Trường Đại học F nhập học rất sớm, sớm hơn trường của Doãn Manh Manh mười ngày. Ban đầu Tiêu Linh và Kiều Văn Trung muốn tiễn cô đến trường, con gái mà đi một mình tới nơi xa như thế tất nhiên người làm cha làm mẹ sẽ lo lắng. Thế nhưng Kiều Ngôn Hi kiên trì đi một mình, đồng thời ra sức thuyết phục là đi chung với bạn thì họ mới thôi nhưng vẫn cố đưa con gái ra tận nhà ga.
Khương Thành Ngọc và Ngô Đình Đình đều đã đến nhà ga, chỉ chờ một mình cô. Tiêu Linh nắm tay con gái dặn đi dặn lại, chỉ sợ con mình xa nhà chịu khổ, cuối cùng khi nghe tiếng nhắc nhở trên loa mới lau nước mắt chia tay, tàu sắp đến rồi, có tiễn con gái thì cũng chỉ tiễn được tới đây.
Trong khung cảnh lưu luyến chia tay không ai chú ý đến dáng vẻ căng thẳng của Khương Thành Ngọc, nét mặt cứng ngắc, đây là trạng thái khi anh khẩn trương. May là cha mẹ Kiều Ngôn Hi chỉ nói mấy câu với anh rồi đi. Cha mẹ vợ tương lai mà, không khẩn trương mới lạ, mặc dù chuyện ấy còn rất xa xôi...
"Khương Thành Ngọc, anh làm sao vậy? Sao chẳng nói gì hết thế?" Lên tàu, Kiều Ngôn Hi thấy biểu cảm cứng ngắc của Khương Thành Ngọc liền hỏi. Bình thường anh không hay nói nhưng khuôn mặt không chút thay đổi gì này thì nhất định hôm nay tâm tình anh có gì đó không đúng.
Khương Thành Ngọc cử động cơ mặt, nhìn chăm chú Kiều Ngôn Hi, nên nói thế nào? Chẳng lẽ bảo cô rằng mình vì gặp cha mẹ cô mà khẩn trương ư? Không được, thế thì thật mất mặt!
"Không sao." Giọng điệu Khương Thành Ngọc bằng bằng, có vẻ như muốn che dấu cảm xúc trong lòng.
Anh càng nói vậy Kiều Ngôn Hi càng thấy bất thường, nhất định là có chuyện giấu cô!
"Rốt cuộc anh làm sao thế hả?" Cô không từ bỏ, nhất định phải hỏi đến cùng.
Khương Thành Ngọc thở dài bất đắc dĩ, lòng hiếu kỳ của Kiều A Miêu quá nghiêm trọng, có thể xưng tụng là ép tra hỏi rồi.
"Lên đại học rồi nên có chút khẩn trương." Anh tùy tiện thêu dệt ra một cái cớ, mong cô đừng truy cứu tiếp nữa, nếu không thật sự anh chẳng còn chút mặt mũi nào trước mặt cô.
"Có đúng không?" Kiều Ngôn Hi bán tín bán nghi, với tâm lý mạnh mẽ của Khương Thành Ngọc mà lên đại học lại khẩn trương? Định hỏi nữa thì tiếng kêu than của Ngô Đình Đình đã lôi kéo sự chú ý của cô.
"A! Tàu của chúng ta sẽ qua Hoàng Hà đấy! Tớ còn chưa từng thấy Hoàng Hà nữa!" Ngô Đình Đình cầm điện thoại, nét mặt phấn khởi. Cô ấy vừa lên mạng kiểm tra các trạm mà tàu đi qua, tàu chạy gần 30 tiếng, phải tìm chút chuyện thú vị để làm.
"Thật sao?" Kiều Ngôn Hi cũng hứng khởi, đó là Mẫu Hà, trước kia học Địa lý ngày nào họ cũng nhắc đến nó, nhưng cô chưa từng được trông thấy, bây giờ rốt cuộc đã có cơ hội rồi!
"Khi nào thì tới?" Vấn đề về cảm xúc của Khương Thành Ngọc đã bị cô ném ra sau đầu rồi.
"Còn lâu lắm, ít nhất phải 20 tiếng." Miệng Ngô Đình Đình co quắp, hình như họ hưng phấn hơi sớm!
"Lâu vậy á? Trời ạ, thật giày vò mà!" Kiều Ngôn Hi mất mát mân mê môi, sau đó nắm chặt tay, mắt lập lòe phát sáng, "Đúng lúc đó nhất định không thể bỏ qua!"
Hai người bắt đầu sôi nổi thảo luận về Hoàng Hà, tưởng chừng như sắp đạt đến cảnh giới vong ngã. Khương Thành Ngọc nhìn cô gái đã sớm bỏ quên anh, trong lòng thầm thở phào nhưng đồng thời lại có chút ê ẩm, vì sao Kiều A Miêu không thể trọng sắc khinh bạn như người khác một chút nhỉ? Chẳng lẽ anh biến dạng rồi hả?
