Ngoan, Dỗ Em Full

"Dì Lục Tinh!" Tần Noãn chào hỏi trước.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vui sướng của Lục Tinh nữ sĩ: "Noãn Noãn, hôm nay đông chí, chú của con ở nhà gói sủi cảo, con đang ở ký túc xá sao, dì đưa qua cho con một ít nhé."

Tần Noãn sửng sốt một chút, biệt thự Lục gia cách trường học rất xa, về phần người chồng thần bí của dì Lục Tinh, nhà ở nơi nào Tần Noãn không biết, nhưng khẳng định cũng cách trường học rất xa, đặc biệt chạy tới đưa sủi cảo cho cô, cũng hơi quá đáng đi.

"Không cần làm phiền dì ạ, con tự mua là được rồi." Tần Noãn nói.

Lục Tinh dường như đoán được ý nghĩ Tần Noãn, cười nói: "Không phiền phức, dì có người bạn ở gần Đại học C, thời điểm dì đi thăm thuận tiện mang qua cho con. Con đừng có chạy lung tung, ở ký túc xá chờ dì, dì rất nhanh sẽ đến."

"..." Tần Noãn thụ sủng nhược kinh, "Cám ơn dì."

"Còn cùng dì khách khí sao, nào, nói số phòng ký túc xá cho dì đi."

Sau khi Tần Noãn nói cho bà biết, bên kia liền cúp điện thoại.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương thổi lên mặt cô, Tần Noãn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mềm mại và cảm động. Cô cười hì hì nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: "Dì Lục Tinh đưa sủi cảo đến, hai chúng ta không cần đi quán ăn nữa."

Thần sắc Cố Ngôn Thanh nhàn nhạt: "Tặng cho em, cũng không gửi cho anh một phần."

"? ?" Tần Noãn kinh ngạc nhìn anh, anh có chút vẫn chưa tỉnh táo, không hiểu sao còn mang theo vài phần tính trẻ con.

Cố Ngôn Thanh tỉnh táo lại, thần sắc cứng đờ, bình tĩnh giải thích: "Anh là nói, có khả năng vẫn phải đi quán ăn, không thì sẽ không đủ ăn."

Thấy Tần Noãn vẫn còn ngẩn người, anh sờ sờ đầu cô, kéo đi: "Phát ngốc cái gì, đi thôi!"

"Đi chỗ nào?" Tần Noãn quay đầu nhìn anh.

Cố Ngôn Thanh nhướng mày: "Dì Lục Tinh của em không phải vừa mới nói ở ký túc xá chờ sao, đương nhiên đưa em về ký túc xá."

Tần Noãn cười cười: "Em còn tưởng rằng anh sẽ trốn đi đấy."

Cố Ngôn Thanh nhíu mày, mặt lộ vẻ không hiểu: "Vì sao phải trốn đi?"

Tần Noãn nói: "Trước kia không phải anh đến Đằng Thụy thực tập sao, dù là thân thích của trợ lý Thẩm, nhưng mà làm ở Đằng Thụy mấy ngày liền nghỉ việc, nói không chừng anh sẽ không nguyện ý gặp lại dì Lục Tinh đấy?"

Nói đến việc này, lời nói Tần Noãn không khỏi trở nên thấm thía, "Cơ hội đến Đằng Thụy thực tập tốt bao nhiêu nha, anh lại bỏ dở nửa chừng, nói đi là đi. Ai, vì tránh em anh cũng quá liều mạng."


Cố Ngôn Thanh liếc cô một cái, cười: "Tránh em?"

Tần Noãn nháy mắt nhìn anh: "Không phải sao?"

Gió lạnh ùa đến, mang theo hơi lạnh thấu xương, Cố Ngôn Thanh kéo chiếc mũ phía sau áo đội lên đầu cô, nhướng mày: "Vì tránh em mà từ bỏ công việc? Còn thật biết dát vàng lên mặt mình."

