn Khương Bạch Trà, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô đầy ý cười, "Có thể."

Khương Bạch Trà và Trì Chiêu bí mật bên nhau.

Các bạn học cùng lớp tuy rằng thấy hai người có chút mờ ám, nhưng không ai lại nghĩ đến bọn họ thật sự dưới mí mắt của mọi người nói chuyện yêu đương.

Cơ bản là do Trì Chiêu quá lạnh lùng, mặc dù đối với Khương Bạch Trà có hơi thân thiết một chút, nhưng người ngoài không cho rằng hai người đang yêu nhau.

Hơn nữa Khương Bạch Trà chỉ mới chuyển tới đây được một tuần

Giữa trưa hôm nay, Khương Bạch Trà kéo Trì Chiêu đi ăn sườn xào chua ngọt.

Trì Chiêu ngồi đối diện Khương Bạch Trà, rất nhiều người ở đây nhìn thấy Trì Chiêu thì có chút không thể tin vào mắt mình.

Trì Chiêu trước giờ chưa từng đến nhà ăn dùng cơm, thế nhưng hôm nay bọn họ gặp phải vận may, vậy mà có thể nhìn thấy Trì thần tới nhà ăn.

"Ăn ngon lắm sao?" Thấy bộ dáng mèo con được ăn ngon mà thoả mãn của cô, Trì Chiêu không khỏi có chút buồn cười.


"Tất nhiên rồi, nè, cậu thử xem." Khương Bạch Trà gắp một miếng sườn đưa qua, nhìn thấy Trì Chiêu cắn một ngụm thì hỏi "Rất ngon đúng không?"

"Ừm." Có lẽ là do tác động tâm lý, Trì Chiêu cảm thấy sườn xào chua ngọt lần này ngon hơn hẳn những lần trước cậu từng ăn qua.

Hành động thân mật của hai người lập tức dọa tới một phần lớn mọi người ở đây, bởi vì trong đó có một người nổi danh một phương là nam thần lạnh lùng.

Sau đó một tuần, mọi người trong trường gần như đều biết đến chuyện Trì thần đang yêu đương với một mỹ nữ vừa mới chuyển tới.

Khương Bạch Trà và Trì Chiêu chính là không coi ai ra gì, mỗi ngày đều như hình với bóng dính chặt lấy nhau, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra mờ ám giữa hai người họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận