Kết quả thi đại học hoàn toàn nằm trong dự liệu, điểm của Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi thừa đủ để vào Đại học F. Những lời chúc mừng và ca ngợi khắp nơi, Kiều Ngôn Hi chỉ cười mà không thật sự để trong lòng bởi cô vẫn còn nhớ kỹ những châm chọc và gian nan vất vả mấy năm qua.
Cô không phải thánh nhân, có thể dễ dàng tha thứ cho những người từng làm mình tổn thương, ngược lại, cô rất mẫn cảm và để bụng. Mọi tổn thương cô đều ghi nhớ, chưa từng quên. Cô không hề tốt bụng đến mức có thể cười cho qua mọi chuyện năm đó.
Trong đủ tiếng khen ngợi và chúc mừng, cô gọi vào số anh. Cô biết phía anh rất vắng lặng, thành công và niềm vui của cô chỉ chia sẻ với một mình anh, bởi chỉ có anh hiểu cô, thật sự đặt cô trong lòng. Dù là cô bé bướng bỉnh năm đó hay là thiếu nữ cứng cỏi ngoan cường hiện tại.
"Kiều A Miêu..." Điện thoại kêu hai tiếng đã được bắt máy, trong loa vang đến giọng nói trầm ấm của anh, dù là khi nào, anh cũng biết đó là cô.
"Đại học F, Khoa Thông tin và Truyền thông." Cô nói với giọng điệu chắc chắn, "Còn anh?"
Anh cười vì sự tin tưởng của cô, "Đại học F, Khoa Kiến trúc." Tay anh nắm chặt ống nghe như muốn hút lấy từng chút ấm áp từ phía cô.
Niềm vui khổng lồ nháy mắt bao trùm lấy cô, tuy rằng trước đó đã vô cùng khẳng định, nhưng nghe chính miệng anh nói thì cảm giác ấy tuyệt vời không gì sánh được.
"A Ngọc..." Cô nghẹn ngào, cuối cùng đã có thể quang minh chính đại ở bên nhau, không một ai biết họ đã cực khổ thế nào, nhưng vì thời khắc này, mọi thứ đều đáng giá.
"Ngoan, không khóc." Anh nhẹ nhàng an ủi, cách ống loa hôn cô một cái. Nguyện vọng lớn nhất cả đời anh là có thể quang minh chính đại thể hiện tình yêu của mình cho mọi người biết, mà nay cuối cùng đã thực hiện được rồi, cám ơn em, Kiều A Miêu, cám ơn em.
"Ngôn Hi! Cháu đang nói chuyện với anh thế, mau tới đây, để cô Ba xem nào!" Giọng nữ sắc nhọn truyền vào tai, Kiều Ngôn Hi bực bội cau mày, cô Ba, mấy năm đó, vì sao cô không nói những lời này?
"Ơ kìa, con bé này thật chẳng biết giống ai, xem này, đúng là không hiểu chuyện!"
"Con cái mà không được cha mẹ dạy dỗ thì sẽ chẳng thành người được!"
"Bây giờ học giỏi thì có ích gì? Giờ mới chỉ là tiểu học."
"Cả nhà nó đều là quỷ hút máu!"
Cô Ba, mấy người tưởng tôi quên rồi sao? Tôi còn nhớ rõ lắm, xin lỗi, tôi sẽ không tha thứ, vĩnh viễn không tha thứ. Cho nên, bây giờ có làm gì cũng vô dụng, tôi là loại người máu lạnh như thế đấy.
"Kiều A Miêu?" Mãi mà không thấy cô nói gì, anh có chút bận tâm, cậu cũng nghe được giọng nói đó, Kiều A Miêu của anh có thể đối phó được với những người đó không? Sự xuất hiện của những người đó liệu có vạch vết sẹo trong lòng cô không? Anh thật lo lắng.
"Không sao A Ngọc, anh không cần lo." Họ ăn ý nhiều năm như vậy, tuyệt đối không gì sánh được. "Em có thể mà, em cúp trước để qua đó xem." Cô cười lạnh, bản thân tôi muốn xem rốt cuộc cô muốn gọi tôi tới xem cái gì.
"Đừng đau lòng." Anh vẫn không quên dặn dò cô.
"Ừ, em biết." Cô nở nụ cười ấm áp, anh từng nói, cô là ánh mặt trời chiếu sáng thế giới u ám của anh, đối với cô, anh mới là mặt trời, là sự cứu vớt duy nhất của cô.