Tần Noãn không thích chiếc mũ trên bộ đồ này, còn là màu vàng xanh. Vừa định giơ tay cởi mũ xuống lại bị Cố Ngôn Thanh đè tay lại: "Đừng nhúc nhích, lạnh."

Tần Noãn ngoan ngoãn buông tay ra, tâm không cam tình không nguyện đội nó, nhỏ giọng nói: "Cố Ngôn Thanh, anh dám đội nón xanh cho em!"

"..." Cố Ngôn Thanh lúc này mới chú ý tới màu sắc của chiếc mũ, nén cười.

Hai người còn chưa đi tới cửa ký túc xá, điện thoại của Lục Tinh lại gọi tới, nói mình đã đến dưới lầu.

Tần Noãn giật mình, cúp điện thoại kéo Cố Ngôn Thanh chạy về phía ký túc xá.

Mùa đông trời tối sớm, toàn bộ sân trường lúc này đã tiến vào một màn đêm mờ ảo, ánh đèn xung quanh ký túc xá chập chờn, những bông tuyết nhỏ vụn nhẹ rơi xuống, ở dưới ánh đèn nhảy nhót bay múa.

Lục Tinh nữ sĩ mặc áo lông màu đen dài tới gối, mang theo bao tay da, trong tay cầm theo hộp giữ ấm đứng ở dưới mái hiên ký túc xá. Bà đang nhìn xung quanh, lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy phía trước có một cô gái lôi kéo người nào đó chạy qua bên này. Lục Tinh đầu tiên là sững sờ, lập tức khóe môi mang theo một vòng nghiền ngẫm. Bảo sao, đông chí cũng không trở về nhà ăn sủi cảo, thì ra lại chạy đến thông đồng cùng tiểu cô nương.

Khi Tần Noãn cùng Cố Ngôn Thanh đến gần, ánh mắt Lục Tinh lại rơi vào bên trên bao tay trên tay Tần Noãn.... Đây không phải là quà tặng bà mang về từ nước ngoài sao?

Bà trừng mắt nhìn về phía Cố Ngôn Thanh phía sau Tần Noãn, bên trong ánh mắt mang theo vài phần chất vấn.

Cố Ngôn Thanh xem thường, rất thẳng thắn mặc bà trừng, sau đó rất lễ phép mà gật đầu với bà: "Chủ tịch Lục."

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tinh, Tần Noãn ngượng ngùng buông Cố Ngôn Thanh ra: "Dì, trời lạnh như vậy còn mang đồ đến cho con. Vì sao không thấy lái xe dì đâu, trợ lý Thẩm cũng không có đi theo?"

Lục Tinh đưa ánh mắt từ trên người Cố Ngôn Thanh trở về, nhìn Tần Noãn cười nói: "Trợ lý Thẩm hôm nay được nghỉ ngơi, tự mình dì sang đây thăm bạn bè, cũng ở ngay gần đây, thuận tiện mang sủi cảo đến cho con." Nói xong đưa hộp giữ ấm trong tay qua.

Tần Noãn nhận lấy nói cảm ơn, lại thấy Lục Tinh mãi nhìn Cố Ngôn Thanh, cô có chút ngượng ngùng giải thích: "Bạn trai con ạ."

Lục Tinh ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhìn thật quen mắt."

Mặc dù Cố Ngôn Thanh làm việc ở Đằng Thụy một thời gian ngắn, nhưng Lục Tinh là người bận rộn, không nhớ rõ Tần Noãn cũng không cảm thấy kỳ lạ, vì vậy liền nhắc nhở bà một chút.

Lục Tinh bừng tỉnh nhận ra: "Nhớ rồi, là họ hàng xa của trợ lý Thẩm nha."


Về sau quét mắt một vòng về phía bao tay của Tần Noãn, cười: "Noãn Noãn cái bao tay này rất đẹp, vừa mua sao?"

