Tô Nhị nghĩ không muốn làm trò cười cho thiên hạ như Chung Văn Văn, liền lựa chọn lời thật lòng.
"Cậu có người trong lòng đúng không?" Chung Văn Văn bỡn cợt hỏi.
Trong lòng.
.
.
Người sao? Tô Nhị trong đầu liền xuất hiện Trương Trường Quân với khuôn mặt cương nghị tuấn lãng.
Ý thức được điểm ấy, trong lòng dâng lên sự hoảng loạn, dưới sự thúc dục của các bạn học , liền lung tung gật đầu.
.
.
"Á à ~" các bạn học muốn biết thêm tin tức không thể không bát quái, nhao nhao ồn ào, "Là ai? Là ai?"
Tô Nhị ở trường cũng khá nổi tiếng, được xem là mỹ nhân hoa khôi trong trường, từ cấp hai cho tới lên cấp ba đều đặc biệt gây chú ý, vẻ ngoài xinh đẹp dễ thương, tính tình cũng rất tốt bụng nên thầy cô cũng rất yêu quý.
Mỹ nhân từ trước đến nay phải nhận được càng nhiều chú ý, mà tình cảm của mỹ nhân càng phải như vậy.
"Đây là vấn đề thứ hai." Tô Nhị đỏ mặt đánh gãy lời ồn ào của bạn học .
Trễ nữa bọn họ đều tập trung ở hậu viện người một tay nướng thức ăn, một đám người ồn ào lợi hại, Tô Nhị nhìn bạn học đùa nghịch thì đứng cười vui vẻ, Chung Văn Văn như là tiểu ong mật bay tới bay lui tìm người này tới người khác chơi xúc xắc, ai thua sẽ phải uống một chén trà đắng.
Ăn uống đùa nghịch xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, Trương Trường Quân gửi tin nhắn đến〔 Vật nhỏ không có lương tâm, không trả lời tin nhắn?〕
Một hồi lại nhắn thêm〔Rất nhớ em, em không ở nhà chú không quen (ủy khuất.
jpg)
Tô Nhị nhìn tin nhắn tâm lý bật cười, đã già như vậy rồi mà còn làm vẻ đáng thương ủy khuất.
Cô nghĩ nghĩ rồi gửi qua cái biểu cảm ngạo kiều quẹt miệng.
Đầu kia đã nhận, liên tục trả lời lại mấy tin.
〔 Bảo bối của chú đang làm gì thế, thân ái jpg〕
〔 lại gửi icon này sao, chờ chú tới hôn em.
hôn hôn jpg〕
〔 muốn nhìn ảnh của nhóc con quá, gửi ảnh tự chụp 〕
Tô Nhị nhìn xong tin nhắn liền gửi qua icon < không muốn >.
Sau đó lại làm biểu cảm thỏ con nhăn mặt lè lưỡi.
Bên kia phản hồi:〔buồn buồn, đáng thương jpg〕
Lại liên tục gửi qua, bảo bối, tiểu tâm can , tiểu tổ tông.
Tô Nhị bị hắn gọi như vậy khuôn mặt liền hồng lên, cơ hồ không dám nhìn thẳng khung chat.
Cô suy nghĩ một chút lúc vào rửa tay hướng về gương soi tự chụp một tấm rồi gửi đi.
Bên này Trương Trường Quân nhận được ảnh tự sướng của cô gửi qua, hài lòng nhìn ảnh trên điện thoại rồi hôn chụt chụt mấy cái lên đó, đã mấy chục tuổi rồi mà cứ như lần đầu tiên yêu đương, ôm lấy điện thoại ngây ngô cười.
Hai ngày kế tiếp bọn họ lại đi vịnh công viên, vườn cây, còn lên tàu ra biển, ngày cuối cùng bọn họ đi dạo ở phố ăn vặt nổi danh của địa phương, chỗ tốt là gần biển có thể ăn những hải sản tươi ngon Tô Nhị ăn phi thường hài lòng.
Thời điểm trở về cô nhận được tin nhắn Tống Nguyệt Trân gửi tới, nói sẽ đến đón cô .
Đến cửa trường học quả nhiên thấy mẹ cùng cha dượng đứng ở cửa đợi cô, Tô Nhị nhảy nhót đợi thầy hướng dẫn tuyên bố giải tán liền khẩn cấp không chờ được chạy về phía hai người .
Mùa thu ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống phía dưới, thiếu nữ non nớt xinh đẹp hướng bọn họ mà chạy tới, Trương Trường Quân có chút hoảng thần, nhớ muốn chết hắn, tiểu bảo bối của hắn trở về rồi!
Tống Nguyệt Trân cười ôm lấy Tô Nhị, hai người thân thiết nói chuyện, Trương Trường Quân nhìn đến nóng mắt, thỏ con không có lương tâm cũng không lại ôm hắn.
Trương Trường Quân cao lớn tuấn lãng, Tống Nguyệt Trân yểu điệu tú lệ, thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, ba người cùng một chỗ hấp dẫn không ít ánh mắt, Chung Văn Văn tới chào hỏi, Tô Nhị giới thiệu hai bên với nhau.
"Vậy cô chú thong thả con đi trước ạ ...!" Chung Văn Văn xa xa nhìn thấy mẹ mình tới đón liền cùng bọn họ cáo biệt, "Tâm Tâm, mình đi trước nhé, tạm biệt ~ "
Cùng Chung Văn Văn nói tạm biệt, ba người liền khởi hành về nhà, Trương Trường Quân lái xe, theo kính chiếu hậu nhìn tiểu khuê nữ mặt tươi như hoa cùng mẹ nói về chuyến du lịch vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp sinh động giống như sáng lên, Trương Trường Quân nhìn đến ngây ngẩn, trong tim như có dòng nước ấm chảy qua, cô đã trở về, hắn nhớ cô biết bao nhiêu.