Những câu nói đầy địch ý và chế nhạo này nhanh chóng truyền quanh khắp căn phòng nhỏ đương nhiên là Lưu Vũ Thần củng nghe rất rõ ràng.
Trong tâm trí của Lưu Vũ Thần củng chẳng nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bản thân mình nghe được những lời miệt thị , khinh bỉ , chế nhạo và xem thường đối với mình.
Lúc đầu Lưu Vũ Thần nghe được những lời như thế này trong lòng rất là buồn bã , đau khổ , ủy khuất và không cam tâm , nhưng mà nghe mãi củng thành thói quen nên hôm nay thấy được những lời nói này nhằm vào mình hắn củng chỉ nhếch mép cho qua.
Đương nhiên Lưu Vũ Thần thừa trí thông minh để hiểu là trong căn phòng này chỉ có mỗi mình hắn là khác biệt mà thôi.
Tuy là Lưu Vũ Thần chẳng quan tâm gì những lời nói này , nhưng mà không hẳn hai vị hoa khôi đang ngồi phía trên củng như thế , mà thấy được những lời chăm chọc ác ý này trong lòng hai người cảm thấy hình như bản thân mình đã làm ảnh hướng đến Lưu Vũ Thần vậy.
Sự đồng cảm này chẳng phải xuất phát từ tình cảm nam nữ gì cả , mà nó xuất phát từ việc hai người được hắn giúp đỡ nên sinh ra cảm giác có lỗi khi đã làm phiền mà thôi.
Nghĩ như thế Nghiêm Á Hiên liền hướng ánh mắt có chút áy náy về phía Lưu Vũ Thần mà nói nhỏ.
" Vũ Thần ! Xin lỗi , vì tôi mà cậu gặp phiền phức không đáng có !"
Giọng nói nhỏ mà êm ái này truyền đến bên tai làm cho Lưu Vũ Thần có chút bất ngờ , bỡi vì mấy người có địa vị như thế rất khó nói lời xin lỗi với người khác.
Nhìn thấy được ánh mắt chân thành của cô , Lưu Vũ Thần liền nhỏ nhẹ đáp.
" Không sao ! Những lời nói như thế này , tôi nghe quen rồi !"
Lời nói kèm theo vẽ mặt bình thản này truyền đến bên tai Nghiêm Á Hiên trong lòng cô liền chẳng kiềm được mà nổi lên cảm giác chua sót khó hiểu.
Nghe được từ "tôi quen rồi " từ miệng của Lưu Vũ Thần làm cô hiểu ra rất nhiều điều , cái cảm giác khó chịu bỡi những lời nói kia bản thân cô nghe còn chẳng nuốt nỗi.
Vậy mà cái người thanh niên ngang tuổi mình này lại nói quen rồi , cái cảm giác chua sót đầy bất lực trong khuôn mặt thanh tú của chàng trai trẻ này mấy ai hiểu được chứ.
Nghiêm Á Hiên nghĩ thông suốt liền hít sâu một hơi thở cố kiềm lại cảm xúc bất ổn từ trong lòng bời môi đỏ mọng kia củng không nói thêm gì nữa.
Trong không khí yên tĩnh này lại có người mở miệng lên tiếng nói.
" Mấy cậu nói ai thế ? Chẳng phải trong lớp chúng ta , ai củng là con cháu hào môn hay sao ? Không lẽ có ai thấp kém lẫn lộn vào cơ à ?"
Lời nói này chẳng ai khác ngoài cái người tên Gia Khang kia vừa lên tiếng , đương nhiên câu hỏi này củng chỉ muốn nói cho người xung quanh nghe mà thôi chứ cái tên này thừa biết câu trả lời.
Lại có tiếng nói phụ họa mà đáp lời.
" Gia Khang ! Cậu không biết hay sao ? Ngoài bạn học Lưu Vũ Thần kia thì còn ai vào đây chứ ? "
Gia Khang nghe thế liền ra vẽ mặt bất ngờ mà hướng ánh mắt về phía Lưu Vũ Thần nhếch mép nói.
" Vũ Thần ! Mình nghe nói chi phí trường học này của khá cao , nếu cậu có khó khăn nào về chi phí học tập thì có thể nói với mình ! Mình cơ thể cho cậu vay , chỉ cần cậu trả đúng hẹn là được !"
Nói đến đây Gia Khang lại ngừng một hơi ra vẽ nghiêm túc.
"Nếu cậu không có tiền trả đúng hẹn củng chẳng sao , cậu có thể đến nhà mình làm giúp việc để trừ nợ ! Chúng ta là bạn học giúp đỡ lẫn nhau là việc đương nhiên nên cậu củng đừng e ngại nha !"