Nói đến cái này, trên mặt Tần Noãn nổi lên một nụ cười ngọt ngào, nhìn Cố Ngôn Thanh một chút, nhỏ giọng nói: "Anh ấy tặng..."

Khóe miệng Lục Tinh kéo nhẹ, vỗ vỗ tay Tần Noãn: "Bên ngoài quá lạnh, sủi cảo cần ăn nóng mới ngon, dì liền đi trước nhé."

Tần Noãn cười cùng bà tạm biệt.

Sau khi Lục Tinh rời đi, Cố Ngôn Thanh nhận được tin nhắn Wechat: 【 Theo mẹ về nhà! 】

Cố Ngôn Thanh ấn mở nhìn một chút, không có trả lời, cất di động vào túi.

Tần Noãn bưng lấy sủi cảo vui vẻ, lập tức lại có chút cảm khái nói: "Biết vì sao quan hệ giữa em cùng với dì Lục Tinh con tốt hơn so với cha em không?"

Cô nhấc nhấc hộp giữ ấm, nói khẽ, "Bởi vì dì Lục Tinh biết em cần gì, cha em lại không biết."

Cố Ngôn Thanh cau mày, như có điều suy nghĩ, lại cái gì cũng không hỏi.

Tần Noãn rất nhanh thay đổi tâm trạng, cười nói: "Sủi cảo trong này hình như rất nhiều, đủ cho hai chúng ta ăn, hoặc là ăn trong quán ăn nhé?"

Cố Ngôn Thanh nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, em mang về ăn đi, nếu nhiều quá thì chia cho bạn cùng phòng."

Tần Noãn không quá vui vẻ: "Anh không ăn cùng em sao?"

Cố Ngôn Thanh nhìn xuống thời gian: "Hôm nay đông chí, anh phải về nhà một chuyến."

Tần Noãn ngẫm lại cũng đúng, nhà anh ngay tại trường học, đông chí không trở về nhà cũng không thích hợp.

--
Khi Cố Ngôn Thanh về tới nhà, Lục Tinh nữ sĩ đang ngồi trên ghế sa lon phòng khách, giáo sư Cố ở trong quầy bar bận rộn.

Trông thấy Cố Ngôn Thanh, giáo sư Cố cười nói: "Chắc là vẫn chưa ăn cơm đi, cha gói sủi cảo cho con rồi đó."

Cố Ngôn Thanh cởi áo khoác treo lên kệ trước cửa, đi tới: "Cha, để con tự mình nấu."


Giáo sư Cố giúp anh thêm nước trong nồi, bật lửa, sau đó bản thân cũng đi tới ghế sa lon ngồi xuống.

Bên cạnh Lục Tinh dựa vào sau ghế sô pha, nhìn chằm chằm Cố Ngôn Thanh, nhướng mày: "Mẹ giới thiệu bạn gái cho, không phải con không cần sao? Còn lấy mất quà tặng của mẹ mượn hoa hiến Phật (1), tiểu tử thối, bây giờ biết làm phản rồi đúng không?"

Cố Ngôn Thanh không nói gì.

Giáo sư Cố cũng nhìn qua: "Đã yêu đương, phải đối tốt với người ta, đừng có bắt nạt bạn gái đấy."

"Con biết." Nước sôi, Cố Ngôn Thanh đem sủi cảo bỏ vào trong nồi.

Lục Tinh cười nhạo: "Nó dám bắt nạt một cái thử xem? Lần này cũng không phải em ép nó mà do nó tự mình chọn, đương nhiên phải đối tốt với Noãn Noãn rồi."

Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn qua: "Mẹ, Noãn Noãn cùng họ Lục với mẹ nhỉ? Năm đó mẹ ôm sai con với cô ấy rồi?"

"..." Lục Tinh trừng anh, "Cũng rất muốn ôm sai, năm đó tôi cùng cha anh muốn sinh con gái, không nghĩ tới lại ra anh, làm người ta sầu chết được, hận không thể nhét vô lại lần nữa."