Nghĩ tới đây, Khương Thành Ngọc lập tức thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng, anh lén liếc Kiều Ngôn Hi và Ngô Đình Đình, sau khi xác nhận họ không chú ý đến mình, lén lút thò tay vào cặp lấy ra một cái gương cỡ bàn tay, ngắm trái ngắm phải, người trong gương đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, biểu cảm thì có hơi ít nhưng cũng không vùi dập được vẻ đẹp trai, vì sao Kiều A Miêu lại làm như không thấy với anh?
Khương Thành Ngọc ủy khuất, bất mãn, cảm giác mình bị xem nhẹ, anh ai oán nhìn Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi đang nói chuyện khí thế ngất trời với Ngô Đình Đình, ngay đến một cái liếc cũng chẳng dành cho anh, ngay tức khắc oán khí của Khương Thành Ngọc nặng hơn, rất có điệu bộ oán phu, Kiều A Miêu có mới nới cũ! Kiều A Miêu không quan tâm anh! Kiều A Miêu xấu xa!
Kiều Ngôn Hi không hề biết đến hoạt động tâm lý của Khương Thành Ngọc, cô còn đang kích động vì sắp được thấy Hoàng Hà thì nào còn chú ý đến điều gì khác! Nhưng mà, sao sau lưng lạnh thế nhỉ, ai đang nhìn cô ư? Cô quan sát khắp nơi, không có ai mà! Cô lại nhìn đến Khương Thành Ngọc đang cúi đầu không biết nghĩ gì, chắc cô nghĩ nhiều rồi! Kiều Ngôn Hi vứt bỏ tạp niệm ra sau, tiếp tục nói chuyện phiếm với Ngô Đình Đình, còn về Khương Thành Ngọc khi cô dời mắt liền ngẩng đầu lên cô cũng lơ đãng không để ý, cũng khiến cho anh bạn trai nhà mình càng ai oán...
Lộ trình 30 tiếng khiến nhóm người Kiều Ngôn Hi khổ không thể tả, mặc dù mua ghế giường nằm nhưng ở trên tàu hơn một ngày cũng làm người ta nghẹn chết. Cho tới khi tàu dừng, Kiều Ngôn Hi và Ngô Đình Đình thật muốn quỳ xuống cảm ơn ông trời! Còn Khương Thành Ngọc vẫn lạnh lùng trầm tĩnh như thường, không có chút dáng vẻ nhếch nhác khiến Ngô Đình Đình không ngừng hâm mộ.
Ba người chụm lại xem bản đồ, không ngừng tìm kiếm chuyến xe có thể tới trường, hành lý túi lớn túi nhỏ đặt bên chân, vừa nhìn đã biết là sinh viên mới nhập học. Vào thời gian tựu trường, khắp nơi đều là các sinh viên như bọn họ tìm kiếm khắp nơi ở nhà ga, cả thành phố bỗng chốc như cũng trẻ ra.
"Xe tuyến 411 và 99 đều có thể đến trường." Khi hai người Kiều Ngôn Hi còn sứt đầu mẻ trán tìm kiếm thì giọng nói lạnh lùng của Khương Thành Ngọc vang lên.
"Sao anh biết?" Kiều Ngôn Hi ngẩng lên nhìn anh, Ngô Đình Đình cũng nhìn anh đưa ra ý hỏi.
Khương Thành Ngọc trông thấy đôi mắt mở to của Kiều Ngôn Hi y hệt con mèo nhỏ lúc sáng sớm, khóe môi hơi nhếch, giơ quyển sổ tay sinh viên mới nhập học cần biết lên, "Ghi trong này." Cô nàng sơ ý chẳng chút thay đổi này đúng là Kiều A Miêu của anh.
"Thật không? Em cũng đọc mà sao không phát hiện ra?" Kiều Ngôn Hi giật lấy quyển sổ trong tay Khương Thành Ngọc, lật ra ào ào, Khương Thành Ngọc không nhịn được giở trang đầu tiên, chỉ vào một dòng ở giữa, "Ở đây."
Kiều Ngôn Hi nhìn theo ngón tay thon dài của anh, còn phải nói sao, chữ số viết thật to chính là để nhấn mạnh, cô đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Em mà đọc kỹ thì cũng thấy." Người cẩu thả không có quyền lên tiếng, kẻ mù đường không có quyền lên tiếng, sau này nhất định phải nhớ kỹ.
Khương Thành Ngọc xách túi của cô lên, quay đầu, "Theo anh, chúng ta đến trạm xe buýt." Kiều Ngôn Hi vội vàng gật đầu, Khương Thành Ngọc chính là kim chỉ nam sống, dù đi đâu cũng tìm được phương hướng, không giống như cô, một dân mù đường. Khương Thành Ngọc hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Kiều Ngôn Hi, trong lòng phơi phới, lần đầu tiên cảm ơn cha mẹ vô tình của anh đã cho anh thiên phú này.