"Ôi chao, con bé này đúng là có tiền đồ, cô đã bảo sau này Ngôn Hi chắc chắn rất xuất sắc mà lị." Trên khuôn mặt bôi kín phấn của cô Ba Kiều Ngôn Hi hiện lên nụ cười nịnh nọt, tay bóp mặt Kiều Ngôn Hi, tuôn ra những lời vô cùng buồn nôn.
"Cô Ba." Kiều Ngôn Hi ngọt ngào gọi, khuôn mặt đầy ý cười nhưng trong ánh mắt lại lạnh lẽo như băng giá, "Cháu nhớ cô từng nói khi bé học giỏi cũng chưa đâu vào đâu, lớn lên chưa chắc đã đạt được thành tựu gì, có phải không cô Ba!"
Sắc mặt cô Ba cứng đờ, ngượng ngùng thu tay lại, "Khụ, đâu có, cháu nhớ nhầm rồi." Cái con bé chết tiệt này, chuyện cũ năm xưa mà còn nhớ rõ đến thế, đúng là lang sói.
"Thật sao, cô Ba." Nụ cười của Kiều Ngôn Hi không thay đổi, "Cháu nhớ cô từng nói cả nhà cháu đều là quỷ hút máu, làm mất mặt nhà cô mà."
Nhục nhã khó mà nhịn, hơn thế nữa làm bà ta khó chịu còn là cháu gái mình, trên khuôn mặt giả tạo của cô Ba không còn giữ nổi nụ cười, "Con bé kia, người lớn nói có một câu thôi mà nhớ rõ như thế! Tao đang cho mày mặt mũi, nếu không mày nghĩ tao thèm vào nhà mày?"
"Cô Ba, mặt mũi của cháu không lớn vậy đâu." Kiều Ngôn Hi cười lạnh, "Cháu là quỷ hút máu, cô không sợ cháu hút máu cô sao?"
Cô Ba thẹn quá hoá giận, giơ tay tát Kiều Ngôn Hi, "Con nhãi ranh, còn dám cãi, tao cho mày cãi!"
Kiều Ngôn Hi nghiêng đầu nhưng vẫn bị đánh trúng, cảm giác nóng rát trên má khiến lửa hận trong cô càng mãnh liệt. Cô không rơi nước mắt, cô đã đồng ý với anh sẽ không để anh lo lắng, nước mắt của cô chỉ rơi trước mặt anh.
"Cái tát này, tôi nhớ kỹ." Cô vẫn cười lại làm cô Ba lạnh lẽo từ đầu tới chân, cả người không ngừng run rẩy. Đó là ánh mắt thế nào, lãnh lẽo khát máu, dường như một giây sau sẽ nuốt chửng bà ta, ngay lúc này, bà ta đã ý thức được cô cháu gái này không còn là con bé suốt ngày chỉ biết học mà thôi.
Động tĩnh bên này kinh động rất nhiều người, cả cái tát mạnh ấy cũng rơi vào mắt bà nội Kiều. Cháu gái bà, vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, nó luôn được nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, cớ sao lại bị đối xử như thế, ngay đến cha mẹ nó cũng chưa từng đánh nó, bây giờ lại bị tát một cái, cho dù là con gái ruột của bà cũng không được!
Bà cụ nện bước đi tới, dưới ánh mắt không tốt của Tiêu Linh, cả hai tay đưa ra tát con gái mình, "Hôm nay là ngày gì, chúng mày định tới phá rối hay sao? Không thể ở được thì cút cho tao!" Cả đời bà cụ đều dịu dàng mềm mỏng, chưa từng có lúc nào như hôm nay, cô cháu gái mà bà yêu quý nhất, bà sao có thể cho phép!
Cháu gái bà mệnh khổ, có người cha chẳng ra sao, nhưng nó lại hiểu chuyện không như những đứa trẻ khác, nhiều năm qua, bà thương nó cỡ nào, giờ lại bị người ta đánh!
"Mẹ! Mẹ cứ nghiêng về phía nhà chú Bảy đi, sau này già rồi cũng đừng tìm bọn con!" Cô Ba lớn tiếng khiến những người đứng ngoài sân cũng nghe thấy.
"Mày yên tâm, tao có nằm liệt giường thì cũng sẽ không đến nhà mày." Bà cụ rất bình tĩnh, chẳng qua trong lòng cũng đang đau lòng cho Kiều Ngôn Hi. Ánh mắt bà nhìn cô con gái thứ ba càng ngày càng lạnh.