Cố Ngôn Thanh: "..." chờ sủi cảo chín, anh vớt chúng ra dĩa, tự mình pha nước chấm rồi bưng qua. Ngồi một mình trên ghế sa lon, yên lặng tự mình ăn, không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, giáo sư Cố đưa khăn tay cho anh.

Lục Tinh ôm gối cuộn trên ghế sa lon, dưới chân đắp một tấm chăn lụa vàng mềm mại, dựa vào bả vai giáo sư Cố, hỏi con trai: "Thân phận của con, không nói với Noãn Noãn?"

Cố Ngôn Thanh uống một hớp, dừng lại hai giây: "Con chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải nhắc tới, người cô ấy thích chính là con, cũng không phải vì thân phận. Bây giờ chúng con mới lên đại học, không cần kết hôn, nói hay không cũng không có gì quan trọng, tốt nghiệp lại nói cái này cũng không muộn."

Lục Tinh nhẹ gật đầu, cũng không can thiệp: "Tóm lại, đối xử tốt với Noãn Noãn là được."

Nói đến cái này, Cố Ngôn Thanh nghĩ đến những suy nghĩ trong lòng mình, do dự một lát, hỏi: "Mẹ biết quá khứ của cô ấy sao?"

Lục Tinh hơi ngẩn ra một chút: "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"

"Không có gì, cảm giác quan hệ của cô ấy cùng với người trong nhà rất nhạt, một mình sống ở biệt thự nam ngoại ô. Cô ấy nói mẹ đối với cô ấy đặc biệt tốt, là có nguyên do?"

Lục Tinh cười cười: " Hai nhà Tần Lục giao hảo nhiều thế hệ, ông nội Tần trước khi lâm chung có nhờ mẹ chiếu cố con bé, Noãn Noãn đứa nhỏ này nhu thuận, mẹ cũng thật thích, tự nhiên sẽ đối tốt với con bé."

"Chỉ vì những điều này?" Cố Ngôn Thanh nhướng mày trầm tư suy nghĩ.

"Nếu không?"

Cố Ngôn Thanh không nói gì nữa, đứng dậy thu dọn chén đĩa đi rửa.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, giáo sư Cố đi mở cửa. Người đến là giáo sư Trần trong tổ hạng mục người máy của Cố Ngôn Thanh, cũng là bạn tốt của giáo sư Cố.

Trò truyện vài câu mời người vào nhà, Cố Ngôn Thanh lau tay, đi ra rót cho trà cho ông.


Giáo sư Trần ngồi xuống ghế sa lon, cười nhìn Cố Ngôn Thanh nói: "Hôm nay thầy đến đây, là tìm em."

"Em?" Cố Ngôn Thanh ngây ra một lúc, ngồi xuống, suy nghĩ hỏi, "Chuyện Mục Lăng Thành được cử đến Đại học C?"

Hạng mục người máy thiếu người, Cố Ngôn Thanh từng đề cập qua với giáo sư Trần giáo sư, đem một bộ phận mã nguồn qua cho Mục Lăng Thành để tham gia phát triển.

Thời điểm đó, Mục Lăng Thành ký hiệp nghị bảo mật, ban đầu cũng chỉ xuất phát từ mục đích giúp đỡ.

Nhưng mà về sau giáo sư Trần nhìn thấy tác phẩm của cậu ấy, lại nghe nói các thành tích ưu tú của cậu ta trong các cuộc thi. Đầu tháng 10 năm nay còn đứng đầu cuộc thi môn vật lý toàn tỉnh, lập tức đối với cậu học sinh này coi trọng, vì vậy tạo cơ hội cho cậu ta đến Đại học C tham dự hạng mục nghiên cứu phát minh.

Qua kỳ khảo sát, có thể trực tiếp gửi ý tưởng đến Đại học C, cũng đã được phía học viện phê chuẩn.

Mục Lăng Thành hiện tại mới lớp 11, nếu như có thể nhảy qua lớp 12 trực tiếp được cử đến Đại học C, đương nhiên là một cơ hội tốt.

