Sau giờ học, Trần Miên không đợi Thẩm Vực ở trường mà đi dạo trong hiệu sách gần trường một lúc. Mãi đến khi Thẩm Vực gọi điện thoại tới kêu cô ra ngoài, cô mới cầm theo sách luật hình sự mà ung dung bước ra ngoài.
Đang là buổi tối, thời gian học sinh nội trú tự học, học sinh ngoại trú đã về nhà từ lâu, ven đường không có ai. Trần Miên kéo cửa sau xe rồi bước vào, cô vừa vào xe đã nhìn thấy Thẩm Vực đang ngồi đó nghịch điện thoại di động, giao diện hiển thị WeChat, đầu bên kia có một loạt tin nhắn được gửi đến cho anh kêu lên tinh tinh, anh đang trả lời.
Đêm qua bị mất ngủ cả đêm khiến cả người anh lộ ra vẻ chán nản, ánh mắt anh có vẻ mệt mỏi, không nói chuyện với cô mà nói với tài xế: "Đi đến Thịnh Thế Hào Đình.”
Trần Miên cũng biết nơi gọi là Thịnh Thế Hào Đình này, là khu bất động sản mới vừa phát triển năm ngoái, xây lên một khu nhà ở trong khu trường học. Cách Trường trung học Tuy Bắc chưa đầy mười phút đi bộ. Giao thông xung quanh thuận tiện và cơ sở vật chất sinh hoạt đầy đủ. Tốt hơn nhiều so với ngôi biệt thự cách trường nửa tiếng của Thẩm Vực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ một vấn đề phổ biến ở những người giàu là họ thích những thứ đắt tiền hơn những thứ tốt.
Trần Miên hiểu được ý trong lời Thẩm Vực, có lẽ Thịnh Thế Hào Đình là nơi được chuẩn bị cho cô ở.
Điều này lại khiến cô nhớ đến đôi giày thể thao mà Thẩm Vực tặng cho nam sinh trong lớp. Ở độ tuổi này, khi phần lớn mọi người đều dựa vào tiền tiêu vặt để dành dụm mua những thứ mình thích, thì Thẩm Vực dường như đã không còn là một chàng thiếu niên ngây ngô, anh hào phóng như một thiếu gia nhà giàu thời xưa, vung tiền như rác.
Nhưng dù sao anh cũng có điểm khác với thiếu gia nhà giàu. Thiếu gia nhà giàu thường kiêu ngạo lạnh lùng, sẽ không ngồi được hai phút đã vươn tay tới chỗ Trần Miên như Thẩm Vực. Ánh đèn đường trắng lạnh lẽo lóe lên ngoài cửa sổ, đôi tay anh vòng qua người cô, ôm cô vào lòng.
Trong khoảnh khắc này, dường như tuyết rơi dày đặc khắp người, hơi thở của cô tràn ngập sự lạnh lẽo trên người anh.
Thẩm Vực mệt mỏi vùi đầu vào hõm cổ Trần Miên, giống như một con chó khổng lồ bám người. Trần Miên có thể cảm nhận được ham muốn dần dần dâng lên của anh nếu tiếp xúc cơ thể quá gần.
“...”
Cô đột nhiên không nói nên lời.
Trần Miên vẫn đang mặc đồng phục học sinh, cặp sách trên vai bị ngón tay anh giật lấy, ném lên ghế.
Cuốn sách luật hình sự mà cô đang ôm trên tay đột nhiên nặng tới cả ngàn cân, giống như một cái móc, nó kéo theo những lời dịu dàng mà giáo viên chủ nhiệm đã nói với cô ban ngày, lúc này biến thành một lời phán xét nhẹ nhàng. Cô cảm thấy giống như một cây thánh giá bị người ta ném xuống, phán án tử hình cho giây phút im lặng mập mờ này.
"Thẩm Vực."
Là tiếng nói kêu anh dừng lại.
Tuy nhiên, người kia chỉ đáp lại bằng hơi thở nhẹ nhàng: “Ừm.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, như thể là của người đang ngủ say thì thầm khe khẽ.
Tuy nhiên, phần trên cơ thể cô vẫn cứng đờ như một khúc gỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Miên nghĩ đến Trần Tống, nhìn thấy cảnh bố ruột làm tình còn khó chịu hơn bất kỳ bộ phim kinh dị nào. Hơn nữa, người đàn ông đó lại gọi tên cô với ánh mắt tham lam đến mức dường như đang muốn kéo ra hết huyết thống của hai người làm cho hợp nhất lại với nhau lần nữa bằng một cách kinh tởm nhất.
Gương mặt cô tái nhợt, những ngón tay cô nắm chặt cuốn luật hình sự trong ngực.
Nghe thấy nhịp tim cô không bình thường, Thẩm Vực giơ tay nhẹ nhàng xoa bóp gáy cô như vuốt ve thú cưng. Anh nhìn thấy cuốn sách trong tay cô, cười khúc khích: “Muốn làm cảnh sát à?”
Trần Miên lắc đầu: “Không phải.”
“Đó là cái gì vậy?”
Bầu không khí nói chuyện phiếm.
Chiếc xe đang chậm rãi tiến về phía trước trên làn đường trong tình trạng ùn tắc. Khi Trần Miên lên xe, tấm chắn đã được kéo lên, tài xế luôn là người hiểu chuyện, không tò mò chuyện riêng tư của chủ.
Lốp xe đi qua trên sỏi kêu lạo xạo, mọi thứ bên ngoài cửa sổ như đang tua lại.
Thẩm Vực nghe thấy Trần Miên chậm chạp nói với anh: “Em đang kiềm chế.”
Cô mua một cuốn sách luật hình sự ở hiệu sách.
Cô nhắc nhở bản thân rằng tương lai còn dài và không cần thiết phải hủy hoại tất cả chỉ vì một con người thối nát.
Mỗi trang sách này đều là một bùa chú chặt chẽ chỉ dành riêng cho cô, mỗi lần lật trang sách, ý nghĩ giết Trần Tống của cô sẽ bị rất nhiều tưởng tượng liên quan đến tương lai kiềm chế lại một chút.
Người thông minh như Thẩm Vực nghe vậy thì ngay lập tức hiểu ra, tay anh đặt trên eo Trần Miên như có như không.
Anh chạm vào chiếc eo nhỏ như nắm tay của cô gái qua chiếc áo khoác đồng phục, mềm mại, trong quá khứ có rất nhiều lần nó bị anh nắm lấy. Cô sẽ run lên khi môi anh chạm vào cô, trái tim lạnh lùng và cứng rắn cũng sẽ dần nóng bỏng lên vì sự mềm mại của cơ thể.
Có vẻ là bất kì người nam sinh nào cũng đều có ý muốn che chở, bị thu hút bởi sự yếu đuối đáng thương của con gái. Họ luôn cho rằng mình là vị cứu tinh, dẫn dắt mọi người vượt qua mọi trở ngại để thoát khỏi cung điện của quỷ dữ.