"Vâng, mẹ, mẹ nhớ kỹ lời mình nói đấy!" Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cô Ba nổi giận đùng đùng bỏ đi. Không cần bà ta phụng dưỡng? Thật sự quá tốt, tưởng bà ta bằng lòng nuôi một bà cụ già nằm trên giường sao? Mặc kệ ra sao, hôm nay vẫn kiếm được lời.
"Hi Hi à, đau không con?" Tiêu Linh đau lòng nhìn mặt con gái, gò má trắng ngần đã hơi sưng lên, bà hận không thể trở thành người cho cô Ba mấy cái tát.
"Con không sao mẹ. Không đau chút nào cả." Kiều Ngôn Hi cười cười với Tiêu Linh, chút đau nhức này có là gì, miễn là sau này không cần có quá nhiều vướng mắc với những người đó nữa.
"Hi Hi, qua đây để bà xem." Bà cụ run rẩy vuốt má Kiều Ngôn Hi, khuôn mặt già nua nhăn lại, cháu gái bảo bối của bà.
Kiều Ngôn Hi nhìn bà nội, hốc mắt nóng lên, nước mắt lăn xuống, bà nội của cô luôn yêu thương cô vô điều kiện, bà luôn cho rằng cô là tốt nhất, là đứa cháu thông minh ngoan ngoãn nhất trên đời, chỉ cần mình có chút thành tựu sẽ vui mừng đi khoe khắp nơi với mọi người, "Bà nội..."
"Ngoan, không khóc, bà nội báo thù cho con rồi." Nghe câu nói có hơi ấu trĩ này của bà, Kiều Ngôn Hi không nhịn được khóc thành tiếng, mọi uất ức nhiều năm qua đều tan thành mây khói, trước mặt bà cụ đầu bạc trắng này, cuối cùng cô đã có cơ hội để đáp đền bà...
"Không khóc, không khóc." Bà nội Kiều vuốt tóc Kiều Ngôn Hi, trong bụng oán trách ban nãy mình đánh quá ít, xem cháu gái bảo bối của bà đau thế nào này, ôi! Đánh ít quá!
Ngày ăn mừng của Kiều Ngôn Hi biến thành một trò cười, nhưng cô không để tâm, cô vốn cũng không thích người không quan trọng đến nhà, có thể dùng cách nhanh nhất khiến họ rời khỏi đây tự nhiên là không gì tốt hơn. Còn về việc có bị bẽ mặt? Cô cũng không cảm thấy thế, trước những người hoàn toàn không quan trọng, ngay chút cảm tình cô còn chẳng có nữa là.
Doãn Manh Manh đã đến Đại học C, so ra thì kém hơn Đại học F nhưng cũng là trường hạng nhất. Còn về Ngô Đình Đình, rất bất ngờ là cô ấy học cùng trường với Kiều Ngôn Hi, chẳng qua không ở trong cùng một học viện. Để người ta mở rộng tầm mắt nhất chính là Lý Minh Xuyên, tuy chỉ thi vào được một trường hạng hai nhưng lại cùng một thành phố với Doãn Manh Manh.
Có thể nhìn ra cấp 3 cậu ta rất cố gắng học tập, Doãn Manh Manh rất cảm động, ngày nào cũng cười toe toét. Mỗi lần thấy Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên, Kiều Ngôn Hi sẽ nghĩ tới mình và Khương Thành Ngọc, họ rồi cũng sẽ hạnh phúc như bọn họ.
Những người bạn tốt của cô đều thi không tệ, trong lòng cô rất vui, tặng quà cho từng người, dù sau này mọi người chia xa, đường ai nấy đi nhưng tình cảm của họ sẽ không thay đổi.
Chỉ là thiếu đi một người, niềm vui cũng mất đi một phần, Tiết Đồng Hải, Tiết Đồng Hải. Cô gọi thầm tên cậu, nhìn bức ảnh chụp tốt nghiệp cấp 2, đó là tấm hình duy nhất của cô có hình cậu. Trong ảnh cậu cười rực rỡ, vì đây là ảnh chụp tập thể nên trông ai cũng nhỏ, hai má lúm đồng tiền của cậu không thể thấy được rõ, nhưng cô biết hai bên núm đồng tiền của cậu nhất định hiện rất rõ.
Hạnh phúc của tớ tìm được rồi, tớ sẽ luôn hạnh phúc, Tiết Đồng Hải, hy vọng cậu quên đi tổn thương và đau lòng, bắt đầu lại một lần nữa. Bây giờ, cậu có khỏe không?