Từ nhà ga đến trường rất xa, ngồi xe buýt mất khoảng một tiếng mới đến cổng trường. Cánh cổng rộng lớn, hàng chữ nghiêm cẩn, mấy chữ Đại học F dọi thẳng tắp vào trong đầu Kiều Ngôn Hi. Trong nháy mắt, muôn vàn cảm xúc phức tạp bao phủ cô, hốc mắt ươn ướt, cuối cùng đã đến được đây, giấc mộng từ cấp 2 cuối cùng đã trở thành sự thực.
Khương Thành Ngọc quay đầu nhìn Kiều Ngôn Hi, ánh mắt cô như phủ kín một tầng sương, mông lung mờ ảo, trên mặt thì đong đầy ý cười, anh biết cô đang nghĩ gì, nắm chặt lấy tay cô, nói cho cô biết, dù bất cứ lúc nào, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Sân trường Đại học F rất lớn, sân trường cấp 3 của họ quả thật không thể so sánh, may là dọc đường đều có đàn anh đàn chị chỉ cho. Ba người học ở học viện khác nhau, hiển nhiên không thể đi chung một đường, Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi đưa Ngô Đình Đình đến nơi tiếp tân sinh viên của cô ấy trước rồi mới về học viện của mình. Học viện của Khương Thành Ngọc không xa học viện của Ngô Đình Đình nên hai người đến Học viện Kiến trúc trước.
Khi Kiều Ngôn Hi đến đã gây náo động cho nam sinh Học viện Kiến Trúc, tỉ lệ nam nữ trong viện của họ đã đến tình trạng báo động đỏ, có một nữ sinh đến cũng khiến bọn họ hưng phấn không thôi, huống hồ lần này còn là một mỹ nữ! Còn Khương Thành Ngọc đi cùng cô ấy à, xin lỗi nhé, quên mất, tuy đẹp trai đó nhưng khi có mỹ nữ thì đều là mây bay.
Thấy Kiều Ngôn Hi còn chưa kịp lên tiếng hành lý đã bị mấy đàn anh tranh nhau cầm, môi Khương Thành Ngọc mím chặt, hơi lạnh toát ra y như cái điều hòa, lại dám rình mò bạn gái anh ngay trước mặt người bạn trai chính thức anh đây! Anh đặt hành lý xuống, xô mấy nam sinh chen chúc trước mặt Kiều Ngôn Hi ra, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói rét lạnh, "Tôi là tân sinh viên của Học viện Kiến trúc, đây là bạn gái của tôi, cô ấy học ở Học viện Thông tin và Truyền thông."
Một câu nói đơn giản khiến đám nam sinh sững sờ, sau đó đấm ngực giậm chân, khóc không ra nước mắt, đã bảo mỹ nữ như vậy không thể nào là người của viện bọn họ mà, đã bảo vận may bọn họ đâu có tốt thế chứ. Có điều, thế nào mà khí thế tân sinh viên của viện bọn họ mạnh mẽ vậy chứ, cảm giác như ánh mắt của cậu ta như muốn xé nát họ ra vậy... Có phải suy nghĩ nhiều rồi không? Chẳng phải giúp bạn gái cậu ta cầm túi thôi ư, cần hẹp hòi thế không, huống hồ người không biết không đáng trách mà.
Mấy đàn anh năm hai kiên trì nhận hành lý của anh dưới ánh mắt giết người của Khương Thành Ngọc, dẫn anh đến phòng ngủ, còn Khương Thành Ngọc thì không rời một tấc khỏi Kiều Ngôn Hi, giống như báo săn tuần tra lãnh địa của mình, một khi phát hiện ra mục tiêu khả nghi sẽ giết không tha!
Học viện Thông tin và Truyền thông khác hoàn toàn Học viện Kiến trúc, ánh mắt cả đám nữ sinh khi thấy Khương Thành Ngọc có thể so sánh với mặt trời! Đáng tiếc một giây sau liền nhanh chóng phai nhạt, bởi vì Khương Thành Ngọc bỏ hành lý xuống liền dắt tay Kiều Ngôn Hi khiến cả đám nữ sinh rụng rời cõi lòng đầy đất.
Ban đầu thấy Học viện Thông tin và Truyền thông đều là nữ sinh, Khương Thành Ngọc rất hài lòng, vậy thì sẽ không có người ngày ngày say mê Kiều A Miêu của anh, nhưng chưa vui vẻ được một giây thì phát hiện có một nam sinh ngồi phía sau, quả nhiên, cho dù là Học viện Xã hội cũng không thể khinh thường! Anh lập tức dắt tay Kiều Ngôn Hi, công khai quyền sở hữu của mình.
Rốt cục, mọi công tác chuẩn bị đều đã xong, tiếp theo họ chỉ còn chờ đợi kỳ huấn luyện quân sự. Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc nằm trong ký túc xá của mỗi người, nghĩ về nhau, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc dù là đêm đầu tiên ở một nơi lạ lẫm nhưng không ai bị mất ngủ, bởi họ biết đối phương đang ở cách đó không xa.