Nhưng mà, sau khi Cố Ngôn Thanh tìm cậu ta nói chuyện này, cậu ta lại một mực do dự, vẫn chưa đồng ý.

Về chuyện này, giáo sư Trần có tìm Cố Ngôn Thanh mấy lần, hôm nay thế mà chạy thẳng tới nhà.

Cũng không trách giáo sư Trần coi trọng, điều kiện các phương diện của Mục Lăng Thành rất tốt, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trình độ máy tính so với bọn Khâu Viễn, Điền Phi Chương cũng không kém.

Mục Lăng Thần thành tích ưu tú. Mấy tháng trước, được cơ hội cử đến đại học A, cậu ta từ bỏ, bây giờ có cơ hội đến đại học C, cậu ta vẫn là dáng vẻ không mặn mà lắm. Không biết vì cái gì mà do dự.

Giáo sư Trần nói: "Khoa Công Nghệ - khoa học là "thương hiệu đặc sản" của đại học C, rất hiếm khi đặc biệt tuyển thẳng học sinh. Năm đó em có được nhiều giải thưởng như vậy, cũng phải theo quy củ mà thi vào trường. Lần này đúng lúc cậu nhóc bắt kịp được hạng mục mà trường học coi trọng, lại là thành viên phá lệ ưu tú, cho nên bên phía học viện mới cho một cơ hội khảo sát, vậy mà cậu ta còn không nghĩ thông chứ? Có thể sớm vào đại học không phải là chuyện tốt sao, cứ nhất định phải tham gia thi đại học, lỡ như lúc thi đại học xảy ra chuyện bất ngờ, thi không đậu thì làm sao? Mọi thứ đều không có tuyệt đối, cơ hội bày ra trước mắt, phải nên bắt lấy nha!" Giáo sư Trần nói một hồi lâu.

Cố Ngôn Thanh gật đầu trả lời: "Em sẽ quay lại nói chuyện với cậu ta một chút."

Tiễn giáo sư Trần ra về, Lục Tinh nói: "Loại chuyện này, trực tiếp để cha con gọi điện cho chú Mục, chẳng phải là giải quyết xong rồi sao?"

Giáo sư Cố lắc đầu: "Lão Mục luôn tôn trọng ý kiến con trai, việc này đương nhiên vẫn là thằng nhỏ tự mình gật đầu."

Lục Tinh xem thường: "Lão Mục là hiệu trưởng trường trung học (2) trực thuộc Cần Nam, nếu như con của lão ấy được cử đi Đại học C, đây chính là mang lại vẻ vang cho trường trung học phụ thuộc. Lăng Thành tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, suy nghĩ cũng không thành thục, không thể cái gì cũng đều tùy theo nó được."

Cố Ngôn Thanh uống một hớp, nói: "Cha nói đúng, con đường của mình để tự mình lựa chọn, không thể cưỡng ép được."

Lục Tinh suy nghĩ, hỏi, "Cơ hội tốt như vậy, tiểu tử kia vì sao lại không muốn?"

Cố Ngôn Thanh trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu: "Nghỉ đông con đi một chuyến tới Cần Nam, đến lúc đó gặp mặt nói chuyện."

(1): "Mượn hoa hiến Phật" vốn có nguồn gốc từ câu thành ngữ Hán Việt "Tá hoa hiến Phật", là một định ngữ trong Phật giáo, kể lại câu chuyện mối nhân duyên đời xưa của Phật Thích Ca Mâu Ni trước khi tu thành chính quả với người vợ của Ngài. Hiện nay chúng ta thường hiểu câu thành ngữ: "Mượn hoa hiến Phật" là dùng thứ của người khác để đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm, ý nghĩa gần giống với câu "Của người phúc ta".

(2): trung học ở đây là trường cấp 2 & cấp 3 ở Trung Quốc

Hết chương 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận